Thế Giới Thứ Chín

Chương 535

Gần như cùng lúc Địch Cửu xông vào vết nứt hư không, vết nứt ấy liền đóng lại trong chớp mắt.
Địch Cửu làm một cái ấn ký tại chỗ, sau đó hai tay ngưng tụ từng đạo lực lượng quy tắc, vung tay xé rách.
Vết nứt hư không mới vừa rồi còn bị xé mở, giờ khắc này lại vững như bàn thạch dưới tay Địch Cửu. Dù lần này hắn dùng tiên nguyên lực lượng lớn hơn vừa nãy, nhưng vẫn chẳng thể xé mở dù chỉ là một vết rách nhỏ.
Mặc dù đã biết trước kết quả này, Địch Cửu vẫn rất không cam lòng. Xé mở giới vực cấp thấp đến giới vực cao cấp gian nan hơn gấp nhiều lần so với chiều ngược lại.
Huống hồ Địch Cửu hiểu rõ, chỗ giới vực hiện tại vẫn chưa tính là giới vực cao cấp chân chính, đây chẳng qua một bức tường kép từ Tiên giới thông đến thượng giới mà thôi. Ngay cả một bức tường kép thôi mà hắn cũng không thể xé được.
Xem ra bắt buộc phải chờ đến khi hắn thăng cấp lên Tiên Đế viên mãn mới có thể thử lại đây xé mở hư không giới vực.
Sau khi đánh dấu tốt ấn ký, thần niệm của Địch Cửu mở rộng ra ngoài không giữ lại chút nào. Hắn khẳng định Khế Quân bị trọng thương chắc chắn vẫn còn ở trong tường kép này, khó có thể đến được giới vực cao cấp chân chính.
Trong vùng hư không xung quanh tràn ngập vẻ u ám, nhận mang vô cùng vô tận và không gian loạn lưu khắp bốn phía. Bất quá đối với nhục thân như Địch Cửu mà nói, những thứ đó chẳng có bao nhiêu ảnh hưởng.
Vô cùng vô tận không gian loạn lưu cùng nhận mang, xen lẫn thiên thạch và một vài đồ vật không biết tên, biến không gian giữa lưỡng giới thành tình trạng cát bay đá chạy đồng dạng. Dưới thần niệm chỉ toàn là mông lung cùng cát bụi.
Tốc độ Địch Cửu rất nhanh, mặc dù thần niệm chịu ảnh hưởng, nhưng đối với Địch Cửu, ảnh hưởng đó không lớn. Ngược lại, hắn còn có thể nhân đó mà rèn luyện thần niệm của chính mình.
Hơn nữa ở đây còn có một loại hư không cương phong, càng thích hợp để rèn luyện thần niệm hơn là nhục thân.
Mấy tháng trời chớp mắt trôi qua, Địch Cửu chẳng những không tìm được thần niệm ấn ký trên người Khế Quân, mà thậm chí còn chẳng bắt gặp tung tích của bất kỳ nhân loại nào.
Có lẽ ở đây từng có các tu sĩ khác, bất quá dưới loại tình huống ác liệt cỡ này mà không có loại nhục thân cường hãn như Địch Cửu, hiển nhiên là khả năng không lớn.
...
Hôm nay, Địch Cửu dựa theo thường lệ lại tiếp tục đi tìm thần niệm ấn ký, đột nhiên có một tòa đại sơn to lớn vô cùng xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Địch Cửu đứng dưới chân đại sơn, không hề cảm nhận được cương phong hay không gian loạn lưu, bởi vì tòa đại sơn này đã ngăn cách hết thảy mọi thứ.
Địch Cửu vừa dùng thần niệm thử thẩm thấu vào liền bị đẩy lùi trở về.
Hắn cảm nhận được từng đạo khí tức đạo vận huyền ảo đến cực hạn, còn có thần thông ấn ký của vô số cường giả khác.
Đây là núi gì? Tại trong khu vực tường kép này thế mà còn có một ngọn núi như vậy?
Địch Cửu chần chờ trong chốc lát, sau đó quyết định xông vào trong núi xem thử.
Vừa tiến vào, Địch Cửu cảm giác mình đã rơi vào khoản không gian hư vô mờ mịt, chung quanh không có cương phong cùng không gian loạn lưu gào thét, ngược lại nhiều hơn đủ loại đạo vận thần thông ăn mòn.
Địch Cửu có một loại cảm giác, nếu hắn dám xâm nhập vào sâu trong cự sơn này, tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
Trên thực tế, nhờ vào quy tắc chu thiên, cộng thêm nhục thân cường đại, trong lưỡng giới này hắn gần như chẳng gặp phải nguy hiểm gì.
Thế nhưng tòa cự sơn hư vô mờ mịt trước mặt lại tạo cho hắn cảm giác sẽ bản thân vẫn lạc, thân tử đạo tiêu.
Địch Cửu tu luyện quy tắc chu thiên, nghiên cứu hết thảy quy tắc khởi nguyên của thiên địa vũ trụ. Trong lòng tự nhiên rõ ràng, loại đạo ngấn ăn mòn này tuyệt đối không phải cường giả Tiên giới có thể lưu lại.
Nói cách khác, những đại năng từng tới ngọn núi này đều mạnh hơn cường giả Tiên giới rất nhiều. Chỉ là không biết vì sao họ lại rơi vào tường kép lưỡng giới.
Toàn bộ sơn phong khắp nơi tràn ngập khí tức đạo ngấn, ngay cả thần niệm của Địch Cửu cũng vô pháp triệt để thẩm thấu, hơn nữa nơi đây nguy cơ trùng trùng, vì vậy hắn dứt khoát thả chậm bước chân.
Đi được mười mấy bước, Địch Cửu bỗng xoay người nhặt lên một thanh kiếm gãy.
Địch Cửu không tu luyện Kiếm Đạo, nhưng hắn từng tiếp xúc với cường giả Kiếm Đạo đỉnh cấp. Ở tu chân giới, hắn gặp gỡ Đổng Hữu Kiếm. Kiếm Đạo của Đổng Hữu Kiếm tự mở ra một con đường, tạo thành kiếm trận, uy lực vượt xa cùng giai. Đao trận của hắn chính là học tập Kiếm Đạo của Đổng Hữu Kiếm.
Nếu không phải bởi vì Khí Đạo của hắn không theo kịp, vả lại việc sửa đổi công pháp rồi đổi thành quy tắc chu thiên rất khó khăn, thì có lẽ đao trận của hắn bây giờ đã có khả năng trở thành đại sát khí.
Ngoại trừ Đổng Hữu Kiếm, còn có Chu Bất Kiếm. Kiếm Đạo của Chu Bất Kiếm cũng rất đáng sợ, thế nhưng lại chẳng sánh bằng dù chỉ một phần vạn nửa đoạn kiếm gãy trước mắt hắn.
Đoạn kiếm gãy để ở chỗ này không biết đã bao nhiêu năm, thế mà kiếm ý ẩn chứa trên đó vẫn giống như kinh đào hải lãng, từng lớp từng lớp trùng kích tới.
Còn may nhục thân Địch Cửu thực sự quá cường hãn, chỉ cần hơi kém một chút, vậy ngay thời điểm hắn nhặt lên đoạn kiếm gãy đó, nhục thể của hắn đã bị kiếm ý xé rách thành từng mảnh.
Thật mạnh! Đây là ý niệm duy nhất trong lòng Địch Cửu.
Địch Cửu dùng cấm chế bao bọc lại rồi để đoạn kiếm vào trong một hộp ngọc. Thứ này không có bao nhiêu tác dụng đối với hắn, Đao Đạo của Địch Cửu đều xuất phát từ Quy Tắc Đạo của bản thân.
Nhưng đoạn kiếm gãy ấy chắc chắn sẽ có tác dụng lớn đối với Chu Bất Kiếm. Hắn thu lại, chuẩn bị mang về cho y dùng.
Trên đường đi, Địch Cửu liên tục nhìn thấy mảnh vỡ của đủ loại pháp bảo như thương, lưỡi búa, thiết chùy, cự kích...
Mỗi một loại mảnh vỡ đều ẩn chứa khí tức sát phạt vô tận. Địch Cửu hoài nghi ngọn núi này đã từng là Viễn Cổ chiến trường, có một đám cường giả chí cao điên cuồng chém giết ở trong đây. Cuối cùng bọn họ đều đồng quy vu tận, chỉ còn sót lại pháp bảo tàn phiến.
Ba ngày sau, Địch Cửu đứng bên cạnh một bộ xương khô bạch ngọc.
Tiến vào nơi đây đã mấy ngày, đây là lần đầu tiên Địch Cửu trông thấy xương khô, trước đó hắn chỉ gặp toàn pháp bảo tàn phiến.
Tựa hồ toàn bộ thi cốt trên ngọn núi này đều đã biến mất.
Hiện tại Địch Cửu nhìn thấy một bộ thi cốt, không chỉ vậy, bộ thi cốt ấy còn đang ôm một thạch bia bằng bạch ngọc cao gần ba thước.
Thi cốt và thạch bia đều làm từ bạch ngọc, từ xa nhìn lại, trông thật giống như một chỉnh thể.
Địch Cửu chú ý quan sát, trên thi cốt không có bất kỳ vật gì, quần áo và giới chỉ đều không có. Địch Cửu thậm chí rất khó phân biệt rõ ràng bộ thi cốt ấy là của nam hay nữ. Ánh mắt của hắn chuyển sang cái thạch bia kia.
Trên bạch ngọc thạch bia có ba chữ, Hư Không sơn.
Hư Không sơn? Địch Cửu ngẩng đầu nhìn đỉnh ngọn núi tối tăm mờ mịt ở xa, tự lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ nơi ta đang đứng chính là Hư Không sơn?
Hư Không sơn, cái tên ấy quả thật có chút đặc sắc, Địch Cửu hé tay ra, hắn muốn cuốn bạch ngọc thạch bia lại nhìn xem.
Không ngờ lại chẳng cuốn được gì tới.
Rõ ràng chỉ là một cỗ thi cốt ôm lấy tấm bia đá, vậy mà Địch Cửu không thể nào cuốn nó đi.
Địch Cửu nghi ngờ, thử giơ tay ra cuốn lại lần nữa. Kết quả là thạch bia kia vẫn không hề có động tĩnh gì.
Địch Cửu lui ra phía sau mấy bước, hắn rõ ràng chuyện này tuyệt đối không tầm thường. Lấy thực lực của hắn, đừng bảo một tấm bạch ngọc thạch bia, xem như một tinh cầu cấp thấp bị thần niệm của hắn cuốn một cái thì cũng phải rơi vào lòng bàn tay hắn.
Thạch bia bất động, khả năng duy nhất chính là thi cốt đã ôm nó quá chặt, kiên quyết không cho hắn mang đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận