Thế Giới Thứ Chín

Chương 180

Lẽ nào từ đây không thể đi đến Hằng Vực tinh hay sao? Dù sao thông tin mà hắn nắm được cũng là do sư phụ Thiên Phong Hoa nói cho, nhưng nó đã là tin tức cũ từ vài vạn năm trước rồi. Nếu đặt ở trái đất, vài vạn năm là thời gian đủ để thay đổi cả một nền văn minh đấy.
Cho dù là ở tu chân tinh lục thì cũng sẽ có nhiều thứ đổi thay. Địch Cửu không chắc nơi đây có thể truyền tống đến đại lục Á Luân hay không, tuy nhiên hắn vẫn lặp lại chắc nịch:
- Không sai, ta muốn đi đến đại lục Á Luân.
Thái độ nữ tu tiếp đãi Địch Cửu đột ngột kính trọng hơn hẳn, nàng kính cẩn nói:
- Xin tiền bối đưa lệnh bài tư cách cho tại hạ xem một chút, tại hạ sẽ làm thủ tục cho tiền bối di chuyển ngay.
Nàng cảm giác trang phục của Địch Cửu hơi quái lạ, tuy nhiên có vài người đặc biệt luôn thích làm những thứ không giống bình thường, chuyện này dù sao nàng cũng quen rồi.
Lệnh bài tư cách là cái gì? Địch Cửu không hiểu bèn hỏi lại:
- Truyền tống ở đây còn cần phải có lệnh bài tư cách à? Chẳng lẽ không phải có linh thạch là được sao?
Thái độ của nữ tử nọ đột ngột lạnh lùng hẳn:
- Đạo hữu trở về mua một bản điều lệ truyền tống đi.
- Ha ha, bằng hữu phạm sai lầm giống như ta rồi. Lúc ta vừa tới cũng tưởng có thể tùy ý truyền tống tới bốn đại lục còn lại đấy, sau đó mới biết không thể làm vậy đâu.
Một giọng nói thân thiện vang lên từ sau lưng Địch Cửu.
Địch Cửu quay đầu lại, nhìn thấy một thanh niên thấp hơn hắn một chút, đôi mắt thanh niên rất sáng, tóc y kết thành búi kiểu tu sĩ, trên người mặc một bộ áo bào bó sát. Địch Cửu liếc mắt liền nhận ra tu vi người này đang ở Nguyên Hồn tầng ba.
- Tại hạ Địch Cửu, mới vừa đến đây lần đầu, còn phải thỉnh giáo đạo hữu nhiều.
Địch Cửu nhanh chóng ôm quyền chào hỏi.
Thanh niên ấy coi bộ khá quen thuộc với cảnh tượng này, hài hước đáp lại:
- Trang phục của bằng hữu cá tính ghê. Ta là Cái Thập Điền, trùng hợp là tên chúng ta có chỗ giống nhau nhỉ, ngươi chín ta mười này.
Quần áo Địch Cửu cũng không khác lạ gì mấy, chẳng qua do hắn mang theo một thanh đao trông khá là tầm thường, nhưng chuôi đao lại đeo một chùm tua rua màu đỏ, mà thứ này thì đúng là hiếm thấy thật.
- Ta vừa mới đưa tiễn một người bạn cho nên hiện tại không bận bịu gì. Hôm nay bằng hữu muốn đi đại lục Á Luân chắc chắn là không được, không bằng chúng ta tới thành Thiên Đồ nghỉ chân rồi tính sau nhé.
Cái Thập Điền khá hào sảng, dường như y là người rất thích kết giao bằng hữu.
- Được!
Địch Cửu vừa mới tới đây, hoàn toàn không biết gì cả, tới thành Thiên Đồ tìm hiểu tình hình đúng là ý kiến hay.
Cái Thập Điền nói rất nhiều, còn chưa tới thành Thiên Đồ mà Địch Cửu đã rõ ràng lai lịch ba đời nhà y. Người này xuất thân nhà nông, trong nhà có mười mẫu ruộng tốt, bởi vậy lúc mới ra đời y đã được phụ mẫu đặt tên là Cái Thập Điền. Đáng tiếc tiệc vui mau tàn, năm y mười tuổi, một đám người tới nhà y nói dưới lòng đất có mỏ khoáng thạch nên muốn đào mười mẫu ruộng đó lên.
Phụ thân Cái Thập Điền đương nhiên không đồng ý, kết quả là cả hai xô xát với bọn người đó, không may trọng thương nặng rồi sớm qua đời. Mẫu thân Cái Thập Điền đành phải mang theo y tha hương. Về sau, may mà tư chất y khá tốt nên đã được một tông môn đồng ý thu nhận.
...
- Huynh đã báo thù rồi sao?
Địch Cửu thuận miệng hỏi.
Thần sắc Cái Thập Điền ảm đạm, khẽ lắc đầu:
- Không có, đừng nói tới chuyện báo thù, nếu không phải vì ta là đệ tử Thanh Tông thì nói không chừng đã bị lũ vương bát đản ấy giết chết rồi. Được rồi, không nói chuyện này nữa, đã đến thành Thiên Đồ rồi này.
Địch Cửu nghe vậy bèn ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên trông thấy xa xa có hai chữ “Thiên Đồ” thật to, hai chữ này đang lơ lửng trên một tòa hộ trận cấp chín.
Một con đường làm bằng bạch ngọc thạch rộng chí ít hai mươi trượng dẫn thẳng tới trong thành, tu sĩ lui tới trên đó nhiều vô số kể. Thần niệm Địch Cửu quét qua một vòng liền phát hiện tu vi của mọi người ở nơi này rất cao. Hư Thần và Tích Hải cảnh có cả đống, còn có một số tu sĩ mà Địch Cửu nhìn không thấu thực lực, đoán chừng hẳn là cường giả từ Hóa Đỉnh trở lên.
Cái Thập Điền vui vẻ chỉ về phía trước, nói với Địch Cửu:
- Tòa thành này có tên Thiên Đồ bởi vì đây là thành thị tu chân mà hầu hết mọi người đều phải đặt chân tới. Có bảy phần mười truyền tống trận đều tập trung ở Tiểu trung ương Truyền tống đại điện, cũng chính là chỗ vừa nãy. Mọi người bất kể là đi nơi khác hay về đây đều phải qua đại điện, mà thành Thiên Đồ chỉ cách đó một con đường, cho nên nơi đây ngày càng phồn hoa hơn.
- Có phải là truyền tống đến bốn đại lục mới cần lệnh bài tư cách, còn địa phương khác thì không cần, đúng không?
Địch Cửu đang rất quan tâm đến việc hắn có thể trở lại Hằng Vực tinh được không.
Cái Thập Điền trả lời:
- Ngoại trừ bốn đại lục thì cũng có vài chỗ cần tư cách truyền tống, nhưng đó là số ít thôi, phần lớn các địa phương khác chỉ cần có linh thạch là đi được rồi. Về phần bốn đại lục, huynh còn cần thỏa mãn ít nhất một trong bốn điều kiện nữa mới có tư cách truyền tống.
Địch Cửu lập tức ôm quyền:
- Xin huynh chỉ giáo cho.
Hắn nghe được chỉ cần thỏa mãn một trong bốn điều kiện thì thấy nhẹ nhõm hẳn, hắn tin tưởng bản thân nhất định có thể hội tụ ít nhất một trong số đó.
- Địch huynh đệ không cần khách khí, ta mới gặp huynh liền hợp ý, ta mười ngươi chín cơ mà, sau này chúng ta chính là bằng hữu đó.
Cái Thập Điền dí dỏm pha trò.
- Muốn từ Thế giới Tiểu trung ương truyền tống ra ngoài thì cần phải là tu sĩ cảnh giới Hóa Chân cái đã.
Địch Cửu trầm mặc, tu vi hiện tại của hắn còn cách cảnh giới Hóa Chân cả vạn dặm lận.
Cái Thập Điền thấy Địch Cửu thất vọng bèn nhanh chóng nói tiếp:
- Huynh không cần lo lắng đâu, chỉ cần cố gắng đề tên trên Đạo Bảng là sẽ có tư cách truyền tống đến bốn đại lục thôi mà.
- Đạo Bảng là cái gì vậy?
Cái Thập Điền kiên nhẫn giải thích:
- Đạo Bảng chia ra ba bảng, đầu tiên là Hải Bảng, chính là xếp hạng tu sĩ có tu vi dưới Tích Hải cảnh ở Thế giới Tiểu trung ương (tính cả Tích Hải cảnh). Thứ hai là Đỉnh Bảng, bảng này yêu cầu tu vi từ Tích Hải cảnh lên tới Thừa Đỉnh cảnh (tính cả Thừa Đỉnh cảnh). Cuối cùng là Sinh Bảng, bao gồm những tu sĩ từ Kiếp Sinh cảnh xuống Thừa Đỉnh cảnh (tính cả Kiếp Sinh cảnh). Cả ba bảng đều có một trăm lẻ tám vị trí. Người có thể ghi danh trên ba bảng này chính là đã có tên trên Đạo Bảng. Nếu tu sĩ trên Hải Bảng bước vào Thừa Đỉnh Cảnh sẽ tự động xóa tên khỏi Hải Bảng, tuy nhiên tư cách truyền tống vẫn được giữ lại ba năm, sau đó nếu như người nọ vẫn không thể tiến lên Đạo Bảng cao hơn hoặc không bước vào Hóa Chân cảnh thì coi như mất tư cách truyền tống.
Địch Cửu trợn tròn mắt, tu vi hiện tại của hắn là Nguyên Hồn tầng năm, cho dù hắn có thể vượt cấp chiến đấu với tu sĩ Hóa Thần sơ kỳ nhưng khoảng cách tới Hải Bảng vẫn là kém quá xa.
Địch Cửu khẳng định, mình hiện giờ còn không phải là đối thủ của tu sĩ cảnh giới Tích Hải kém cỏi nhất chứ đừng nói tới những người trên Hải Bảng. Thế giới Tiểu trung ương là nơi cường giả tụ tập, một trăm lẻ tám tu sĩ trên Hải Bảng không cần hỏi cũng biết là cường giả trong cường giả rồi. Nói không chừng mỗi người đều có khả năng chiến đấu vượt cấp, lấy tu vi hiện tại của Địch Cửu mà muốn tranh đoạt vị trí trên Hải Bảng chẳng khác nào người si nói mộng.
- Chẳng lẽ dưới Tích Hải cảnh không có bảng xếp hạng nào sao?
Địch Cửu không cam lòng hỏi thử.
- Thật ra là có một cái Tiềm Đạo Bảng, trên đó đều là những thiên tài có khả năng bước vào Đạo Bảng, có khoảng một nghìn vị trí lận đấy. Nhưng mà người thuộc Tiềm Đạo Bảng không có tư cách truyền tống. Trên Sinh Bảng còn có một bảng khác gọi là Hóa Chân Vương Bảng, bảng này chỉ có ba mươi sáu người thôi. Những tu sĩ trên đó đều là cường giả Hóa Chân đỉnh cao.
- Vậy nếu như bây giờ ta muốn đi tới đại lục Á Luân thì có cách nào khác không?
Địch Cửu cực kỳ thất vọng, hai điều kiện này đều vượt quá khả năng của hắn, có lẽ chỉ có thể đợi khi hắn tu luyện tới cảnh giới Tích Hải mới được. Đến khi đó, kiếm một vị trí trên Hải Bảng là sẽ có tư cách tới Hằng Vực tinh thôi.
- Có hai điều kiện khác nữa, một là được Đan Hội cấp chứng nhận Đan Vương thất phẩm, hoặc là chứng nhận Khí Vương thất phẩm do Khí Hội cấp.
Địch Cửu vô cùng kích động:
- Nếu như là Vương Trận Sư thất phẩm thì sao?
Đáng tiếc là Cái Thập Điền lại lắc đầu:
- Cường giả Trận Đạo không có ưu đãi đặc thù cho nên không có tư cách truyền tống.
Địch Cửu thở dài ngao ngán, nếu như ngay từ đầu hắn chú tâm học luyện đan, nói không chừng hiện tại hắn đã là Đan Vương thất phẩm rồi.
Địch Cửu thầm tính toán thử xem, trở thành Đan Vương thất phẩm hoặc Khí Vương thất phẩm hay là Tích Hải cảnh thì cái nào sẽ tiêu tốn ít thời gian hơn.
- Địch huynh, huynh có trông thấy nam tử tóc đỏ kia không? Người đó là Hồng Khuê, xếp hạng thứ chín mươi ba trên Hải Bảng, hai thanh đại chùy của gã rất đáng sợ. Đừng thấy Hồng Khuê mới là Tích Hải tầng chín, nghe nói tu sĩ Hóa Đỉnh sơ kỳ bình thường còn không dám đánh với gã đó. Không ngờ lại có thể gặp được Hồng Khuê ở đây.
Cái Thập Điền không biết Địch Cửu đang nghĩ gì, y trông thấy Hồng Khuê liền hào hứng chỉ cho Địch Cửu xem.
Hắn nhìn sang hướng Cái Thập Điền vừa chỉ liền trông thấy một nam tử tóc đỏ có vóc người cường tráng. Địch Cửu cảm giác được tu vi của Hồng Khuê hẳn ít nhất cũng phải là Tích Hải cảnh hậu kỳ rồi.
Đồng thời hắn cũng cảm nhận được khí thế của Hồng Khuê rất nghiền ép, những tu sĩ nhận ra gã đều theo bản năng nhường đường, thậm chí một tu sĩ mà Địch Cửu không nhìn ra cảnh giới cũng vội tránh sang bên cạnh, phải biết những người mà hắn không nhìn thấu cảnh giới đều có tu vi từ Hóa Đỉnh trở lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận