Thế Giới Thứ Chín

Chương 398

Từng đạo huyết vụ nổ tung trên thân thể Địch Cửu, hắn để mặc cho lôi kiếp tự do tung hoành ngang dọc, Đại Khôn Luyện Thể Quyết và Tinh Không Quyết đều được hắn điên cuồng vận chuyển.
Chỉ với đợt lôi kiếp đầu tiên mà Địch Cửu đã thành công xông phá bình cảnh Đại Ất Tiên, tu vi từ từ dâng lên.
Chỉ là giờ phút này, Địch Cửu không cảm nhận được sự tồn tại của Tiên Linh Mạch xung quanh mình, khiến tu vi hắn đang dâng lên lại từ từ bị tản mát ra. Nghĩ tới đây, Địch Cửu bèn lấy một viên Đại Ất Đan để phục dụng.
Khí tức tiên nguyên vừa cuồng bạo vừa nồng đậm từ tiên đan chạy thẳng vào Tinh Không Mạch Lạc và bùng nổ, hiện tại Tinh Không dường như đang hình thành một vùng giả lập bao gồm mấy Tinh Hà bên trong. Tuy dược tính loại tiên đan này mãnh liệt nhưng lại chẳng mấy ảnh hưởng đến Địch Cửu.
Người khác độ kiếp là Đại Ất Đan trùng kích bức màn ngăn cách, còn hắn lại khác, độ kiếp là Đại Ất Đan bổ sung thiên địa tiên linh khí.
Đợt lôi kiếp thứ hai cũng là 81 đạo, 81 đạo đó chưa kết thúc thì Địch Cửu đã bước vào Đại Ất Tiên tầng một.
Đáng tiếc là việc luyện thể của hắn không tiến bộ được nhiều. Từ sau khi nhục thân bước vào Tiên Linh Thể Hậu kỳ thì mỗi một bước tiến thêm đều gian nan vô cùng. Cũng giống như vậy, lôi kiếp trước mắt chỉ có thể khiến Địch Cửu da tróc thịt bong chứ không cách nào làm hắn thương gân động cốt được.
Giải Hoang đứng cách đó khá xa bị lôi kiếp của đại ca nhà mình dọa sợ ngây người.
Y từng thấy qua rất nhiều dạng lôi kiếp nhưng chưa từng chứng kiến tình cảnh đáng sợ thế này bao giờ. Cả người Địch Cửu đều bị huyết vụ bao lấy, thế nhưng hắn vẫn đứng sừng sững y nguyên ở chỗ cũ để nghênh đón đợi lôi hồ kế tiếp, chẳng có nửa phần ba động.
Thời điểm đợt lôi kiếp thứ ba sắp đi qua, Địch Cửu liền cảm giác chính mình rất khó có thể lợi dụng thứ này để xông phá Đại Ất Tiên tầng một, thế nên hắn dứt khoát lấy Thiên Sa Đao bổ thẳng về phía đợt lôi hồ kia.
Đối với những tu sĩ khác thì sấm sét như vậy thật sự đáng sợ, thế nhưng Địch Cửu thì khác, hắn vẫn thấy thứ trước mắt có chút yếu nhược.
Trông thấy Địch Cửu tế ra Thiên Sa Đao, Giải Hoang liền thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng huynh ấy cũng chịu lấy pháp khí phòng ngự ra rồi, nhưng mà đại ca đúng là nghèo rớt mồng tơi, thế mà chỉ có mỗi một kiện hạ phẩm Tiên khí để làm vũ khí công kích, muốn phòng ngự Lôi Kiếp Hồ hẳn là phải tế ra Tiên khí phòng ngự mới đúng. Chờ đại ca vượt qua lần độ kiếp này, y sẽ tặng huynh ấy một kiện thượng phẩm Tiên khí để công kích.
Thế nhưng rất nhanh, Giải Hoang liền trợn mắt há mồm, ở đâu ra có chuyện đại ca phòng ngự, một đao kia đánh ra một đạo đao mang màu xanh, đao mang cơ hồ chém lôi hồ dày đặc làm hai đoạn.
Huynh ấy muốn tự sát ư?
Giải Hoang bị chính suy nghĩ hoang đường ấy dọa sợ đến mất mật. Cha y từng nói, thời điểm độ kiếp phải tận lực che giấu lực lượng bản thân, khi nào có thể phòng ngự hãy phòng ngự. Ngàn vạn lần không được thông qua bất kỳ phương thức hay thủ đoạn nào mà chọc giận lôi hồ.
Trên đời này có một ít lôi kiếp mang theo Tâm Ma Kiếp, khiến thứ này càng trở nên thập phần đáng sợ.
Hiện tại đại ca trực tiếp dùng đao công kích lôi hồ, chẳng phải là muốn chết nhanh hơn sao?
“Rầm rầm rầm!”
“Ken két!”
Quang cảnh trước mắt chứng minh y đoán đúng rồi, lôi hồ kia quả nhiên trở nên mạnh mẽ hơn. Đứng từ xa quan sát mà y vẫn cảm nhận được rõ ràng sát thể khủng khiếp ấy.
Càng làm cho Giải Hoang hết hồn hơn là đại ca chẳng những không ngăn cản nó đánh lên người mà còn thản nhiên đón nhận, rốt cuộc huynh ấy bị gì vậy?
Không phải Địch Cửu không ngăn cản được mà là mỗi lần lôi kiếp kia hung hăng đánh xuống, hắn lại cảm nhận được tu vi của mình mạnh lên một chút, việc này khiến Địch Cửu kinh hỉ không thôi. Không lâu sau, thức hải hắn nứt vang một tiếng, không hề nổ tung mà lại từ từ phát triển rộng ra. Thần niệm cũng từ tiên niệm cấp 4 thăng lên thành cấp 5.
Thần niệm vừa xông phá cấp 5 thì Thiên Sa Đao trong tay hắn bộc phát một tiếng thanh minh, đồng thời nó cũng nhanh chóng thăng cấp thành Tiên khí trung phẩm.
Cảm nhận được thanh Thiên Sa Đao trong tay đại ca thăng cấp, Giải Hoang mới hiểu rõ sự đáng sợ của đao khí đó. Loại bảo vật này dù là cha của y cũng chưa chắc có được, đây chính là pháp bảo có thể tùy thời thăng cấp. Uổng công y còn tưởng đại ca nghèo nàn, chuẩn bị sẵn pháp bảo tặng huynh ấy, hên là chưa đưa, không thôi thì quả thật là mất mặt.
Khó trách đại ca đi tới đâu cũng vác thứ này trên lưng, nếu Giải Hoang cũng có một kiện vũ khí phong cách như thế thì y cũng cam tâm tình nguyện vác nó đi khắp nơi a.
Thật ra Địch Cửu vác Thiên Sa trên lưng là để nó hấp thu tinh hoa trong trời đất chứ hoàn toàn không phải như Giải Hoang nghĩ.
Thời điểm tấn cấp, bởi vì Địch Cửu không dùng thanh đao tấn công lôi kiếp nữa nên đạo thứ tư đã yếu đi thấy rõ. Khí thế từ lôi kiếp trong hư không cũng đã tiêu tán không còn. Trận độ kiếp này chính thức xong.
- Đại ca, lôi mà ngươi độ là loại gì thế?
Trông thấy Địch Cửu đã thay đổi quần áo và trở về phi toa, Giải Hoang liền lên tiếng hỏi thăm.
- Lôi kiếp Đại Ất Tiên, tu vi chắc không cao như ngươi từng độ.
Tâm tình Địch Cửu hiện giờ không tệ, thu hoạch lớn nhất đợt này chính là Thiểm Quang đã quay về thức hải hắn. Trừ việc đó ra thì tu vi cũng thăng lên một cấp độ lớn, Đạo Hỏa không chút yếu thế cũng tấn hai cấp.
Giải Hoang nhìn tu vi Tiên Quân sơ kỳ của Địch Cửu liền nhếch miệng, trong lòng tự nhủ y tin được mới là lạ. Hiện tại Giải Hoang đã hiểu vì sao lúc trước tên Tiên Vương của Phúc Đồng Đại Tức Lâu kia khẳng định đại ca không hề dùng Trận Đạo vây khốn để ném gã ra ngoài. Hẳn là vì tu vi huynh ấy quá mức lợi hại, đã trực tiếp phong bế tu vi đối phương bằng thủ ấn nguyên khí rồi ném thẳng ra ngoài luôn.
- Thu hoạch của mọi người cũng không tệ, chúng ta mau chóng đi thôi, phải sớm tìm được động phủ của đại năng trong vũ trụ kia.
Tâm tình hắn khoái trá vô cùng, tự mình khống chế phi toa bay đi xa.
Thần niệm Địch Cửu mạnh hơn Giải Hoang rất nhiều, phi toa do hắn khống chế có tốc độ rất lớn, việc này khiến Giải Hoang càng thêm khẳng định suy nghĩ của y. Tu vi Địch Cửu đã vượt xa mình, rất có thể đã là Tiên Vương rồi.
Để Hắc Hỏa khống chế phi toa chắc cần một năm mới đến nơi, thế nhưng Địch Cửu mà ra tay thì ba tháng là đủ.
- Đại ca, nơi đây không có đồ vật gì hết.
Giải Hoang vươn mắt nhìn hư không trống rỗng, có chút khó hiểu nói.
Dựa theo vị trí được đánh dấu trên mai rùa, chắc chắn là nơi này. Thế nhưng ngay cả một mảnh thiên thạch mà bọn họ cũng không thấy được, trước mắt chỉ là hư không cực hạn vô tận.
Nếu Địch Cửu là một tu sĩ bình thường, hắn nhất định cũng nghĩ nơi đây trống rỗng.
Thế nhưng với trình độ Tiên Trận Tôn cấp tám của hắn, tuy nói thần niệm Địch Cửu vẫn có chút yếu nhưng lại cô đọng khác thường. Sau một nén nhang cảm nhận bằng thần niệm qua đi, hắn liền phát hiện có điều khác biệt.
Dường như nơi này có một cái ẩn nặc trận môn, dù đã trải qua vô tận tuế nguyệt thì trận môn vẫn hoàn hảo vô khuyết.
- Ở đây có một trận môn ẩn nấp, rất khó để một Tiên Trận sư bình thường nhìn ra được. Đáng tiếc ngay cả một viên trận kỳ ta cũng không có, bằng không mà nói, cả đám sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian.
Nếu có Ly Địa Diễm Quang Kỳ ở đây, Địch Cửu khẳng định nhiều nhất hắn chỉ cần một canh giờ là có thể mở ra trận môn trước mặt, nhưng bây giờ hắn phải cần đến vài ngày thì có lẽ mới hoàn thành.
- Đại ca, huynh còn là Tiên Trận đại sư nữa hả?
Giải Hoang nhìn về phía Địch Cửu, bỗng dưng hoài nghi danh xưng thiên tài mà mình có được có phải có vấn đề rồi không.
Nghe vậy, Địch Cửu bèn bật cười, hắn trực tiếp lấy một thanh trận kỳ ra và bắt đầu bố trí trận pháp. Hắn không hề đả kích Giải Hoang, hắn cũng chẳng phải Tiên Trận đại sư gì cả, mà hắn chính là Tiên Trận Tôn.
- Đại ca, ở Ma Y tiên lục có một viên Tố Sắc Vân Giới Kỳ, nếu sở hữu được nó, khẳng định có thể dễ dàng làm lộ trận môn.
Trông thấy đại ca nhà mình bắt đầu bố trí trận kỳ, Giải Hoang giả bộ như có chút hiểu biết lên tiếng.
Địch Cửu dừng động tác đang làm trong tay, hắn ngạc nhiên hỏi:
- Tố Sắc Vân Giới Kỳ đó hiện giờ đang nằm trong tay ai?
Tố Sắc là một trong Ngũ Phương Kỳ, nếu có thể tập hợp thêm một lá cờ nữa, hắn có thể giúp khí vận ngưng tụ nhanh hơn.
- Chính là Tây Lăng Nguyên Di, tông chủ Bất Chu Tiên Môn, tại Ma Y ông được xưng là Nguyên Di Tiên Đế, con ông ta là Tây Lăng Phổ, chính là kẻ mà ta nhờ huynh giết hộ lúc trước.
Giải Hoang nói bằng giọng tràn ngập hận ý.
- Tây Lăng Phổ là người đã ám hại ngươi?
Nghe thấy thế, Địch Cửu bèn hỏi ngược lại.
Y thành thật gật đầu đáp:
- Hiện tại ta đã khôi phục rồi, với tốc độ tu luyện hiện tại, chỉ cần trăm năm nữa ta liền đủ khả năng xử lý hắn.
- Tên kia đạt đến tu vi nào rồi?
Địch Cửu lại hỏi.
- Hiện tại đoán chừng là trên dưới Đại La Tiên tầng tám, qua trăm năm nữa, có lẽ tên gia hỏa ấy sẽ đột phá cấp độ Tiên Vương.
Giải Hoang thở dài nói.
Với tốc tu luyện này của y, cộng với ngần ấy Mộc bản nguyên đã hấp thu được, nói không chừng chỉ mười năm nữa là y đủ khả năng xông vào Tiên Vương cảnh. Bất quá Giải Hoang cũng hiểu rõ đó là chuyện rất khó xảy ra.
Nghe thế, Địch Cửu liền lên tiếng mỉa mai:
- Bây giờ ngươi đã là Đại Chí Tiên tầng bốn, muốn giáo huấn Đại La Tiên tầng tám cũng cần trăm năm, ngươi không thấy như vậy rất mất mặt à?
Đổi thành trước đó hắn sẽ không nói lời này. Thế nhưng sau chuyến đi kia hắn đã có được Thiểm Quang, chỉ cần Giải Hoang đi theo hắn tu luyện, muốn bước vào Tiên Vương đảm bảo không tới trăm năm.
Còn Lăng Tây Phổ kia, trong vòng trăm năm có thể đột phá Tiên Vương cảnh hay không, khó mà bảo đảm.
Giải Hoang sững sờ nhìn Địch Cửu, bỗng nhiên y cảm thấy việc bản thân vẫn luôn tự ti về tư chất tu luyện của mình là chuyện đáng xấu hổ cỡ nào. Dường như huynh ấy có chút xem trọng mình? Đây tuyệt đối không thể phủ nhận, bằng không sẽ bị Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân xem thường.
Nói xong, Địch Cửu tiếp tục ném trận kỳ ra ngoài mà không hỏi thêm về sự tình của Tố Sắc Vân Giới Kỳ nữa. Lá cờ đó hắn nhất định phải có được, hiện tại Giải Hoang chính là huynh đệ của hắn, khi trước y bị Tây Lăng Phổ ám toán, thù này Địch Cửu chắc chắn sẽ nhúng tay vào, cũng thuận tiện thu lấy Tố Sắc kia.
Xem như giữa hai người họ không có thù oán đi nữa, hắn cũng sẽ không từ bỏ Tố Sắc Vân Giới Kỳ. Bất quá dùng những thứ bảo vật khác trao đổi với Tây Lăng Nguyên Di là được. Lá cờ này chỉ là Tiên Thiên Chí Bảo với Tây Lăng, nhưng trong mắt Địch Cửu, nó liên hệ với sự tình vận khí của Tiên giới.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận