Thế Giới Thứ Chín

Chương 592

Diễn Nhất Đạo Tông được thưởng gì Địch Cửu không biết, bất quá từ sắc mặt An Đồ Ngưng có thể thấy phần thưởng không tệ. Sau khi quát lui tu sĩ muốn mua ngọc bài trên thân Địch Cửu xong, An Đồ Ngưng dẫn Địch Cửu lên phi thuyền, trở về tông môn.
Lần này nàng không làm lơ Địch Cửu nữa, vừa lên phi thuyền là lập tức gọi hắn tới.
Địch Cửu biết An Đồ Ngưng muốn cho hắn một ít phần thưởng, mà từ xưa đến nay Địch Cửu cũng không ngại được thưởng nhiều.
Quả nhiên, Địch Cửu vừa tới tầng ba phi thuyền, An Đồ Ngững liền cười tủm tỉm nói:
- Địch Cửu, lần này ngươi lập đại công cho tông môn. Chờ Tông chủ xuất quan sẽ cho ngươi phần thưởng là trở thành đệ tử hạch tâm, trừ việc này ra, ngươi còn muốn gì cứ nói với ta.
Bấy giờ, Địch Cửu vội vàng lên tiếng:
- Cốc chủ đã cho ta trở thành đệ tử nội môn rồi, nếu ta còn đòi hỏi thêm chẳng phải là lòng tham không đáy sao?
Địch Cửu đúng là muốn đồ tốt thật, cơ mà không thể vì An Đồ Ngưng nói thế mà cứ trực tiếp đòi hỏi được.
Quả nhiên, khi nghe những lời này của Địch Cửu, An Đồ Ngưng liền mỉm cười hài lòng. Vô luận đối phương thật tâm hay giả ý, loại đệ tử biết tiến thoái này rất hợp tâm ý của nàng.
- Danh phận đệ tử nội môn có là khen thưởng gì, ngươi cứ việc nói, chuyện đại sự thì An Đồ Ngưng này không làm chủ được, chứ chuyện nhỏ ta vẫn đủ khả năng định đoạt. Huống chi lát nữa ta còn muốn ngươi giúp ta một việc.
An Đồ Ngưng vung tay bảo.
Lúc này, trong lòng Địch Cửu bỗng có dự cảm xấu, hắn có gì để giúp An Đồ Ngưng? Nói luyện đan chỉ sợ đẳng cấp của Tố Đạo Đan Thần chẳng đủ để An Đồ Ngưng để ý.
Việc duy nhất hắn cảm thấy bản thân giúp được nàng ta có lẽ chỉ có ngọc bài Đại Đạo lĩnh kia mà thôi.
Địch Cửu thở dài, mặc dù hắn biết Đại Đạo lĩnh này có chỗ lợi hại, bất quá hắn sợ bản thân giữ không nổi nữa, đã vậy cứ mở miệng yêu cầu thôi.
- Cốc chủ, mặc dù hiện tại ta chỉ là Đan Thần cấp thấp nhưng ta phi thường khát vọng trong tương lai bản thân sẽ trở thành cường giả Đan Đạo đỉnh cấp. Có điều trước kia ta vẫn luôn là tán tu, lần này thật hi vọng bản thân có thể thu hoạch được một ít thần linh thào.
Địch Cửu cúi người hành lễ rồi nói ra yêu cầu của mình.
Suy nghĩ một chút, An Đồ Ngưng lấy một viên thủ lệnh ra rồi đưa cho Địch Cửu:
- Địch Cửu, đây là thủ lệnh cho phép tiến vào dược viên Diễn Xuân cốc hái thuốc, ngươi có thể vào đó ba ngày.
- A…
Địch Cửu ngạc nhiên tiếp nhận thủ lệnh, được vào dược viên hái thuốc ba ngày sao? Có bao nhiêu dược liệu để hắn hái đây?
Sau khi nhận lấy thủ lệnh, Địch Cửu vẫn có chút khó hiểu mà hỏi:
- Cốc chủ, sau khi vào dược viên ta muốn hái gì cũng được à?
An Đồ Ngưng nhìn biểu lộ của Địch Cửu liền biết hắn hiểu lầm rồi, nàng cười ha ha một tiếng:
- Hẳn ngươi không hiểu nhiều về Diễn Đạo dược viên rồi, nơi này vốn là Diễn Đạo sơn mạch, sau khi Diễn Nhất Đạo Tông xây dựng lên, nơi đây liền trở thành nơi trồng dược liệu Thần Linh. Chỉ cần tiến vào Diễn Đạo dược viên, ngươi có thể tùy ý thu thập dược liệu, thế nhưng phương viên dược viên rộng tận mấy trăm vạn dặm, mà nhiều nơi đều bị cấm chế khóa lại khiến tu sĩ không thể thi triển thần niệm, dẫn tới phạm vi tầm mắt cũng hạn chế. Tuy nói bên trong không có gì nguy hiểm, thế nhưng chỉ ba ngày sợ rằng ngươi thu thập không được bao nhiêu đâu.
Thì ra là thế, bất quá dù như vậy Địch Cửu cũng đã cảm thấy hài lòng:
- Đa tạ Cốc chủ, thời gian ba ngày đã quá đủ với vãn bối.
Có một dược viên chuyên môn thì đừng nói ba ngày, dù chỉ có một ngày Địch Cửu cũng mãn nguyện.
- Địch Cửu, ngược lại ta có một việc cần ngươi hỗ trợ.
An Đồ Ngưng thấy Địch Cửu cất thủ lệnh vào mới lên tiếng.
Biết An Đồ Ngưng để ý Đại Đạo lĩnh ngọc bài, Địch Cửu kính cẩn đáp lời:
- Xin Cốc chủ phân phó.
An Đồ Ngưng gật đầu:
- Trên người ngươi có một viên Đại Đạo lĩnh ngọc bài, ngươi có giữ cũng chẳng có nhiều tác dụng, đệ tử của ta là Bàng Huỳnh có tu vi Dục Đạo viên mãn, nàng vẫn muốn đi Đại Đạo lĩnh để Hóa Đạo, thế nhưng không có cơ hội…
Không đợi An Đồ Ngưng nói xong, Địch Cửu chẳng chút do dự lên tiếng:
- Dù đệ tử rất muốn đi Đại Đạo lĩnh xem sao, có điều nếu Bàng sư tỷ muốn Hóa Đạo, tất nhiên để tỷ ấy làm chủ.
Dù sao cũng phải lấy ra, cứ dứt khoát mà làm vậy.hắn nói bản thân cũng muốn đi ý chỉ ngọc bài cũng có hữu dụng với mình, tuy nhiên mình vẫn tình nguyện dâng lên, đã làm chuyện tốt, nhất định muốn lưu lại nhân tình.
An Đồ Ngưng rất hài lòng về thái độ của Địch Cửu, nàng vô cùng thích loại tính cách dứt khoát này.
Sau khi cất Đại Đạo lĩnh ngọc bài xong, An Đồ Ngưng lần nữa nói:
- Nếu ngươi muốn tới Đại Đạo lĩnh cũng được thôi, Đại Đạo lĩnh ngọc bài có thể giúp ba người cùng tiến vào, lúc đó ngươi đi theo Bàng Huỳnh là được…
Nghe vậy Địch Cửu liền có chút nghi hoặc, ba người có thể đi vào, sao không để Bàng Huỳnh đi theo hắn, cũng chẳng khác gì mấy mà?
Nhìn ra tâm tư của Địch Cửu, An Đồ Ngưng mỉm cười giải thích:
- Ngọc bài này trân quý vô cùng, sau khi vào Đại Đạo lĩnh xong, đệ tử giữ ngọc bài có thể căn cứ vào khí tức đạo vận trên đó để tìm chỗ bế quan tu luyện, cảm ngộ thích hợp nhất.
Bấy giờ, Địch Cửu mới khẽ khom người:
- Đệ tử đã hiểu, đệ tử chỉ cần tiến vào Đại Đạo lĩnh cùng Bàng sư tỷ là được rồi, những thứ khác đệ tử không để ý.
- Tốt, ngươi cứ yên tâm. Sau khi trở về ngươi tạm thời ở Ngoại Môn sơn một thời gian ngắn, chờ Chưởng môn xuất quan ta sẽ đề cử ngươi trở thành đệ tử hạch tâm.
An Đồ Ngưng càng thêm hài lòng về Địch Cửu.
Sở dĩ thay đổi chủ ý là vì nàng cảm thấy việc để Địch Cửu lưu lại ngoại môn giúp mình có thể hố Uông Đằng thêm một phen.
Uông Đằng không chỉ là Phong chủ Diễn Vũ phong, lão ta còn là Điện chủ Đệ Tử điện của Tông môn. Đệ tử trong Tông môn đều do lão phụ trách việc tuyển nhận, thế mà lão ta không phát hiện dạng thiên tài như Địch Cửu, ngược lại còn nhét vào Ngoại Môn sơn làm đệ tử ngoại môn, đây chính là Uông Đằng thất trách.
Mà An Đồ Ngưng nàng có thể tìm ra được Địch Cửu, này chẳng phải nói năng lực của nàng mạnh hơn Uông Đằng sao.

Địch Cửu nào biết tâm tư An Đồ Ngưng, với hắn mà nói thì Ngoại Môn sơn cũng không tệ, thay vì tới Diễn Xuân cốc, không bằng tự do tự tại ở Ngoại Môn sơn còn hơn.
Mấy ngày sau, phi thuyền đáp xuống đại điện Diễn Nhất Đạo Tông. An Đồ Ngưng kêu Địch Cửu về Ngoại Môn sơn trước, còn bà trực tiếp tới nơi Tông chủ bế quan, chờ Tông chủ Phỉ Tuyên xuất quan.
Tin tức mà Địch Cửu nhắn cho Trác Vô Gia và Mục Tiệp đều không nhận được hồi âm, hắn tính tới Đệ Tử điện nội môn để hỏi thăm xem sao. Sau khi bỏ ra 100 viên thần tinh, Địch Cửu mới biết Trác Vô Gia và Mục Tiệp đều đã ra ngoài làm nhiệm vụ.
Dù trở thành đệ tử nội môn vẫn cần làm nhiệm vụ hỗ trợ cho Tông môn.
Vì thế, Địch Cửu dứt khoát trở về Ngoại Môn sơn, việc trở thành đệ tử hạch tâm không quá quan trọng. Đối với Địch Cửu mà nói, hiện giờ trọng yếu có hai việc, đầu tiên là tới Diễn Đạo dược viên hái thuốc, thứ hai là việc đi tới Đại Đạo lĩnh cùng Bàng Huỳnh.
Chưa tới động phủ thì thần niệm Địch Cửu liền quét ra được nơi ở của mình lại bị người chiếm cứ.
Lần đầu tiên có thể nói hắn không về trong thời gian dài cộng với nơi này nằm ở vị trí không tệ nên như thế, cơ mà tới lần thứ hai thì chắc chắn là cố ý rồi.
Quả nhiên, Địch Cửu vừa tới gần động phủ thì âm thanh lạnh băng liền vang lên.
- Không sai, đúng là có chút năng lực, giết đệ tử Tuân gia của ta còn dám trở về.
Tuân gia?
Địch Cửu lập tức nghĩ tới Tuân Thương. Trong lòng hắn thầm than, thực tế hắn ghét nhất bị cuốn vào mấy loại tranh đấu này, kết quả vẫn chẳng thoát khỏi. Lúc ấy hắn có chút hoài nghi vì sao An Đồ Ngưng giết Tuân Thương, không chỉ vì tâm tình nàng không tốt, rất có thể liên quan tới mối quan hệ tranh đấu trong tông môn, hiện tại cho biết hắn đoán đúng rồi.
Tuân Thương đâu do hắn giết, đó là An Đồ Ngưng ra tay kia mà. Hắn cũng biết đối phương hiểu chuyện này, có điều gia hỏa đó nào có gan đi tìm An Đồ Ngưng, chỉ có thể nắm đầu con tôm nhỏ là hắn mà thôi.
Đây là cường giả Dục Đạo, Địch Cửu cảm thụ được khí thế từ lĩnh vực của đối phương, hắn biết bản thân không cần sợ gã. Bất quá Địch Cửu cũng không phải kẻ ngốc, đối phương đã biết hắn không phải hung thủ còn dám động thủ ở đây, này nói rõ giả hỏa có chút năng lực, hẳn người đứng sau lưng gã không sợ An Đồ Ngưng.
Quản lý của Diễn Nhất Đạo Tông hỗn loạn vô cùng, thế mà vẫn trở thành một trong Ngũ đại tông môn, hiện Địch Cửu chỉ muốn phun một ngụm nước bọt. Đạo giới thật sự không có đại tông môn, nơi chỉ biết tranh đấu vì quyền lợi nội bộ sao xứng là Ngũ đại tông môn cơ chứ?
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận