Thế Giới Thứ Chín

Chương 288

Địch Cửu đã từng tới Mạc Giang cấm địa một lần. Lúc trước hắn đi cùng Trác Văn Xu, từng cứu mạng nàng và thu được một chút chỗ tốt.
Thành Cơ để lại địa đồ rất mơ hồ, chỉ biết nơi lão đang ở là Mạc Giang cấm địa. Địch Cửu hỏi đi hỏi lại tu sĩ Kim Đan mang ngọc giản đến, người đó bảo chỉ vô tình nhặt được ngọc giản rơi, trong đó nói chỉ cần đưa ngọc giản đến Tinh Hà phái, giao cho Địch Cửu thì sẽ nhận được linh đan để tấn cấp Nguyên Hồn cảnh.
Mạc Giang cấm địa vốn không phải nơi mà tu sĩ Kim Đan có thể vào, người kia đoán chừng đã gần hết thọ nguyên cho nên mới liều mạng tới Mạc Giang cấm địa. Trên thực tế, tu sĩ Kim Đan này đã dự định chết trong cấm địa rồi. Không ngờ lại nhặt một viên ngọc giản, chỉ cần đưa đến Tinh Hà phái thì sẽ nhận được được một viên Ngưng Hồn Đan. Kẻ ngốc cũng biết nên lựa chọn như thế nào.
Địch Cửu rất lo lắng Thành Cơ còn sống hay không, bởi vì tu sĩ Kim Đan kia đã nhặt được ngọc giản từ tận vài tháng trước.
Lần đầu tiên tới Mạc Giang cấm địa, Địch Cửu chỉ nhìn thấy cát vàng đầy trời, thần niệm cũng chỉ có thể tìm kiếm trong phạm vi có hạn. Lần này thì khác, thần niệm Địch Cửu đã quét được trong phạm vi mấy ngàn dặm. Không chỉ vậy, hắn còn nghe thấy âm thanh nghẹn ngào trong màn cát vàng đầy trời.
Địch Cửu không biết Mạc Giang cấm địa được tạo thành như thế nào, thế nhưng hắn khẳng định nó không đơn giản, nơi này ẩn chứa quá nhiều bí mật Thượng Cổ. Địch Cửu không muốn nghiên cứu những bí mật ấy, hắn chỉ muốn sớm tìm thấy Thành Cơ.
Địa phương mà Thành Cơ khắc họa trong ngọc giản rất mơ hồ, nếu không bước vào Hóa Chân cảnh hoặc thần niệm dưới cấp mười thì quá khó để tìm được nơi đấy.
Tuy nhiên thực lực của Địch Cửu bây giờ xem như số một số hai trên toàn Tiểu Trung Ương thế giới, phối hợp với thần niệm cường đại, Địch Cửu chỉ dùng nửa ngày đã tìm được chỗ mà Thành Cơ vẽ lại.
Vị trí này có một cái pháp trận ẩn nặc đỉnh cấp. Địch Cửu không biết Thành Cơ làm cách nào mở pháp trận ra, tuy nhiên hắn có biện pháp của riêng mình.
Hắn lấy Ly Địa Diễm Quang Kỳ ra, cấm chế tự nhiên vốn không có sơ hở đột ngột xuất hiện loáng thoáng vị trí trận cơ. Địch Cửu ném ra vài cây trận kỳ, rất nhanh đã thành công mở được trận môn.
Trong trung tâm trận môn có một cây Hoàng Dương lớn tới mức mười mấy người ôm không xuể đang đứng sừng sững ngay đó.
Chính giữa rễ cây xuất hiện cầu thang thông xuống lòng đất, Địch Cửu thu hồi Ly Địa Diễm Quang Kỳ, nhanh chóng bước xuống cầu thang.
Những bậc thang quanh co khúc khuỷu, kéo dài mãi không hết. Kể cả thần niệm cấp mười một của hắn cũng chỉ có thể quét ra ngàn mét trên con đường đi xuống này.
Trong phạm vi ngàn mét đó chí ít ẩn giấu hơn mười đạo sát cơ, Địch Cửu một đường hướng xuống, liên tục bị các loại bẫy rập và huyễn cảnh ảnh hưởng. Chỉ cần hắn hơi sơ ý thôi thì sẽ phải chôn vùi tính mạng ở nơi đây.
Chuyện này khiến Địch Cửu suy đoán mục đích Thành Cơ gọi hắn tới, rất có khả năng lão nghĩ biện pháp để hắn đi tìm cái chết.
Đương nhiên cũng không bài trừ khả năng lão hi vọng mình có thể cứu lão. Về phần miếng ngọc giản, Địch Cửu hoài nghi không phải sau khi Thành Cơ tiến vào trong này rồi mới đưa ra, rất có thể trước khi tiến vào, lão đã bố trí thử lợi dụng một tia Nguyên Thần đưa ngọc giản đến trong tay tu sĩ Kim Đan.
Chỉ như vậy mới có lời giải thích hợp lý.
Thành Cơ hẳn đã tính toán rất nhiều, nhưng lão không biết Địch Cửu có thần niệm cấp mười một, cho nên những bẫy rập nọ không có tác dụng với hắn.
Trên đường đi tránh né vô số bẫy rập cùng nguy cơ, Địch Cửu mất khoảng chừng hai canh giờ mới bắt gặp một cái quan tài khổng lồ.
Quan tài này rất kì lạ, nó không nằm ngang mà lại dựng thẳng lên trời.
Quan tài được khép hờ, nhưng thần niệm của Địch Cửu vậy mà lại không thể thẩm thấu vào.
Địch Cửu đứng im tại chỗ hẳn nửa nén hương, hắn xác định nơi đây có khí tức Thành Cơ, không chỉ vậy còn có thêm khí tức của hai tu sĩ mà hắn quen thuộc. Nói cách khác, có tất cả ba người tiến vào đây.
Sau khi xác định mình không cảm nhận được bất kỳ nguy hiểm nào, Địch Cửu mới cẩn thận bước vào chiếc quan tài nọ.
Một loại khí tức tử vong mục nát truyền đến, Địch Cửu cảm giác được sinh cơ của mình đang nhanh chóng tán loạn. Hắn đẩy nhanh tốc độ, đồng thời nuốt vào một quả Thất Sắc Bàn Đào.
Thất Sắc Bàn Đào khó khăn lắm mới thành thục ở bên trong Chân Linh thế giới, Địch Cửu nuốt một quả vào, sinh cơ mất đi lập tức lấy tốc độ nhanh hơn phản hồi về.
Trong lòng Địch Cửu đại hỉ, Thất Sắc Bàn Đào quả nhiên là bảo vật. Có Thất Sắc Bàn Đào lót đáy, khí tức ăn mòn trong quan tài này có hung ác hơn nữa cũng không làm gì được hắn.
Thế nhưng đây dường như là một cái quan tài không đáy. Bất luận hắn dùng biện pháp gì thì cũng không thể tăng thêm tốc độ. Đi ước chừng nửa canh giờ, hắn vẫn không tới được đáy quan tài.
Địch Cửu âm thầm kinh hãi, nếu hắn không có Thất Sắc Bàn Đào mà lại hành tẩu nửa canh giờ trong tình trạng bị ăn mòn sinh cơ khủng bố như vậy thì chỉ sợ sớm đã bỏ mạng rồi. Thần niệm của hắn quét ra ngoài, khắp nơi trong quan tài đều tối đen, ngoại trừ một đạo mơ hồ ẩn nấp cấm trận bị thần niệm đụng vào. Hắn có cảm giác dường như mình nhìn thấy một cỗ thi thể đang bị ăn mòn trong cấm trận này.
Đây không phải vật gì tốt, tựa hồ cảm nhận được Địch Cửu nhìn trộm, khí tức mục nát vô cùng đáng sợ đột nhiên ập đến hắn. Địch Cửu kinh hãi, Thất Sắc Bàn Đào mặc dù có thể cho hắn sinh cơ thịnh vượng nhưng hắn cũng chỉ có thể ăn một quả. Bởi vì thứ quả thần kỳ ấy chỉ có tác dụng trong một quả đầu tiên.
Mắt thấy khí tức mục nát kia sắp tiếp cận, dưới chân Địch Cửu đột nhiên trống không, hắn đã đi ra khỏi quan tài.
Địch Cửu quay đầu nhìn miệng quan tài đen ngòm kia, cảm giác da đầu hơi run rẩy. Lấy thực lực của hắn bây giờ, không ngờ lại không hề có năng lực phản kháng.
Sau khi cảm nhận được sinh cơ không còn bị ăn mòn, Địch Cửu mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Nhưng hắn chưa kịp dò xét tình huống chung quanh thì một đạo sát cơ đáng sợ đã khóa chặt hắn.
“Xuy xuy!”
Hai đạo sát khí xé rách không gian xuất hiện trước mắt Địch Cửu, thân hình hắn lập tức lóe lên.
“Ầm ầm!”
Địch Cửu quay đầu, trông thấy hai cây đinh thật dài cắm sâu trong mặt đất.
Đây là hai cây đinh quan tài ư?
Địch Cửu dùng chân nguyên lĩnh vực bảo vệ quanh thân, thần niệm khuếch tán ra ngoài.
Cái này hình như là mộ thất. Đúng lúc ấy, Địch Cửu trông thấy ba người. Chính xác hơn là hắn nhìn thấy ba người đang bị đóng đinh trên mặt đất.
Địch Cửu nhận biết hai trong ba người, còn lại là một nữ tu hắn đã thấy nhưng không quen, hình như là tông chủ Tinh La sơn hoặc Thiên Dược cốc. Hai người còn lại gồm Thành Cơ và tông chủ Tử Lôi tông - Yến Huyết Di.
Trong ngũ đại tông chủ, Địch Cửu có ấn tượng tốt nhất đối với Yến Huyết Di. Người này tốt hơn Thúc Hạo Lan nhiều, lại không thích giả bộ, tuy nhiên Địch Cửu vẫn quyết định muốn giết gã. Bởi vì mặc kệ nhân phẩm Địch Phi Tuyết có như thế nào thì nàng vẫn là người Địch gia, Yến Huyết Di thân làm trưởng bối mà lại dùng thần niệm quét qua toàn thân Địch Phi Tuyết, hành vi này không khác gì súc sinh.
Ba người này cùng có dáng vẻ da bọc xương, sinh cơ suy yếu đến cực hạn. Thế nhưng Địch Cửu cảm nhận được bọn họ vẫn chưa chết. Thấy vậy hắn bèn mặc kệ ba người đấy, thần niệm của hắn bắt đầu tìm kiếm đồ vật xung quanh mộ thất.
Mộ thất có hình cầu, hơi giống phòng ngủ, ở chính giữa có một cái giường, cạnh giường có hai hộp ngọc được bao phủ bởi cấm chế khiến thần niệm của Địch Cửu không quét vào được.
Hai bên mộ thất còn có hai hàng hoàng ngọc được luyện chế thành giá đỡ, trên đó có để mười một thứ bảo vật, mỗi một cái đều được dùng cấm chế cầm cố lại.
Địch Cửu lập tức tiến tới thu hai cái hộp ngọc vào Chân Linh thế giới.
- Hồng Anh thiếu gia...
Thanh âm hư nhược của Thành Cơ truyền đến, Địch Cửu quay đầu lại nhìn lão đang bị đóng đinh, bình tĩnh nói:
- Thành tông chủ, xem ra vận khí của ngươi không được tốt.
- Hồng Anh thiếu gia, mặc dù ta từng nghĩ tới việc ngươi sẽ vẫn lạc, nhưng ta vẫn ôm lấy một tia hi vọng ngươi có thể xông ra khỏi Vẫn Mệnh Quan, tới cứu ta...
Thành Cơ nói một hơi dài như vậy nên có hơi suy yếu, lão nghỉ ngơi một hồi mới đủ sức tiếp tục:
- Kỳ thật mục đích ta tới đây chủ yếu... Tìm kiếm Liệt Giới Phù cho ngươi... Liệt Giới Phù ở trên kệ bên trái.
Địch Cửu suy nghĩ một chút, mặc dù Thành Cơ có ý nghĩ xấu, bất quá đúng như lão nói, tốt xấu gì thì lão cũng đã giúp mình tìm được Liệt Giới Phù. Nghĩ tới đây, Địch Cửu xòe tay ra, cuốn lấy hai cây đinh đang đóng chặt đi.
- Đa tạ Hồng Anh thiếu gia.
Thành Cơ lấy lại được tự do, lập tức nuốt đan dược vào, sau đó ngồi nguyên tại chỗ chữa thương.
- Ha ha, Hồng Anh thiếu gia, đã lâu không gặp, không nghĩ tới ta và tông chủ Lung Nguyệt Tuyết Sơn lại gặp mặt thiếu gia ở chỗ này.
Yến Huyết Di vẫn còn tương đối tốt, có thể cười ra tiếng.
- Tông chủ Lung Nguyệt Tuyết Sơn?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn nữ tử kia, trong lòng tự nhủ Tông chủ Lung Nguyệt Tuyết Sơn không phải nam sao? Sao lại biến thành nữ tu rồi?
- Tại hạ Lung Nguyệt Tuyết Sơn Thẩm Phong, Thẩm Phong gặp qua Hồng Anh thiếu gia.
Nữ tử kia tỏ thái độ ung dung.
Địch Cửu mơ hồ cảm thấy mình bị cha con Địch Phi Tuyết lừa dối, hắn không chút do dự cuốn lấy đinh trên người Yến Huyết Di và Thẩm Phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận