Thế Giới Thứ Chín

Chương 480

- Để ta!
Thấy Địch Cửu đi thẳng về phía hộ trận Lôi Dương môn, Đơn Hình đã sớm tiến lên một bước, gã không ngừng công kích trận pháp kia.
Những người đứng xem không khỏi thở dài một hơi, hộ trận này Địch Cửu oanh kích thì được, nhưng Đơn Hình lại không nên, trừ phi gã không muốn tiếp tục lăn lộn tại Lôi Đình tiên lục nữa.
Tất nhiên Địch Cửu hiểu rõ hậu quả sẽ xảy đến cho Đơn Hình, đều do Đơn Hình quá hận Lệ Lôi, đồng thời cũng muốn tạo quan hệ tốt với hắn nên gã mới đơn độc tiến lên.
Bất quá, Địch Cửu tuyệt đối không để Đơn Hình một mình công kích hộ trận, ngay khi Đơn Hình lần nữa oanh vào hộ trận Lôi Dương môn, Địch Cửu liền từ tốn nói với đám Tiên Đế kia:
- Thú triều lần này là do Lệ Lôi dẫn tới nên việc công kích hộ trận không phải việc cá nhân, nếu có người không muốn động thủ thì đứng lên rồi rời đi đi.
Việc Yêu thú triều có phải do Lệ Lôi hay không, Địch Cửu chẳng biết, vô luận thế nào, trước tiên vẫn dội cho lão một gáo nước bẩn rồi tính tiếp.
Nghe thấy thế, tất cả trợn tròn mắt, đây là ý gì?
Muốn họ nhập đội sao?
Địch Cửu lạnh lùng đảo mắt nhìn đám Tông chủ Tiên Đế kia, hắn nghĩ kỹ rồi, nếu đám người đó không chịu động thủ, đợi sau khi hắn phá mở hộ trận Lôi Dương môn, cứu được Khuất Ngấn cùng Trầm Tự Thuấn sẽ rời đi ngay.
Lôi Đình tiên lục có bị thú triều hủy diệt hay không, liên quan cái quái gì đến hắn.
Thiết Bắc Sơn quét mắt nhìn Địch Cửu rồi cười lạnh. Trong nháy mắt, ông liền hiểu Địch Cửu khác biệt với họ, họ sinh sống tại Lôi Đình tiên lục, còn Địch Cửu chỉ tới cứu người là xong.
An nguy Lôi Đình tiên lục dính líu gì tới hắn đâu?
Người ta chỉ là khách qua đường mà thôi.
Thế nhưng Địch Cửu có thể giết cường giả Lôi Đế trong khi bị vây công bởi sáu cường giả Tiên Đế khác, hắn thế mà không có chút sợ sệt nào.
Nếu Địch Cửu rời đi, khả năng Lôi Đình tiên lục ngăn cản được Yêu thú triều càng thấp, vậy có khác nào chờ chết?
Vô luận ông có bao nhiêu tính toán nhỏ nhặt thì Lôi Đình tiên lục tuyệt đối không thể bị Yêu thú chiếm cứ, một khi Lôi Đình thất thủ, ngay cả hang ổ ông cũng chẳng còn nói chi mấy cái đại đạo gì đó!
- Ta thấy Địch Đan Đế nói rất đúng, Hội chủ Khuất Ngấn cùng Phó Hội chủ Trầm Tự Thuấn của Đại Đỉnh đến Lôi Đình tiên lục chúng ta là để hỗ trợ. Lệ Lôi lại vô duyên vô cớ giá họa cho Chủng Ngạo, cầm tù hai vị Hội chủ là quá mức bất nghĩa. Lôi Dương môn là đệ nhất tiên môn Lôi Đình tiên lục, cũng là đại diện cho tất cả chúng ta, không ngờ lão chẳng những không vì Lôi Đình xuất lực, ngược lại còn động thủ với bằng hữu tới trợ giúp. Loại tông môn này giữ lại có ích gì?
- Đúng, Thiết Tông chủ nói rất đúng, một tông môn vô dụng tồn tại làm gì!
Một tên Tiên Đế hùa theo rồi chủ động tế pháp bảo ra, bắt đầu oanh tạc hộ trận Lôi Dương môn.
Giờ phút này, những Tông chủ hoặc cường giả Tiên Đế còn lại đã kịp phản ứng, ba đại cao thủ của Lôi Dương môn là Lệ Lôi, Giới Địch và Huyết Thu Hành, toàn bộ đều bại dưới tay Địch Cửu.
Lúc trước, đây là đệ nhất tông môn, hiện tại đoán chừng ngay cả tông môn hạng hai họ cũng không bằng.
Đã như vậy, còn cố kỵ cái gì?
Rất nhanh, đông đảo cường giả liền nhao nhao tiến lên công kích hộ trận Lôi Dương môn.
Hộ trận kia cũng chỉ là tiên trận cấp chín mà thôi, xem như mọi người chỉ múa may vài cái thì sau mấy lần nó liền vỡ ra.
Thậm chí Địch Cửu còn chẳng thèm động tay vào.
Trông thấy hộ trận tông môn nát vụn, đệ tử Lôi Dương môn liền dại ra.
Chốc lát sau, có trưởng lão Tiên Tôn của Lôi Dương môn từ bên trong muốn xông lên ngăn cản đám người, chẳng biết vị Tông chủ nào đánh ra tiên nguyên thủ ấn mà trưởng lão liền bị bóp thành bột mịn.
Bấy giờ, đám đệ tử Lôi Dương môn mới phản ứng kịp, hiện tại tông môn đã chẳng còn vị Tiên Đế nào trấn thủ nữa, nhiều cường giả xông vào Lôi Dương môn như vậy thì xong đời là cái chắc.
Những tu sĩ trước đó còn cảm thấy may mắn vì thân phận đệ tử Lôi Dương môn của mình thì bây giờ lại điên cuồng trốn ra bên ngoài.
Dù họ có đần độn tới đâu vẫn biết động não không dám đối kháng ngần này cường giả Tiên Đế.
Có điều Thiết Bắc Sơn lại là người tâm ngoan thủ lạt, hoặc không làm, đã làm nhất định phải chém tận giết tuyệt.
Bất kỳ đệ tử Lôi Dương môn nào lao ra đều bị nhận mang của ông ta chém chết.
Địch Cửu cũng lười đi quản đám gia hỏa ấy, thần niệm của hắn trực tiếp quét ngang tất cả địa phương nơi đây.
Chỉ là hộ trận ngăn cách thần niệm thật sự quá nhiều khiến hắn không cách nào thẩm thấu vào trong.
Địch Cửu chả thèm phá từng cái, hắn trực tiếp thông qua thần niệm mà tạo dựng nhận mang từ pháp tắc rồi xé mở hết thảy.
Trong thời gian ngắn, thần niệm Địch Cửu liền tung hoành toàn bộ Lôi Dương môn, nhanh chóng thấy được Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn bị nhốt trong địa lao.
Trong lòng Địch Cửu đại hỉ, vốn muốn tiến lên nhưng bỗng hắn cảm thấy có gì đó bất thường.
Đúng rồi, hắn vừa dùng nhận mang thần niệm được tạo dựng bởi pháp tắc!
Khi nãy vội vàng nên không cảm thấy được, hiện giờ hắn đã hiểu bản thân mình cường đại cỡ nào.
Hắn có được công pháp thần niệm cũng chỉ dùng để tu luyện mà thôi, chẳng cách nào lợi dụng thần niệm tạo thành công kích chân chính cho đối thủ.
Mà bây giờ, hắn có thể thông qua thần niệm để tạo dựng nhận mang từ pháp tắc, cái này chẳng phải nói Địch Cửu có thể công kích bất kỳ chỗ nào trong phạm vi thần niệm ư?
Đồng dạng như thế, hắn tạo dựng pháp tắc trận kỳ cũng không nhất thiết phải ngay bên người, những nơi thần niệm chạm tới thì hắn đều tạo dựng được…
Địch Cửu bị ý nghĩ của mình dọa sợ, đây mới thật sự là thần thông cường đại a!
Dù Địch Cửu tu luyện dựa vào công pháp quy tắc nhưng hắn vẫn nhịn không được mà thầm than, công pháp từ quy tắc quá mức nghịch thiên rồi.
...
- Địch hộ pháp, sao ngươi lại xuất hiện ở đây?
Trông thấy Địch Cửu tiến đến, trong lòng Khuất Ngấn kinh hãi vô cùng.
Bất quá rất nhanh ông liền kịp thời phản ứng, Địch Cửu không bị người ta bắt vào.
- Sao Lệ Lôi có thể để ngươi một người tới đây?
Trầm Tự Thuấn có chút khó tin nhìn hắn.
Xem như Địch Cửu đàm luận được điều kiện tốt với Lệ Lôi thì lão cũng không thể để Địch Cửu một người đi tới được.
Mà bây giờ, Địch Cửu lại đúng là tự do đi lại, căn bản cũng không cần người hầu đi theo “chiêu đãi”.
Nghe đối phương hỏi, Địch Cửu bật cười ha ha:
- Đương nhiên lão nào dám để ta đi một mình, thế nên ta đã thịt lão rồi…
Vừa nói chuyện, Địch Cửu vừa phá giải cấm chế cho Khuất Ngấn cùng Trầm Tự Thuấn.
- Ngươi đã giết Lệ Lôi?
Khuất Ngấn hỏi một câu theo bản năng, thật sự thì việc này quá mức kinh hãi.
Địch Cửu đủ khả năng hạ sát Lệ Lôi?
Thời điểm Chủng Ngạo bị ám toán phải đào tẩu, hai người họ chứng kiến rõ ràng, không có Chủng Ngạo trợ giúp, Địch Cửu lấy gì mà đối đầu nổi Lôi Đế?
"Oanh!"
Một tiếng nổ tung kịch liệt rung động vang lên từ bên ngoài, trong thần niệm của Địch Cửu xuất hiện lít nha lít nhít Hư Không Yêu thú.
Địch Cửu không khỏi thầm than, xem ra Hư Không Yêu Thú này đã xé mở hộ trận, đang cấp tốc xông vào rồi.
Vô số tu sĩ Lôi Đình tiên lục và Hư Không Thú Triều đang chiến đấu cùng nhau, tất cả mọi người hiểu rõ trận chiến đấu này không có đường lui, một khi họ rút lui liền không còn nơi sinh tồn.
- Thú triều đã xé mở hộ trận...
Sắc mặt Khuất Ngấn cùng Trầm Tự Thuấn đều tái nhợt hẳn đi.
Địch Cửu lập tức nói:
- Chúng ta ra xem sao đi.
- Địch Cửu, ta hoài nghi thú triều hẳn là do Lệ Lôi dẫn tới, người này rất thần bí. Lúc trước lão dẫn hai ta vào, lúc nói chuyện có gì đó rất đáng nghi, chỉ là chắc lão chẳng ngờ bản thân sẽ bị ngươi giết vì ngươi muốn cứu chúng ta.
Đi theo phía sau Địch Cửu, Khuất Ngấn đột ngột lên tiếng.
Địch Cửu đáp:
- Khuất hội chủ, kỳ thật ta cũng hoài nghi có người dẫn thú triều vào, nếu là Lệ Lôi thì lão ta làm vậy có mục đích gì?
Khuất Ngấn thở dài:
- Ta đoán đều vì khí vận cả, giống như tình huống tại Tứ Phương tiên lục.
Thấy Địch Cửu nghi hoặc, Khuất Ngấn bèn giải thích:
- Bảo vật trấn áp khí vận Lôi Đình là một kiện Tiên Thiên, gọi là Lôi Đình Châu, Lôi Đình Châu này chỉ có Lệ Lôi mới biết nơi cất giữ nó. Đúng vậy, giống như Tứ Phương Thần Đỉnh của Tứ Phương tiên lục đấy….
Nhớ tới Tứ Phương Thần Đỉnh, Khuất Ngấn cảm thấy vấn đề của hai tiên lục này xem ra na ná nhau.
- Vậy Lệ Lôi cứ lấy Lôi Đình Châu đi là xong rồi, còn dẫn thú triều tới làm gì?
Địch Cửu có chút mù mờ.
Nghe vậy, Khuất Ngấn bèn giải đáp:
- Việc Lệ Lôi biết nơi đặt Lôi Đình Châu, sợ là rất nhiều người biết. Nếu lão ngang nhiên cướp đoạt Lôi Đình Châu, đảm bảo sẽ trở thành cái đích cho mọi người nhắm tới. Có lẽ vì thế mà Lệ Lôi mới lợi dụng thú triều để tiêu diệt Lôi Đình tiên lục, rồi lấy Lôi Đình Châu đi, nói không chừng, khi ấy còn được người người ca tụng ấy chứ.
Bấy giờ Địch Cửu đã hiểu, người này không khác gì Dịch Vận Tiên Đế, bất quá Dịch Vận Tiên Đế là trực tiếp tiến hành, còn Lệ Lôi lại quanh co lấy tiếng. Nhưng cả hai đều có điểm chung là vì tư lợi bản thân mà hủy đi một đại tiên lục, đúng là cặn bã cũng không bằng…
Nghĩ tới điểm chung của hai tên cặn bã này, Địch Cửu liền nhớ tới Dịch Vận nhận được sự chỉ dẫn từ cường giả cao hơn nên mới tiến hành thu thập khí vận, chẳng lẽ Lệ Lôi cũng vậy?
Nếu suy đoán của hắn chính xác, vậy Huyễn Thải tiên lục và Ma Y tiên lục cũng sẽ gặp phải tình huống tương tự.
Tại Huyễn Thải tiên lục, người thích hợp nhất làm việc này không ai khác ngoài Dạ Hy, tiếc là Dạ Hy đã bị hắn làm thịt.
Vậy Ma Y tiên lục sẽ là ai?
Hắn không cẩn thận xử lý mấy tên gia hỏa của kẻ giấu mặt, không biết khi nhận ra thì cường giả kia có thể dùng mọi cách mà tìm giết Địch Cửu này không nhỉ!
Bất quá làm cũng làm rồi, có gì phải sợ.
Nếu cần Địch Cửu vẫn thẳng tay mà làm.
- Địch hộ pháp, Lệ Lôi dẫn Yêu thú triều tới, đoán chừng nguyên nhân một phần đều do ngươi. Lão lợi dụng ta dẫn ngươi đến, hẳn Lệ Lôi biết Lôi Đình tiên lục xuất hiện Yêu thú triều, ta chắc chắn đến trợ giúp, đều vì ta xuất thân từ Lôi Đình tiên lục. Một khi ta tới, lão giam ta lại, ngươi nhất định phải đến tìm ta...
Khuất Ngấn tiếp tục nói.
- Địch Đan Đế, mời ngài xuất thủ tương trợ, thú triều quá mãnh liệt.
Thanh âm vội vàng của Thiết Bắc Sơn truyền từ bên ngoài vào.
- Đi thôi, tiêu diệt đám Hư Không Yêu Thú này nào.
Dứt lời, Địch Cửu liền dẫn đầu vọt ra.
Trước mắt hắn là mênh mông vô tận, lít nha lít nhít Yêu thú.
Mỗi thời mỗi khắc đều có đông đảo tu sĩ bị Yêu thú thôn phệ, cũng có vô số Yêu thú bị chém chết.
- Địch Đan Đế, hiện tại chúng ta phải làm sao?
Sau khi chém chết một đầu Hư Không Yêu thú cấp tám, Thiết Bắc Sơn vọt tới bên người Địch Cửu rồi vội vàng hỏi.
Địch Cửu nhíu mày thật chặt, nếu không thể một lần giết sạch đám Yêu thú trước mặt, Lôi Đình tiên lục đảm bảo nhanh chóng lụi tàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận