Thế Giới Thứ Chín

Chương 167: Thiên Mạc đóng lại

Trong lòng Giản Dị Vũ hơi phân vân, nếu như là lúc thường y đã sớm quay mặt rời đi rồi. Tuy y coi trọng mặt mũi nhưng dẫu sao thì mạng nhỏ nhà mình vẫn quý giá hơn.
Thế nhưng y nhất định phải lấy cho bằng được Thần Niệm Đoán Thiên. Y đã ở lại cái nơi chim không thèm ị này nhiều năm như vậy là vì cái gì, còn không phải vì Thần Niệm Đoán Thiên sao? Hiện tại nó đã có manh mối, bảo y làm sao cam tâm rời khỏi cơ chứ?
- Vậy Giản mỗ xin lĩnh giáo một phen.
Giản Dị Vũ vừa dứt lời liền tế ra một thanh trường côn, trường côn huy động, không gian xung quanh lập tức phát ra tiếng ong ong xé gió. Nếu như không phải e ngại thực lực tên nam tử nọ, Giản Dị Vũ đã ra đòn phủ đầu trước rồi.
- Ồ, là Tam Môn Tiết sao?
Người đối diện ngạc nhiên, loại pháp bảo này quả thật tương đối hiếm thấy.
Tam Môn Tiết bề ngoài từa tựa như trường côn nhưng cũng có điểm không giống với trường côn. Loại pháp bảo này rất khó luyện chế, người có thể luyện chế ra Tam Môn Tiết cơ hồ đều là cường giả trên trận đạo.
Tam Môn Tiết có ba cái ẩn môn, Tang Môn, Hồn Môn và Tử Môn. Chỉ cần bị khí tức một môn trong đó khóa lại, vậy ngươi chỉ có một con đường chết.
Giản Dị Vũ vừa ra tay chính là sát chiêu, khí thế tam môn trong Tam Môn Tiết điên cuồng trào ra, rõ ràng là y định dùng toàn lực khóa tên lùn này lại.
Tam môn của Tam Môn Tiết đột nhiên biến lớn, nhìn vào khủng bố âm trầm giống như ba cái Sinh Tử Môn vậy. Những tu sĩ trên Thiên Mạc quảng trường mặc dù cách món vũ khí bá đạo này rất xa nhưng vẫn bị khí thế của nó làm cho phát sợ. Một vài tu sĩ tu vi thấp lập tức bỏ trốn khỏi đó, bọn họ không thể nào chịu nổi loại khí tức âm trầm ấy.
Cường giả Tích Hải cảnh quả thật quá đáng sợ, đây chính là ý niệm duy nhất xuất hiện trong đầu mọi người.
Thế nhưng Giản Dị Vũ mới chính là kẻ sợ hãi nhất, bởi vì tên nam tử kia chẳng hề bận tâm gì đến uy áp của y, gã nhẹ nhàng đưa tay lên, ba đạo Sinh Tử Môn của Tam Môn Tiết lập tức tiêu tán trong hư không, sau đó Tam Môn Tiết đột nhiên xuất hiện ngay ở trên tay gã ta.
Giản Dị Vũ đờ đẫn nhìn gã. Món pháp bảo tâm can của y đã hoàn toàn mất đi liên hệ với chủ nhân của nó. Giờ phút này đến cử động y cũng không dám, đối phương chỉ cần lật tay một cái đã có thể dễ dàng lấy đi Tam Môn Tiết, điều đó chứng tỏ thực lực của gã sâu không lường được, nhất định là mạnh hơn y nhiều.
Nếu như đối phương muốn giết y, vậy chỉ cần một đầu ngón tay là đủ.
Gã lùn kìa nhìn Tam Môn Tiết trong tay, ý niệm chuyển động, Tam Môn Tiết liền biến mất không thấy gì nữa. Sau đó hắn mới quay về phía Giản Dị Vũ, mỉm cười nhàn nhạt:
- Ngươi đi đi, ta sẽ không giết ngươi đâu.
Giản Dị Vũ làm sao có gan đòi lại vũ khí, y lập tức khom người thi lễ, trong lòng chỉ muốn mau chóng rời khỏi nơi đây. Y dám khẳng định thực lực gã đó nếu không phải Kiếp Sinh cảnh thì chính là Hóa Chân cảnh, vừa nghĩ tới cường giả Hóa Chân cảnh đang đứng ngay trước mặt mình, trái tim của y liền co rút lại vì sợ hãi.
Y ở Cực Dạ đại lục cũng không phải ngày một ngày hai, đừng nói Kiếp Sinh cảnh, cho dù là tu sĩ Tích Hải cảnh cũng chẳng thấy được mấy người.
Ai biết ở Cực Dạ đại lục - nơi mà đến quy tắc cũng không trọn vẹn này lại có cường giả Hóa Chân chứ?
Cho dù Thần Niệm Đoán Thiên có quan trọng bao nhiêu cũng không quan trọng bằng mạng của y. Bất quá chuyện này sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy, y làm sao có thể từ bỏ Thần Niệm Đoán Thiên? Chờ rời khỏi Cực Dạ đại lục rồi, y sẽ báo chuyện này cho Giản gia. Giản Dị Vũ y ở trước mặt tên lùn này chỉ là sâu kiến, nhưng tên lùn ấy ở trước mặt Giản gia đồng dạng cũng chỉ là sâu kiến mà thôi.
- Xin tiền bối làm chủ!
Giản Dị Vũ chưa kịp rời đi thì một tên nam tử Nguyên Hồn cảnh bỗng nhiên chạy ra, kẻ nọ khom người thi lễ với tên lùn, sau đó thút thít nói:
- Cường giả Nguyên Hồn trung kỳ của Thích Gia Thương Lâu ta bị người này vô duyên vô cớ đánh chết, cầu mong tiền bối làm chủ cho tu sĩ Cực Dạ đại lục chúng ta.
Giản Dị Vũ biến sắc, y không dám bước đi nữa. Y lo lắng nếu như mình dám rời khỏi thì sẽ chọc gã kia tức giận, sau đó đối phương dùng một bàn tay liền chụp chết y.
Thế nhưng, gã đó lại nhìn về phía kẻ vừa tới, thở dài một tiếng rồi bảo:
- Chuyện này ta không cách nào làm chủ cho Thích Gia Thương Lâu ngươi được.
- Tiền bối, tu sĩ Nguyên Hồn trên Cực Dạ đại lục vốn đã ít ỏi, người này vừa ra tay liền giết đi một tu sĩ Nguyên Hồn tầng bốn, chuyện này khiến Cực Dạ đại lục chúng ta...
Không đợi kẻ đó nói hết câu, gã lùn cười lạnh ngắt lời:
- Nhân phẩm Thích Gia Thương Lâu ngươi không phải ta không biết. Chẳng phải không lâu trước đây Thích Gia Thương Lâu còn công đánh Tinh Hà Phái, chém giết mười mấy tu sĩ Kim Đan, làm cho cái tên Tinh Hà Phái biến mất khỏi Cực Dạ đại lục sao? Lúc đó sao các ngươi không nghĩ đến Cực Dạ Đại Lục? Ài, nói cho cùng là do Thích Gia Thương Lâu ngươi làm việc quá mức ngông cuồng mà thôi.
Gã ta nói xong còn khẽ lắc đầu, cách hành xử này của Thích Gia Thương Lâu sớm muộn gì cũng gặp quả báo. Cho dù Tinh Hà Phái không có đệ tử báo thù, vậy những môn phái khác cũng có thể dựa vào cớ này để diệt bọn họ như thường.
- Tiền bối...
Tên tu sĩ Nguyên Hồn bị dọa đến toàn thân phát run.
Nam tử lùn từ tốn bảo:
- Ngươi không cần lo lắng, ta cũng không phải vì chuyện này trách Thích Gia Thương Lâu ngươi. Chỉ là muốn nhắc nhở nếu các ngươi cứ tiếp tục hành xử như vậy, cuối cùng người chịu thiệt vẫn là các ngươi mà thôi. Được rồi, ngươi lui ra đi.
- Vâng, vâng...
Tên tu sĩ Nguyên Hồn này làm sao dám tiếp tục nói nhảm nữa, hắn lập tức khom người thi lễ rồi lui ra ngoài.
Hắn khá tiếc nuối vì không thuyết phục được vị cường giả này giết Giản Dị Vũ báo thù cho tiền bối nhà bọn họ. Còn về việc người nọ nói Thích gia Thương Lâu coi chừng nhận quả báo, hắn căn bản không thèm để ở trong lòng. Cường giả như người nọ trên Cực Dạ đại lục chắc chắn chỉ có một hai vị mà thôi, những người đó hẳn không có quan hệ gì với Tinh Hà Phái đâu. Chỉ cần vị tiền bối ban nãy không xuất thủ, trên Cực Dạ đại lục này nào còn có ai dám động thủ với Thích Gia Thương Lâu nữa cơ chứ.
Ở Cực Dạ đại lục, có mấy nhà có cường giả Hư Thần trấn thủ? Thích Gia Thương Lâu hiện tại có một Hư Thần đây này!
Giản Dị Vũ lần nữa kính cẩn thi lễ, lúc y đang muốn rời khỏi thì Thiên Mạc bỗng nhiên biến mất, từng đạo độn quang truyền ra hư không, rơi thẳng vào trên quảng trường Thiên Mạc.
- Thiên Mạc đóng lại rồi.
Có người hét to như thế.
Toàn bộ người trên quảng trường Thiên Mạc sôi trào cả lên, tất cả đều nhìn chằm chằm vào những tu sĩ được truyền tống ra. Đồ tốt trong Thiên Mạc không ít, mấy người này người nào cũng là một thân bảo vật.
Giản Dị Vũ đang định rời khỏi cũng nhịn không được dừng bước, ánh mắt y liên tục quan sát những người được truyền tống ra. Trong lòng y vô cùng phẫn nộ, nếu như tên lùn này không xuất hiện, y đã có thể lục soát từng người ở đây. Hiện tại thì hay rồi, y chỉ dám đứng từ xa quan sát mà thôi.
Người được truyền tống ra đã lên đến một hai ngàn nhưng Giản Dị Vũ vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng mà mình muốn tìm.
Lúc này mỗi tông môn đều có cường giả lao lên bảo vệ đệ tử của mình, sau đó thức thời đi đến trước mặt nam nhân thấp bé kia khom người thi lễ. Gã ta tuyệt đối là siêu cấp cường giả ẩn cư trong Cực Dạ đại lục, lễ phép một chút vẫn hơn.
Tần âm vừa mới đi ra liền được sư phụ Nguyên Giới của nàng bảo vệ. Nhìn thấy đệ tử đắc ý của mình đã đạt tới tầng Kim Đan, Nguyên Giới mừng rỡ không thôi. Lúc Tần âm tiến vào Thiên Mạc chỉ mới là Trúc Cơ tầng ba, hiện tại mới qua một đoạn thời gian mà nàng đã tấn thăng đến cảnh giới Kim Đan tầng hai rồi.
- Không tồi, không tồi.
Nguyên Giới vui vẻ khen ngợi, ánh mắt đậm nét yêu thương cưng chiều.
Xung quanh ai ai cũng được người nhà hoặc đồng môn hay trưởng bối đến đón, chỉ có Cảnh Mạt Song là mờ mịt nhìn bốn phía. Theo lý thuyết thì trưởng lão Tinh Hà Phái sẽ đến đón nàng mới đúng. Nhưng lúc này ngay cả một vị đệ tử của Tinh Hà Phái cũng chẳng thấy đâu, thậm chí ngay cả sư phụ nàng tông chủ Hòa Khôi cũng không xuất hiện.
Trong lòng Cảnh Mạt Song trầm xuống, không hiểu sao nàng có một loại dự cảm không lành.
- Tẩu tử, người của Tinh Hà Phái đâu rồi?
Hà Thai ngạc nhiên hỏi. Người trở ra từ Thiên Mạc quan trọng đến nhường nào cơ chứ, theo lý mà nói, cường giả tông môn nên ở chỗ này đón đệ tử của mình về mới phải.
Cảnh Mạt Song vừa định đáp thì một thanh âm thanh thúy truyền đến:
- Đúng thật không ngờ được, ngươi năm đó bỏ nhà chạy đi vậy mà lại trở thành đệ tử của Tinh Hà Phái. Lại còn có người gọi ngươi là tẩu tử nữa chứ, ha ha ha, đúng rồi, tại sao Tinh Hà Phái không có ai đến thế?
- Ngươi là ai?
Hà Thai lạnh lùng nhìn chằm chằm nữ tử xinh đẹp đang đi tới, ngữ khí cực kỳ khó chịu.
- Cô ta tên Cảnh Mạt Băng, là đồng môn với Tần m.
Cảnh Mạt Song bình tĩnh đáp.
Hà Thai vừa nghe cái tên Cảnh Mạt Băng liền biết người này có quan hệ huyết thống với Cảnh Mạt Song. Thế nhưng nghe thấy ngữ khí hai người như vậy, y cũng đoán được hẳn quan hệ của bọn họ chẳng mấy tốt đẹp.
- Nếu đã gọi là tẩu tử, vậy ngươi nhất định có một tên phu quân đúng không? Cũng không biết là ai có phúc khí như thế, có thể cưới được loại thê tử như ngươi nhỉ. À, quên nói cho ngươi biết, Tinh Hà Phái đắc tội Thích Gia Thương Lâu, đã bị nhà bọn họ san bằng cả rồi, không có mấy ai trốn thoát...
Cảnh Mạt Băng còn chưa dứt lời, Cảnh Mạt Song đã há miệng phun ra một ngụm máu tươi. Sắc mặt nàng tái nhợt, đôi tay run rẩy không kiềm lại được.
Hà Thai cũng ngây dại ra, Tinh Hà Phái mặc dù chỉ là một môn phái nhị lưu, nhưng không thể nói diệt là diệt được chứ?
- Mạt Song, tỷ đừng quá bi thương, nếu như tỷ nguyện ý, vậy có thể đến Chân Ly Kiếm Tông ta...
Tần âm từ xa đi tới, nhỏ giọng an ủi. Lúc ở trong Thiên Mạc, nàng đã nhiều lần hiểu lầm Địch Cửu đến mức mấy người Hà Thai đều không còn nhiệt tình với nàng nữa. Nhưng ở chung mấy ngày, Tần âm nhận ra chỉ có mấy người Cảnh Mạt Song mới có thể trở thành bằng hữu chân chính.
- Tần âm sư tỷ...
Địa vị Cảnh Mạt Băng tại Chân Ly Kiếm Tông cũng không thấp, nhưng so với Tần âm lại kém hơn nhiều. Nhìn thấy Tần âm vậy mà đến an ủi Cảnh Mạt Song, sắc mặt của Cảnh Mạt Băng trở nên vô cùng khó coi.
Cảnh Mạt Song bình tĩnh lại, nàng khẽ lau vết máu trên miệng rồi lắc đầu từ chối:
- Đa tạ, nhưng trước mắt ta muốn quay về tông môn xem thử tình huống như nào cái đã. Hà Thai, ngươi xem xem Tiểu Thụ Nhân đã ra chưa.
Cảnh Mạt Song vốn tâm địa thiện lương, bình thường không phải là người thích ghi thù. Nhưng Thích Gia Thương Lâu đã tiêu diệt cả tông môn nhà nàng, mối thù này nàng không thể nào cho qua được. Nếu không có Tinh Hà Phái thì sẽ chẳng có Cảnh Mạt Song nàng. Vô luận là tông chủ Hòa Khôi hay là những trưởng lão khác đều là những người nàng rất mang ơn.
Lúc này nàng cũng hoài nghi có phải mình thật sự mang mệnh khắc tinh hay không. Địch Cửu đã cứu mạng nàng hai lần, giúp nàng vô số lần, thế nhưng hắn đã vì nàng mà chết rồi. Tinh Hà Phái đã thu lưu nàng, vậy mà giờ cả tông môn đều bị diệt.
- Mạt Song sư tỷ...
Ngụy San San bật khóc không ngừng. Loại đả kích này đối với nàng thật sự quá lớn, sư phụ Ô Chân Chân luôn coi nàng như con gái của mình đã bị Thích gia giết chết rồi.
Tần âm thở dài bảo:
- Tiểu Thụ Nhân là yêu thực, nếu như không có chủ nhân thì Thiên Mạc sẽ không truyền tống nó ra đâu, bây giờ hẳn nó vẫn còn ở trong Thiên Mạc đấy.
Đúng lúc này, một tin tức làm cho toàn bộ quảng trường Thiên Mạc chấn động lặng lẽ truyền ra, Thư Giới đã bị người một người nào đó cầm đi rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận