Thế Giới Thứ Chín

Chương 384

Địch Cửu chỉ là một tu sĩ Tiên Quân mà đủ khả năng giết chết ba cường giải mạo phạm hắn tại Đại Đỉnh, trong đấy còn có một người là nữ nhi của Tông chủ Thiên Phong Tiên Môn Hoàng Diệp Thiểm. Trong nháy mắt, tin tức ấy đã được truyền khắp các hang cùng ngõ hẻm của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, vô số người cố tình đi tới cửa hàng của Địch Cửu để nhìn xem hắn mọc thêm bao nhiêu cái đầu bao nhiêu cái tay mà lại dữ dội đến thế.
Nhờ vậy mà thời gian khai trương cửa hàng tiên linh trà cũng theo đó nhanh chóng lan truyền khắp nơi.
Việc Địch Cửu là Tiên Đan sư tam phẩm ai ai cũng biết. Người như vậy đáng lẽ phải mở đan lâu mới đúng chứ, vì sao hắn ta lại đặt tên tiệm là Tinh Không Trà Phố?
Trước giờ khai trương, trước cửa hàng chật ních tu sĩ, thậm chí còn có vài người trèo lên nóc mấy căn nhà kế bên để hóng chuyện.
Hầu hết bọn họ đều là những kẻ tò mò muốn biết bộ dáng của Địch Cửu trông như nào.
- Tiên linh trà ở đây có gì đặc biệt nhỉ, cùng lắm thì tiên linh khí nồng đậm hơn thôi, chẳng lẽ còn khiến hoa nở chim hót hay sao? Thật không hiểu nỗi lý do một Tiên Đan sư tam phẩm lại mở tiệm bán tiên linh trà!
- Ha ha, nếu ngươi là hắn, ngươi có dám mở không?
- Cũng đúng nhỉ, xem ra tên này cũng biết sợ đấy, ta còn tưởng hắn xem trời bằng vung cơ…
- Cái gì mà coi trời bằng vung? Người ta chỉ làm chuyện ngươi không dám làm thôi. Loại người như ngươi, bị đánh bên trái có khi còn đưa luôn bên phải cho họ đánh tiếp thì có.
……
Phía trước cửa hàng đầy ắp người, những câu nghi luận, nói chuyện phiếm tạo thành một chuỗi âm thanh hỗn độn.
Lúc này, vẻ mặt Giải Hoang tràn đầy đắc ý mở cấm chế ở lối đi ra, y đã nhận được hứa hẹn từ Địch Cửu nên không quá lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mình nữa.
Cộng với Tinh Không Trà giúp y gột rửa tâm cảnh nên không cần dùng đan dược từ Loan thượng nhân mà vẫn có thể sống qua ngày.
- Có người ra rồi kìa.
Trông thấy Giải Hoang bước tới, đám đông liền an tĩnh lại.
- Các vị đạo hữu!
Y ôm quyền, hô to:
- Hôm nay Tinh Không Trà Lâu khai trương, cũng là việc vui của các vị….
Nghe tới đây, một người bật cười bảo:
- Việc này thì liên quan gì tới chúng ta, xem như đại hỉ thì cũng là đại hỉ của Tinh Không Trà Lâu thôi.
Giải Hoang cười ha ha một tràng mới đáp:
- Chờ mọi người thưởng trà xong liền biết lúc trước các ngươi đáng thương đến cỡ nào. Bởi vì khi ấy chưa ai được uống qua tiên trà chân chính cả, mà loại trà chân chính ta nói lại có ở Tinh Không Tiên Trà của chúng ta. Thế nên mới nói, đây là việc vui của tất cả mọi người…
Cả đám người cười to, họ nghĩ Giải Hoang chỉ đang khoác lác.
- Nói vậy thì mấy trà lâu khác tại Đại Đỉnh chẳng mấy chốc sẽ đóng cửa thôi.
Một người buông lời chế giễu.
Giải Hoang chẳng chút khó chịu, y khoác tay chặn lại, hào phóng nói thêm:
- Cũng không đến mức đóng cửa đâu, trà của chúng ta đặc biệt đến vậy, tất nhiên giá cả cũng cao. Đồng thời trà bán ra là có hạn, không phải ai cũng có thể mua. Được rồi, không nói nhảm nữa, bản thân Giải Hoang ta là cổ đông của Tinh Không Trà Lâu và Tổng thanh tra tiêu thụ tại nơi này...
- Tổng thanh tra tiêu thụ là chức gì?
Nghe thế, Giải Hoang khinh thường đáp:
- Vậy là ngươi thiếu hiểu biết rồi! Để ta cập nhật thường thức cho ngươi, chức vụ lợi hại nhất của người làm ăn gọi là Tổng thanh tra tiêu thụ, còn đại ca ta sẽ là Đại tổng giám tiêu thụ.
- Ngươi đừng có nói nhảm nữa, tranh thủ thời gian khai trương đi để bọn ta nhìn xem rốt cuộc Tinh Không Trà là thứ quái quỷ gì.
Có người lớn tiếng bảo.
Mà Giải Hoang cũng chẳng chút nào tức giận, y xòe bàn tay, loáng một cái pháp trận liền được thu vào.
Ba chữ Tinh Không Trà to lớn ẩn chứa đạo vận hiện ra trên đỉnh cửa hàng, khiến người khác cảm nhận được một loại tinh không vận vị hùng hậu.
- Chữ tốt, đạo tốt a…
Cũng không phải ai cũng thiếu hiểu biết như tên vừa rồi, một tu sĩ vừa thấy ba chữ kia liền không nhịn được mà tán thưởng.
Giải Hoang cười ha hả.
- Đây chưa là gì hết, chỉ là biển quảng cáo nhà chúng ta thôi.
Nói xong, y lại lần nữa vung tay lên, ba chữ Tinh Không Trà kia biến mất, thay thế bằng hai hàng chữ:
“Mua một phần trà, tặng một phương tinh không!
Tinh Không Trà, một lá trà một thế giới!”
Khẩu khí lớn thật! Mặc dù đa phần người tới đây hôm nay chỉ muốn biết Địch Cửu là ai mà thôi, thế nhưng tên cửa hàng đã khiến mọi người cảm thấy tò mò, dòng quảng cáo trên thì lại càng khiến lòng họ dấy lên một chút hứng thú.
Lúc này, đại môn cửa hàng mở rộng, giá đựng trà đẹp đẽ không gì sánh bằng lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, mỗi một giá đựng đều bị cấm chế bao lấy.
Tiểu Thụ Nhân đã mặc trang phục mới, đang đứng chờ ở một bên. Còn Mặc Vũ Xuân thì phụ trách việc thu tiền.
Trên mấy cái kệ xinh đẹp kia bày đủ các hộp ngọc trong suốt có kích cỡ to nhỏ khác nhau, khiến người xem có thể thấy rõ số lượng lá trà trong đó.
Khi khách nhân trông thấy số lượng lá trà và giá cả thì khó ai mà không hít một ngụm lãnh khí.
Một người lên tiếng phàn nàn:
- Đúng là hống hách thật, sao không đi cướp luôn đi.
Giá một hộp chứa mười lá trà nhỏ là 10.000 điểm tự do. Nếu mua thêm cái chén thì thành 20.000 điểm. Mà giá của hộp 100 lá là 100.000 điểm, nhưng khuyến mãi một chén trà miễn phí. Muốn mua luôn ấm trà Tinh Không đặc chế và bốn cái chén thì đi toi 50.000 điểm tự do.
Thấy phản ứng của khách, Giải Hoang tủm tỉm cười bảo:
- Ta nói này, số lượng lá trà là có hạn đấy, hôm nay ngày đầu tiên nên mới có nhiều thế, nếu chậm chân, qua vài hôm nữa ta không chắc còn hàng đâu nhé.
- Giải Tổng thanh tra, ta thật khâm phục Đại tổng giám Địch Cửu của ngươi, cũng muốn ủng hộ việc làm ăn của hắn một chút, thế nhưng giá tiền này có chút bất hợp lý rồi.
Một tu sĩ nói lên tiếng lòng của mọi người.
- Không hạ giá, không hạ giá.
Giải Hoang không ngừng khoát tay, kiên quyết giữ vững giá trị tiên trà.
- Vậy uống thử một ngụm trước được không?
Có người lên tiếng hỏi, bọn họ nhận ra tiên trà tại đây đặc biệt hơn so với những nơi khác. Trà của mấy chỗ kia trộn cùng với những tiên linh thảo khác còn tiên trà tại đây thì chỉ độc nhất lá trà mà thôi.
- Đi nào, đi nào, hết chuyện để xem rồi, đi làm việc khác thôi.
Trông thấy giá cả tiên trà, đại đa số tu sĩ nhao nhao quay người rời đi.
Mười ngàn điểm tự do có thể làm được rất nhiều việc tại Đại Đỉnh này. Có kẻ ngốc mới muốn đụng vào đống trà đó.
- Lấy ta một hộp 10 lá đi.
Đối với đại đa số các tu sĩ tầm thường khác thì 10.000 điểm tự do là một cái giá trên trời, bất quá vẫn có người chịu bỏ tiền ra dùng thử.
Mà người nọ là một nam tu có gương mặt mang đầy vẻ tang thương, người này chấp nhận bỏ ngần ấy điểm số để mua trà cũng vì ba chữ Tinh Không Trà bên ngoài kia.
Là một người lang thang trong tinh không quanh năm, y nhận ra ba chữ đó ẩn chưa khí tức đạo vận.
Nghe vậy, Tiểu Thụ Nhân liền mang một hộp trà lên, tươi cười rạng rỡ nói:
- Vị khách quý này, nếu ngài pha trà bằng chén trà đặc chế của cửa hàng thì sẽ mang tới hiệu quả tốt hơn đấy, mỗi ly chỉ cần dùng một lá tiên trà thôi.
Nam tu gật đầu đáp:
- Nếu thế ngươi lấy cho ta một cái chén đi.
Đảo mắt một cái, 20.000 điểm cứ thế bay đi, tu sĩ vây xem xung quanh đều bất đắc dĩ lắc đầu. Người chịu mua mấy món này không hỗ là tu sĩ tinh không đỉnh cấp, điển hình của việc có tiền thích làm gì thì làm.
Hết thảy mọi người đều nghĩ đối phương sau khi nhận đồ sẽ trực tiếp rời khỏi, thế nhưng nam tu kia lại mở hộp trà, lấy chén ngọc ra. Sau đó bỏ mảnh trà vào trong, tay hé ra khiến một đoàn Tiên Linh thủy cầu quay cuồng trong không trung.
Người này lật tay một cái, nước nóng liền được rót vào chén…
Một khí tức thanh hương nhàn nhạt truyền ra, thoáng chốc, cả căn phòng đều lặng xuống. Mọi người ngạc nhiên vô cùng, bởi vì họ cảm nhận được tinh thần của mình thoải mái hơn hẳn, ánh mắt họ không nhịn được mà rơi vào chung trà trên tay vị nam tu kia.
Trong nháy mắt, tâm thần mọi người liền dung nhập vào đấy.
“Chỉ trong một ly trà” - ý nói thế này ư? Không sai, đúng là một phần trà một phương tinh không mà.
Bên trong phương tinh không này, tất cả đều cảm nhận được sự yên tĩnh được rót sâu vào trong đáy lòng. Loại yên tĩnh ấy như có sự sống, nó mang theo nồng đậm sinh cơ cùng khát vọng mỹ hảo…
Hết thảy sinh động hoàn mỹ nhất trên thế gian dường như quy tụ trong chén trà trước mặt. Đây mới là thứ họ cần, đây mới là thế giới ai ai cũng hằng ao ước.
Nam tu pha trà mở hai mắt ra, nhấp một ngụm tiên linh trà trong tay.
Ngay lập tức, người nọ liền thở dài một hơi, từ khi lang thang trong tinh không tới giờ y chưa từng có được loại cảm giác đó. Đạo vận hòa tan vào từng ngóc ngách trong thân thể cũng như tinh thần y, giúp đạo tâm y cảm nhận được một loại thăng hoa, một loại khát vọng như linh hồn đang được gột rửa.
Tâm cảnh y tăng lên trong chớp mắt, gông cùm xiềng xích tu vi thật lâu nay bắt đầu buông lỏng, từng tia ô trọc khí tức không thuộc về bản thân thẩm thấu ra ngoài khiến cả thể xác lẫn tâm trí y đều dễ chịu hơn rất nhiều.
- Trà ngon a…
Nam tu than dài một tiếng, uống sạch phần trà còn xót lại trong ly, ngay cả lá trà cũng chẳng chừa.
Trà tốt như vậy mà có thể mua được thì cầu mong gì hơn.
- Cho ta thêm 5 hộp, loại 100.000 điểm ấy.
Đáng tiếc trên người y chỉ còn 500.000 điểm tự do, chứ không thì y đã mua thêm nhiều hơn nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận