Thế Giới Thứ Chín

Chương 567

Không gian yên lặng, ba người phe tu sĩ mặt hoa ban đồng thời ngơ ngác.
Cát Hồng bị giết? Chỉ vừa đối mặt, Cát Hồng lập tức bị một tên Tiên Đế giết chết?
Cát Hồng có thực lực mạnh nhất trong bốn người, gã bị giết, ba người còn lại không dám tiếp tục công kích nhóm Địch Cửu nữa.
Địch Cửu đang liên tục khắc hoạ pháp tắc trận kỳ, vừa rồi thi triển Quá Khích Đao để giết Cát Hồng khiến hắn hao tổn nguyên khí rất nhiều, mặc dù lúc đó gã đang bị Mục Tiệp kiềm chế.
- Bọn chúng dùng Khốn Sát Trận giết Cát đại ca, chúng ta cùng động thủ báo thù cho đại ca đi. Không cần lo lắng, Khốn Sát Trận duy nhất của bọn chúng đã bị phá rồi.
Nữ tu chợt nghiêm nghị quát.
Hai gã tu sĩ kia nghe vậy liền kịp phản ứng, đồng thời tế ra pháp bảo đánh về phía Địch Cửu.
Hắn nhẹ nhàng thở phào, lần nữa cuốn lên Pháp Tắc Khốn Sát đại trận, đồng thời truyền âm cho Mục Tiệp, bảo nàng đối phó nữ tử kia.
Đối phương có hai cường giả Tố Đạo, tên mặt hoa ban đã bị giết, chỉ còn lại nữ tử nọ. Bất quá ở trong mắt Địch Cửu, thực lực của nàng ta kém hơn gã hoa ban kia nhiều.
- Lại là Khốn Sát Trận...
Ba người đối phương vừa mới tế ra pháp bảo thì liền cảm giác bản thân lâm vào trong một cái Khốn Sát Trận mới.
Không hề có một cây trận kỳ nào, cái Khốn Sát Trận này giống như đột nhiên mọc ra giữa thiên địa... Loại Khốn Sát Trận ấy được gọi là pháp trận tự nhiên.
Nơi đây là Phong Oa bãi, sao lại có nhiều pháp trận tự nhiên được? Mà dù xem như có pháp trận tự nhiên đi, thì cũng sẽ không trùng hợp như vậy, hai lần đều đem bọn hắn vây khốn đi.
Mục Tiệp nhanh chóng phản ứng, mặc dù trong lòng vẫn đang kinh hãi về thực lực cường đại của Địch Cửu, Bán Nguyệt Song Nhận cuốn theo vòi rồng nhận mang phô thiên cái địa khóa chặt nữ tử kia.
Lần này nàng không bỏ qua cơ hội, cộng thêm đối phương chỉ có ba người, nhất thời Khốn Sát đại trận chưa bị oanh phá.
Một khi bị cuốn vào loại vòi rồng nhận mang đáng sợ này, kết quả chắc chắn là hữu tử vô sinh. Nữ tu sĩ rốt cuộc không còn lo không phá Khốn Sát Trận được nữa, pháp bảo trong tay hóa thành một bức tường bảo hộ ngăn trở vòi rồng nhận mang.
Trong lòng nữ tu càng nghĩ càng sợ, đồng thời còn rất hối hận. Cát Hồng bị giết, nàng hẳn nên lập tức đào tẩu mới đúng, thế nhưng nàng lại tham lam bảo vật trên người Cát Hồng và mấy tên tu sĩ kia.
Nếu bọn chúng dễ đối phó thì Cát Hồng đã không chết.
Địch Cửu động thủ ngay lúc này, Thiên Sa Đao chỉ đơn giản bổ tới thế nhưng lại khiến hai nữ tu vô cùng nghi hoặc, bởi vì Thiên Sa Đao không phải công kích đối thủ, mà là bổ vào một chỗ chẳng hề ảnh hưởng gì đến chiến cuộc.
Oanh! Hai món pháp bảo va chạm, chẳng những cảnh tượng nguyên khí nổ tung không xuất hiện, mà ngay cả không gian cũng chẳng ba động gì nhiều.
Mục Tiệp không hề cảm thấy tia lực lượng phản phệ nào, Bán Nguyệt Song Nhận đơn giản đánh bay pháp bảo của đối phương, thân thể của nữ tu kia không còn được bảo hộ, hoàn toàn lộ ra trước vòi rồng nhận mang.
Cái này...
Ngay cả bản thân Mục Tiệp cũng không hiểu chuyện gì xảy ra? Thực lực của nàng mạnh như vậy từ khi nào?
Phốc!
Khi đạo nhận mang đầu tiên cuốn lên huyết quang, nữ tu sĩ kia tuyệt vọng nhìn Địch Cửu, nàng mở miệng muốn nói gì đó, bất quá sát ý đầy trời bao trùm tới khiến nàng không còn cách nào mở miệng.
Trong nội tâm nàng đang vô cùng chấn động, nàng không biết Cát Hồng bị giết như thế nào, thế nhưng lại rất rõ ràng vì sao mình chết.
Thời điểm một đao kia bổ xuống, thần thông quy tắc của nàng bỗng nhiên vỡ vụn... Trên đời này thế mà lại có loại thủ đoạn kinh khủng đến vậy? Bề ngoài là nàng bị Mục Tiệp giết, trên thực tế hung thủ chính là Địch Cửu.
Huyết quang nổ tung, tư duy nữ tu kia lập tức đứt đoạn.
Địch Cửu đánh sâu vào trong Khốn Sát Trận, Thiên Sa Đao phóng một mảnh đao mang, quấn lấy một trong hai đối thủ còn lại.
Nếu đối phó với cường giả Tố Đạo thì hắn còn kém chút hỏa hầu, cần Khốn Sát Trận cùng Mục Tiệp tương trợ. Nhưng nếu đối phó tu sĩ ngưng đạo chủng, Địch Cửu thật sự không cần phí nhiều khí lực, huống chi ở đây vẫn đang là địa bàn của hắn.
Cơ hồ đồng thời điểm Mục Tiệp liên thủ với Trác Vô Gia chém giết một người khác, Thiên Sa Đao nhanh chóng xuyên qua mi tâm kẻ còn lại.
Trong nội tâm Mục Tiệp cũng đang chấn động, Địch Cửu thật sự quá mạnh.
Địch Cửu và Mục Tiệp, mỗi người thu lấy hai chiếc giới chỉ. Hắn không nhận giới chỉ mà Mục Tiệp đưa.
- Mục tỷ, giới chỉ này ngươi và Trác huynh mỗi người giữ một cái đi, chúng ta tiến vào trong tổ ong thôi.
Ngụy Hồng Y híp mắt, chỉ nhìn chằm chằm ba người Địch Cửu tiến vào sâu trong Phong Oa bãi mà không hề ngăn cản.
- Ngụy đại ca, chúng ta có cần...
Một tên tu sĩ mặt trắng đứng ở bên người Ngụy Hồng Y thấp giọng hỏi một câu, ý muốn hỏi có cần đuổi theo xử lý ba người kia không.
Ngụy Hồng Y khoát tay áo:
- Không cần, chúng ta cũng tiến vào tổ ong đi. Tuy thiếu mất vài người nhưng ảnh hưởng không lớn lắm.
Ánh mắt Ngụy Hồng Y rất sáng. Bốn người nọ bị một cái Khốn Sát Trận khốn trụ, sau đó tu sĩ trẻ tuổi nọ đơn giản dùng một đao xử lý.
Tuy nhìn không ra tu vi Địch Cửu, nhưng Ngụy Hồng Y khẳng định hắn chưa Tố Đạo. Sau khi tên mặt hoa ban bị xử lý, ba người còn sót lại tựa hồ lần nữa bị Khốn Sát Trận vây khốn, kết quả đa lần lượt chết đi.
Ngụy Hồng Y không phải không tinh thông Trận Đạo, ngược lại, những năm gần đây y còn bỏ ra rất nhiều thời gian để dùng đến nghiên cứu Trận Đạo. Thế nhưng Ngụy Hồng Y lại không cảm giác được Địch Cửu bố trí loại pháp trận gì.
Loại thủ đoạn bố trí pháp trận vây giết thần không biết quỷ không hay này thật sự khiến người khác phải kiêng kị. Mặc dù không sợ, nhưng Ngụy Hồng Y cũng chẳng muốn đối đầu với loại người như Địch Cửu làm gì.
- Bọn chúng không đuổi theo mà lại đi về hướng khác.
Trông thấy Ngụy Hồng Y mang theo những tu sĩ còn lại bỏ đi, Trác Vô Gia liền nhẹ nhàng thở phào.
Địch Cửu cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu tên tu sĩ áo đỏ truy sát tới, vậy bọn họ sẽ thật sự gặp phiền phức. Khốn Sát Trận của hắn vẫn chưa thể vây khốn bảy tám tu sĩ đã Tố Đạo.
Nếu không có Khốn Sát Trận, chỉ với tu vi Tiên Đế mà muốn đối phó một đám tu sĩ Tố Đạo thì chẳng khác nào chuyện cười.
Ba người đứng tại lối vào một hang tổ ong, thần niệm quét vô trong, rất nhanh liền cảm thấy không thích hợp.
- Trong này hơi cổ quái, thần niệm quét đến cứ như rơi xuống vực sâu vô tận vậy, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ thứ gì.
Mục Tiệp nghi ngờ nói.
- Đi vào rồi tính sau.
Địch Cửu trông thấy đám người Ngụy Hồng Y đã tiến vô một hang tổ ong, liền dứt khoát bước vào trong hang tổ ong trước mặt.
Vừa mới đặt chân vào hang, ba người liền có cảm giác không cách nào nắm chắc phương vị cụ thể.
Rõ ràng ba người đứng rất gần nhau, thế nhưng lại cảm giác bản thân cách rất xa hai người còn lại.
Địch Cửu lập tức truyền âm:
- Ta đi ở phía trước, các ngươi theo sát phía sau. Một khi thấy Điệp Sách Thảo, hai người không cần làm gì, để ta đến hái là được rồi.
- Như vậy sao được? Điệp Sách Thảo có độc...
Trác Vô Gia lập tức phản bác.
Địch Cửu thần bí đáp:
- Thứ ta không sợ nhất chính là độc.
Trác Vô Gia nghĩ đến khoảng thời gian cùng Địch Cửu thủ hộ Trùng Động, vô số tu sĩ đã dùng Giải Độc Đan mà vẫn trúng độc, thế nhưng Địch Cửu lại chưa bao giờ trúng độc dù chẳng cần dùng đan được. Chẳng những thế, chính Trác Vô Gia ở bên cạnh cũng chưa từng trúng độc.
- Trác đạo hữu, chúng ta cứ nghe theo Địch huynh đi.
Mục Tiệp phi thường tín nhiệm Địch Cửu, bất quá sau khi nhiệm vụ lần này kết thúc, nàng sẽ đơn độc rời đi.
Bởi vì nói là ba người tổ đội, trên thực tế chính là nàng chiếm tiện nghi Địch Cửu, giống như hắn mang theo hai người đi thí luyện, hiển nhiên là sẽ gây ảnh hưởng nhất định đối với hắn. Ví dụ như hôm nay nếu không phải vì họ, Địch Cửu tuyệt đối sẽ không phải mất thời gian đánh với bọn mặt hoa ban.
Không chỉ Mục Tiệp mà Trác Vô Gia cũng đã nghĩ như vậy. Trác Vô Gia vốn mang ngạo khí, tuy y sớm đã xem Địch Cửu bằng hữu, bất quá để bằng hữu hỗ trợ một hai lần còn được, nếu như mỗi lần có chuyện đều phải nhờ bằng hữu hỗ trợ, bản thân mình lại chẳng giúp được gì, vậy chính là làm phiền tới hắn.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận