Thế Giới Thứ Chín

Chương 437

Trên một tảng thiên thạch hoang vu, Địch Cửu chẳng cần dùng đến Lưu La Tiên Đan cũng đã cảm nhận được vách ngăn Tiên Vương cảnh.
Vẻn vẹn ba lần vận chuyển quy tắc chu thiên, tiên nguyên đã đánh thủng vách ngăn Tiên Vương cảnh, đồng thời, chín đạo lôi hồ thô to cũng ầm vang giáng xuống.
Chủng Ngạo ngơ ngác nhìn Địch Cửu độ kiếp, trong trí nhớ mơ hồ, dường như y đã gặp đủ loại thiên tài, thế nhưng thiên tài như Địch Cửu thì y thật sự chưa bao giờ thấy qua.
Chủng Ngạo biết rõ việc Địch Cửu không dùng bất luận đan dược gì mà cũng dẫn tới được Tiên Vương lôi kiếp.
Y vừa mới nghĩ như vậy, Địch Cửu liền ném mấy viên đan dược vào trong miệng. Thần niệm của Chủng Ngạo quét đến, nhận ra đó là Lưu La Vương Đan.
Người ta trùng kích Tiên Vương là trước tiên dùng đan dược, sau đó dẫn tới lôi kiếp. Địch Cửu thì làm ngược lại hoàn toàn.
Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra, Địch Cửu dùng Lưu La Vương Đan không phải để xông phá bình cảnh, vẻn vẹn vì gia tăng nguyên khí mà thôi.
Cũng không đúng, chỉ là một cái Tiên Vương lôi kiếp, thất cửu lôi kiếp, thế nhưng đợt lôi kiếp thứ nhất lại là cửu cửu, hơn nữa đợt thứ hai ngay sau đó lập tức giáng xuống.
Mấu chốt là hai đợt lôi kiếp này chỉ tạo thành một chút vết thương ngoài thân Địch Cửu, không đến độ gây ra tình huống thương gân động cốt.
Tiên Vương lôi kiếp được dẫn tới rất đơn giản, người độ kiếp lại vô cùng nhẹ nhàng, Chủng Ngạo dám khẳng định Địch Cửu là luyện thể giả đỉnh cấp.
Loại tư chất này xem như so sánh với Lê Đồ tiểu vương cũng lợi hại hơn...
A, Lê Đồ tiểu vương kia là ai? Sao mình đột nhiên lại nhớ tới cái tên đó? Chủng Ngạo gãi gãi đầu, hoàn toàn quên đi tình cảnh trước mắt.
Thời điểm đợt lôi kiếp thứ năm, Địch Cửu đã vọt vào Tiên Vương cảnh, hắn chỉ có thể cảm thán lôi kiếp giáng xuống quá yếu. Trên thực tế không phải lôi kiếp quá yếu, mà là trình độ luyện thể của hắn đã mạnh quá mức.
Tu vi hắn mới chỉ là Tiên Vương cảnh giới, thế mà luyện thể lại là Tiên Thần Thể hậu kỳ. Tuyệt đại đa số Tiên Đế cũng không có được nhục thể như Địch Cửu.
- Oanh!
Đồng thời điểm, đợt lôi kiếp thứ chín đánh xuống, thức hải của Địch Cửu bộc phát ra từng đợt oanh minh, thức hải lớn ra gấp bội, thần niệm tăng cường đến mấy lần.
Địch Cửu cực kỳ vui sướng, vừa nãy hắn bước vào Tiên Vương hoàn toàn chẳng có bất kỳ áp lực gì, thế nhưng thần niệm lại rất khó tấn cấp, việc hắn có thể bước vào tiên niệm cấp chín đã tạo cho hắn kinh hỉ khó nói thành lời.
Thần niệm của hắn cô đọng hơn so với bình thường tu sĩ rất nhiều, bởi vậy mỗi khi loại thần niệm này muốn tấn cấp một bước đều vô cùng gian nan. Hiện tại hắn vừa tấn cấp Tiên Vương, thần niệm cũng thăng cấp, quả thật là chuyện vui mừng.
Địch Cửu củng cố tu vi thêm một lát rồi quyết định phải nhanh chóng quay về Đại Hòa điện để tu luyện. Quy tắc trong hư không rất mơ hồ, tiên linh khí cũng rất nhạt, tu luyện tại đây thuần túy là lãng phí thời gian.
- Ngươi đang làm gì vậy?
Địch Cửu phát hiện Chủng Ngạo đang mặt nhăn mày nhó, đứng ở phía xa xa gãi đầu mà mặt thì cứ nghệt ra bèn tò mò hỏi.
Chủng Ngạo giật mình tỉnh lại, mờ mịt nhìn Địch Cửu, hồi lâu mới lên tiếng:
- Vừa rồi ta nhớ tới một cái tên Lê Đồ tiểu vương, tựa hồ có quan hệ với ký ức trước kia của ta.
Địch Cửu đi đến bên cạnh Chủng Ngạo, vỗ bả vai y, bảo:
- Lão Chủng, hiện giờ ngươi nghĩ những việc đó cũng không có ích lợi gì, tương lai ta nhất định sẽ giúp ngươi. Nếu hiện tại ngươi suy nghĩ đến hỏng cả đầu, vậy ta phải nói trước, ta không có bản lãnh cứu ngươi đâu, ngươi sẽ rất thê thảm đó.
- Tốt, ta biết.
Chủng Ngạo lập tức dừng suy nghĩ chuyện này.
Địch Cửu tế ra Cực Vân Chùy, nói:
- Đi thôi, ta dẫn ngươi tới một nơi có đầy Tiên Linh Mạch, vô cùng tốt để tu luyện.
- Tiên Linh Mạch quá rác rưởi.
Chủng Ngạo thuận miệng trả lời, sau khi nói xong, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, y nhìn chằm chằm Địch Cửu, đoạn hỏi:
- Ngươi vừa rồi gọi ta là lão Chủng? Sao ta có cảm giác chữ Chủng này có quan hệ rất lớn với mình?
Địch Cửu vỗ trán, vừa rồi hắn lỡ miệng.
- Là như vầy, khi đó ngươi bị vây ở nơi hẻo lánh, ta nhìn thấy ngươi ở trên tường khắc vài chữ, có một cái tên gọi là Chủng Ngạo. Ta cứ nghĩ cái tên này là của ngươi, cho nên vừa rồi mới thuận miệng kêu. Nếu ngươi cảm thấy cái tên đó không sai, về sau ta không gọi ngươi là Tiểu Đả nữa, cứ gọi ngươi là lão Chủng đi.
Địch Cửu nói mấy lần lão Chủng, sau đó đột nhiên cảm giác cái tên này nghe chẳng ra sao cả.
Đối phương có thể xem như là người có chút cốt khí, thế mà cái tên đọc lên lại cứ tựa như thứ hèn nhát. (nạo chủng)
- Ta cảm thấy Chủng Ngạo chính là tên của ta, đúng, đún vậy, tạ ơn ngươi.
Chủng Ngạo kích động nhìn Địch Cửu.
- Ta nghĩ ngươi đã hoàn thành một phần hứa hẹn rồi, chí ít ngươi đã giúp ta tìm lại được tên mình.
- Tốt, lão Chủng, trước tiên hãy về nơi bế quan của ta đi.
Địch Cửu tranh thủ vừa nói vừa khởi động Cực Vân Chùy.
Cực Vân Chùy được Chủng Ngạo khắc họa trận văn đỉnh cấp, chỉ dùng không đến hai ngày đã đi tới ngoài hư không trận môn.
Địch Cửu mở trận môn bằng tốc độ nhanh nhất, vội vã đi vào. Hắn rời đi rất nhiều năm, không biết bọn Giải Hoang giờ thế nào rồi.
- Đại ca, ngươi rốt cục trở về.
Địch Cửu vừa tiến vào Đại Hòa điện, Thụ đệ liền mừng rỡ nhảy tới.
Mặc Vũ Xuân đang tu luyện cũng kích động đứng lên, tu vi nàng đã là Đại Ất Tiên tầng bốn. Cho dù bởi vì tài nguyên tu luyện ở đây thật sự quá tốt thì cũng có thể nhìn ra sự cường đại của Vô Cấu linh căn. Thụ đệ thì ngược lại, chẳng tiến bộ bao nhiêu, đến giờ vẫn còn là Tiên Yêu cấp ba.
- Sư huynh...
Mặc Vũ Xuân kích động nhìn Địch Cửu, sau khi Địch Cửu rời đi, nàng là người lo lắng nhất, bây giờ trông thấy Địch Cửu bình yên vô sự, trong lòng nàng mới thả lỏng được.
Nếu không phải nàng cứ canh cánh lo lắng cho Địch Cửu, thì với Vô Cấu linh căn cộng thêm 18 dòng trung phẩm Tiên Linh Mạch hoàn chỉnh hỗ trợ, tu vi của nàng chỉ sợ đã sớm đến Đại Ất Tiên viên mãn.
- Đại ca, đây là ai?
Thụ đệ nhìn thoáng qua Chủng Ngạo.
- Đây là Chủng Ngạo huynh. Hắc Hỏa và Giải Hoang đâu?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi.
Thụ đệ hừ một tiếng:
- Tiểu Hoang không chịu nổi tịch mịch nên muốn ra ngoài đi dạo, Hắc Hỏa bước vào cấp sáu Tiên Yêu nên cảm thấy mình rất đáng gờm, không muốn ở lại đây chiếu cố Mặc tỷ tỷ, cứ vậy mà cùng Tiểu Hoang đi chơi rồi. Chỉ có ta lưu tại nơi này chờ đại ca trở về.
Địch Cửu nhíu mày, Giải Hoang thì xem như thôi, cha của y là cung chủ Tinh Ma cung, an toàn hẳn không có vấn đề.
Thế nhưng Hắc Hỏa là sự tồn tại rất đáng gờm, thiên phú có thể xé mở không gian há lại đơn giản? Nếu Hắc Hỏa theo Giải Hoang tới địa phương nhiều người, Địch Cửu có thể khẳng định, Hắc Hỏa sẽ gây ra tai họa.
Không đúng, Địch Cửu lại cảm thấy hoài nghi, dù Giải Hoang không hiểu chuyện thì cũng chẳng tùy tiện ra ngoài mới đúng. Hắn đã sớm dặn dò, nhất định phải chờ hắn trở về, đồng thời bản thân Giải Hoang phải tu luyện tới Tiên Vương mới có thể đi. Huống hồ tài nguyên tu luyện ở đây phong phú như vậy, Giải Hoang ra ngoài làm gì?
Trong chuyện này tuyệt đối có viiejc gì đó mà Thụ đệ và Mặc Vũ Xuân không biết.
- Đại ca, bây giờ chúng ta còn ở lại đây tu luyện nữa không?
Tiểu Thụ Nhân lo lắng nhìn Địch Cửu, trốn ở nơi này tu luyện liên tục như vậy, nó đã ngứa ngáy muốn chết rồi.
- Không, chờ ta mở tầng thứ ba ra rồi chúng ta sẽ về Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, tiếp tục mở cửa hàng.
Địch Cửu vừa nói chuyện vừa lấy 18 dòng trung phẩm Tiên Linh Mạch ra.
- Quả thật có chút sáng tạo, không ngờ lại là lấy đan phá trận.
Sau khi Địch Cửu lấy đi 18 dòng trung phẩm Tiên Linh Mạch, Chủng Ngạo liền nhìn thấy có sáu cái lỗ đựng đan trên cửa đá.
Địch Cửu lấy đan lô ra, dùng tốc độ nhanh nhất luyện chế ra một lò Lưu La Vương Đan, sáu viên cửu văn Lưu La Vương Đan bắn ra, chuẩn xác rơi vào trên sáu cái lỗ đựng đan.
Nếu người khác muốn mở ra Đan Trận Môn này, chắc hẳn sẽ không dùng loại đan dược trân quý như Lưu La Vương Đan, tuy nhiên trên người Địch Cửu có cả đống Lưu La Tiên Quả, cho nên hắn chẳng thèm cân nhắc vấn đề có lợi hay không.
- Ngươi là Tiên Đan Đế?
Trông thấy Địch Cửu tiện tay luyện chế ra một lò cửu văn đan, Chủng Ngạo kinh ngạc thốt lên.
Trong ấn tượng của Chủng Ngạo, tư chất tu luyện của Địch Cửu chắc chắn là tốt nhất, hơn nữa còn có thể kiêm tu Đan Đạo, thậm chí trình độ Đan Đạo còn mạnh hơn tu vi, đúng, hắn còn là cường giả luyện thể nữa, cái này há có thể không khiến cho Chủng Ngạo rung động?
- Không phải, ta là Tiên Đan Vương thất cấp...
Địch Cửu đang nói chợt dừng lại, vì hắn bất ngờ kinh hỉ khi phát hiện ra một chuyện.
Tiên linh khí nồng đậm đến cực hạn đập thẳng vào mặt, trước mặt của hắn là 36 dòng thượng phẩm Tiên Linh Mạch, ở giữa số Tiên Linh Mạch còn có một cái hộp gỗ mang phong cách cổ xưa.
Tầng thứ hai Đại Hòa điện ngoại trừ trung phẩm Tiên Linh Mạch ra thì không phát hiện bất luận vật gì khác. Nhưng hiện tại lại nhìn thấy được những vật này, cái đó nói không chừng là bởi vì hắn dùng sáu viên Lưu La Vương Đan.
- Đồ tốt.
Chủng Ngạo thốt lên.
Địch Cửu vui vẻ hỏi:
- Ngươi không phải nói không để những Tiên Linh Mạch ấy vào mắt sao?
Chủng Ngạo từ tốn đáp:
- Ta không nói Tiên Linh Mạch, bảo vật là cái hộp ở giữa kia.
Địch Cửu nhanh chóng sải bước đến giữa Tiên Linh Mạch, mở cái hộp kia ra, trong đấy có bốn chữ:
- Ngũ Hành độn thuật.
Hắn thở dài một hơi. Thật lòng mà nói, Địch Cửu chẳng cảm thấy Ngũ Hành độn thuật trân quý ở đâu. Chỉ cần thần niệm càng mạnh, tốc độ bỏ chạy của Thần Niệm Độn sẽ càng nhanh, Ngũ Hành độn thuật đối với Địch Cửu mà nói thật giống như dệt hoa trên gấm.
- Thứ này không hề kém hơn Thần Niệm Độn của ngươi, thậm chí tốt hơn nhiều. Thần niệm có đôi khi sẽ không dùng được, nhưng địa phương không có Ngũ Hành thuộc tính thì thật sự không nhiều.
Chủng Ngạo nhìn ra thái độ của Địch Cửu, cho nên y kiên nhẫn giải thích.
- Ngũ Hành độn thuật mạnh hơn, thậm chí không cần thần niệm cũng có thể sử dụng?
Địch Cửu nghi ngờ hỏi lại.
Chủng Ngạo hừ lạnh, đáp:
- Kiến thức của ngươi thật sự hạn hẹp!
Bạn cần đăng nhập để bình luận