Thế Giới Thứ Chín

Chương 238

Thẩm Tử Ngữ ngồi xuống tảng đá đối diện Địch Cửu, từ tốn quan sát hắn rồi nói:
- Đóa Hồng Mộc Huyết Hoa kia là anh đem tới bệnh viện cho tôi ăn đúng không?
Nghe vậy, hắn khẽ gật đầu:
- Cô nói không sai, là tôi.
Tuy Hồng Mộc Huyết Hoa không dùng để ăn nhưng Địch Cửu lười giải thích.
- Thật xin lỗi, việc này phải một khoảng thời gian sau tôi mới biết được.
Xác nhận xong mọi thứ khiến Thẩm Tử Ngữ thở phào một hơi. Từ lâu cô đã đoán người cứu mạng mình hẳn là Địch Cửu, nhưng hiện tại nghe chính miệng hắn thừa nhận vẫn làm nội tâm Thẩm Tử Ngữ cảm kích vô cùng. Nếu không có Địch Cửu thì Thẩm Tử Ngữ đã sớm không còn tồn tại trên đời này.
- Thành thật cám ơn anh, nếu không có anh, mồ tôi đã xanh cỏ lâu rồi.
Địch Cửu cười nhạt một tiếng, đoạn bảo:
- Đừng khách sáo, cô cũng đã trả tiền cho tôi còn gì.
Hiện giờ với hắn mà nói, chuyện đã qua kia nhỏ như con kiến vậy, người yêu thích Thẩm Tử Ngữ là hắn của kiếp trước kìa, ngay cả Hồng Mộc Huyết Hoa cũng chẳng phải do hắn tìm được….
Khoan đã, không biết vì sao Địch Cửu bỗng nhiên nghĩ tới một tình huống, liệu nhục thân mà hắn đã từng nhìn thấy có thật là kiếp trước của hắn không nhỉ? Nếu không phát hiện Luân Hồi Kiều thì hắn sẽ chẳng có loại cảm giác kỳ lạ này. Hoặc giả do Luân Hồi Kiều nên hắn mới xuất hiện ảo giác cũng nên.
Mà cũng có thể, chính cây cầu gỗ ấy đã tạo cho hắn cái cảm giác tự cho là đã gặp nhục thân của mình, sau đó lưu lại một chút ký ức cho hắn.
Rốt cuộc là giả thuyết nào mới đúng đây?
Địch Cửu bèn vội quét thần niệm về chỗ mà hắn đã từng tự tay đào đất chôn cất thân xác kiếp trước của mình, lập tức, hắn giật nảy mình, bởi vì chỗ đó đã trống rỗng từ khi nào rồi.
Ngồi ở phía đối diện, Thẩm Tử Ngữ cúi đầu thầm nghĩ, chút tiền trong thẻ mà cô đưa chỉ sợ muốn mua cái rễ cây của Hồng Mộc Huyết Hoa cũng không đủ nữa ấy chứ.
- Tử Mặc, có phải anh cảm thấy giữa tôi và anh chênh lệch quá lớn nên mới không đi tìm tôi?
Thẩm Tử Ngữ có chút áy này nhìn Địch Cửu.
Chênh lệch quá lớn? Chênh lệch cái gì chứ?
Địch Cửu không khỏi ngơ ngác, tuy nhiên rất nhanh hắn liền hiểu Thẩm Tử Ngữ có ý gì rồi. Hiện tại cô ấy chính là cường giả Tiên Thiên trên Địa Cầu, là người có đủ khả năng làm chủ một phương. Hắn có thể đoán được địa vị của Thẩm Tử Ngữ chắc chắn không hề thấp khi trông thấy đám người đi cùng cô ở phía xa xa.
- Không đâu, là do khoảng cách chúng ta quá xa thôi. À, giờ tôi đã đổi tên thành Địch Cửu, tôi nhớ mình đã nói với cô rồi mà.
Lời Địch Cửu nói là sự thật. Muốn từ Thế giới Tiểu trung ương đi tới Địa Cầu là chuyện cực kỳ khó khăn, huống hồ chi việc hắn sở hữu được hai viên Liệt Giới Phù cũng chỉ do cơ duyên xảo hợp, mà hắn đối với Thẩm Tử Ngữ cũng chẳng có tình yêu nam nữ gì hết, thế nên sao hắn phải đi tìm cô ta.
Thế nhưng, dường như Thẩm Tử Ngữ lại hiểu lệch đi câu nói của Địch Cửu. Cô thở dài một tiếng rồi nhìn thẳng vào mắt hắn:
- Đúng vậy, nhưng khoảng cách này là do anh thôi. Tôi đã cho anh một tấm phiếu vào Võ Học Viện, vì sao anh không sử dụng? Tôi đã nghe Hồng Trần tiền bối kể, Hồng Mộc Huyết Hoa là do anh liều mạng kiếm về cho tôi mà, vậy thì chút khổ ở Võ Học Viện có ăn nhằm gì chứ?
Thẩm Tử Ngữ còn một câu chưa nói, đó là nếu Địch Cửu tới Võ Học Viện, hiện tại cứ xem như không bằng cô đi nữa, chỉ cần hắn theo sát được cước bộ của cô thì khoảng cách giữa hai người bọn họ sẽ rút ngắn rất nhiều. Tuy cô không yêu hắn nhưng nếu bản thân phải lựa một người đủ để cô tin tưởng thì chắc chắn đó sẽ là Địch Cửu.
Nghe Thẩm Tử Ngữ nhắc tới tấm phiếu báo danh kia làm trong lòng Địch Cửu lại dâng lên cảm giác áy náy đối với Phỉ Khải. Nếu lúc trước hắn không đưa nó cho Du Hồ Ly thì gã ta sẽ chẳng thay đổi, Phỉ Khải cũng không vì lòng tham của gã mà phải chết oan uổng như thế.
Dù Thời Cẩm San đã hoàn toàn khôi phục dưới sự cứu chữa của mình, thậm chí còn bắt đầu bước vào con đường tu chân chung với Tề Hưởng, nhưng nhiêu đó vẫn không làm vơi bớt nỗi hối hận trong lòng hắn.
Cảm xúc muộn phiền ấy khiến Địch Cửu không còn hứng thú ở lại tiếp tục hầu chuyện Thẩm Tử Ngữ nữa, hắn đứng lên, nhàn nhạt bảo:
- Tôi có chút chuyện phải đi trước, gặp lại cô sau nhé.
Đây chưa phải là nơi cuối cùng hắn cần tới, hắn còn tính sẽ xử lý hết tất cả đám Yêu thú từ cấp hai trở lên tại Địa Cầu, sau đó mới rời đi. Đợi đến khi thực lực đủ cường đại hắn sẽ trở lại Vong Xuyên tự lần nữa.
Thấy vậy, Thẩm Tử Ngữ cũng đứng lên theo, cô nhìn Địch Cửu chăm chú, sau đó khẽ hắng giọng.
- Tôi đã từng nói cả đời này sẽ không lập gia đình cho anh biết rồi đúng không? Rất cám ơn anh đã cứu tôi một mạng, chờ đến khi tôi hoàn thành chuyện trọng yếu của mình sẽ tới tìm anh ngay. Mặc dù đến tận bây giờ tôi vẫn không yêu anh, nhưng tôi nguyện ý lưu lại cho anh một đứa nhỏ.
Để nói ra những lời này, Thẩm Tử Ngữ đã phải suy tính rất lâu. Địch Cửu yêu mình điên cuồng như thế nhưng cô thật sự không có chút tình cảm nào với hắn cả, tuy nhiên hắn lại có thể vì cô mà không màng đến mạng sống đi tìm Hồng Mộc Huyết Hoa, thậm chí còn giúp mình tiêu diệt mấy đại Yêu thú kia nữa, vậy thì vì sao cô không thể giúp hắn có một đứa nhỏ trước khi hắn rời đi chứ?
Được một cường giả Tiên Thiên chấp nhận sinh con cho một người thường như Địch Cửu thì đó hẳn là một chuyện vô cùng đáng mong đợi với hắn.
Địch Cửu nghe Thẩm Tử Ngữ nói mà hoang mang tựa như sét đánh bên tai, hắn kinh ngạc nhìn chằm chằm người đối diện:
- Nhưng khi nãy cô còn bảo cô không yêu tôi cơ mà, cô còn…
- Tôi biết anh không có cách nào quên được tôi, tôi chỉ hy vọng từ nay về sau anh đừng đi tới Vong Xuyên sơn mạch nguy hiểm kia nữa. Chuyện này tôi đã suy nghĩ rất lâu mới ra quyết định, xem như tôi đang báo đáp ân cứu mạng cho anh đi.
Thẩm Tử Ngữ tu luyện tới cấp độ này tất nhiên càng muốn tìm hiểu nhiều hơn về sự huyền bí ở cảnh giới Tiên Thiên, vậy nên trước đó cô từng chất vấn Địch Cửu vì sao hắn không chịu đi tới Võ Học Viện.
Người chỉ có thể làm phàm nhân cả đời như Địch Cửu hoàn toàn không thể ở bên cạnh cô. Việc có một đứa bé bầu bạn sẽ giúp hắn bớt cô đơn hơn. Có lẽ ngày nào đấy cô sẽ trở lại khi mình già đi, nhưng đáng tiếc Địch Cửu sẽ không chờ nổi tới ngày ấy, bởi vì bất kỳ người nào bước vào Tiên Thiên thì tuổi thọ sẽ đạt đến 200 lận. Thẩm Tử Ngữ không nói những lời này cho Địch Cửu nghe bởi vì cô không muốn hắn phải đau lòng, đây cũng chính là nguyên nhân mà hai người bọn họ không thể nào tới được với nhau.
Địch Cửu bật cười, hắn hiểu rõ ý của cô nàng này rồi.
- Tôi đi trước đây, đoán chừng về sau sẽ rất khó có cơ hội gặp lại, chính cô bảo trọng nhé.
Dứt lời, Địch Cửu liền đi khỏi phế tích Vong Xuyên tự rồi nhanh chóng tăng tốc. Thời điểm Thẩm Tử Ngữ lấy lại tinh thần thì thân ảnh Địch Cửu đã biến mất tăm. Trước mặt cô chỉ còn lại đám cỏ lau ào ào nghiêng qua ngả lại vì bị gió thổi, nào còn bóng dáng Địch Cửu đâu nữa.
Thẩm Tử Ngữ cảm thấy có chút cổ quái, tựa như bản thân vừa bị bỏ rơi vậy, cô cứ đứng lặng yên tại chỗ nhìn mãi theo hướng Địch Cửu vừa biến mất.
Một hồi lâu sau, cô mới hồi phục tinh thần, quay sang nói với mấy người đi cùng mình:
- Mọi người lấy vũ khí ra đi, đứng cách xa nhau một khoảng để phòng ngừa Yên Chi Hổ đánh lén.
Nếu Địch Cửu biết Thẩm Tử Ngữ đang tìm Yên Chi Hổ cấp bốn chắc hắn sẽ nín lặng mất. Không nói đến việc hắn đã giết Yêu thú này rồi, mà tính ra thì với tu vi như Thẩm Tử Ngữ lại muốn vây giết Yên Chi Hổ thì có khác nào tự mình đưa đồ ăn lên miệng cọp.
- Thẩm đội trưởng, tôi nhìn thấy một thi thể Yêu thú, nhìn hàm răng của nó thì rất có thể đó là Lang Yêu cấp hai đấy…
Vừa đi sâu vào Vong Xuyên sơn mạch thì rất nhanh liền có người phát hiện mấy thi thể Yêu thú bị Địch Cửu giết.
- Chỗ tôi cũng có này…
Một người nữa la lên.
Thẩm Tử Ngữ khựng lại, cô khiếp sợ nhìn đầu thú Yên Chi Hổ bị đánh nát dưới chân, suốt nửa ngày trời cũng không nói được nửa lời.
Đột nhiên, Thẩm Tử Ngữ nhớ tới tin tức mình nhận được vào đêm qua, Yêu Hồ Vương cấp ba bị một đao nhận sắc bén cắt đứt đầu. Tình huống bây giờ của Yên Chi Hổ cũng không mấy khác biệt.
Người này chẳng những tùy tiện chém giết Yêu thú cấp ba cấp bốn, mà ngay cả nguyên liệu liên thành từ xác bọn chúng cũng không thèm lấy đi. Điều đó khiến Thẩm Tử Ngữ vô cùng khát vọng muốn biết vị cường giả ấy là ai.
- Thẩm đội trường, thời gian Yêu thú này bị giết hẳn là mới gần đây thôi… A, Yên Chi Hổ…
Vị đồng đội kia không nghe được câu trả lời từ Thẩm Tử Ngữ bèn vác cái xác của yêu thú đi tới, nhìn thấy xác chết của Yên Chi Hổ thì kinh ngạc không thôi.
Mới gần đây? Nghe thế, Thẩm Tử Ngữ liền quay người nhanh chóng xông thẳng ra ngoài, cô nhất định phải đuổi cho kịp Địch Cửu để hỏi rõ ràng chuyện này.
Ngay cả Hồng Mộc Huyết Hoa mà Địch Cửu cũng tìm được nói rõ hắn rất thân quen với Hồng Trần hòa thượng. Đã như vậy, rất có thể ngay từ đầu Hồng Trần hòa thượng đã đem đạo pháp tu tiên chân chính truyền cho Địch Cửu rồi.
Học xong mấy công pháp đó thì mấy con Yêu thú kia còn hiếm lạ gì với hắn nữa? Càng nghĩ cô càng cảm thấy khả năng này vô cùng lớn, nếu Địch Cửu không có bản lĩnh sao dám một mình đi vào Vong Xuyên sơn mạch rồi ở lại Vong Xuyên tự cơ chứ?
….
Địch Cửu đang ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm nguyên thủy Amazon, sau khi hắn dạo một vòng Địa Cầu và giết toàn bộ bộn Yêu thú cấp hai trở lên thì quyết định lưu lại nơi này để hồi phục thức hải.
Chỉ trong một ngày, thức hải của hắn đã hồi phục như cũ. Địch Cửu bèn quyết định sẽ sớm chuẩn bị rời khỏi Địa Cầu.
Địch Cửu triệu hồi Liệt Giới Phù ra rồi kích phát nó, khe hở không gian lập tức xuất hiện trước mặt hắn. Do đã có kinh nghiệm từ lần trước nên hắn không mất thời gian chờ đợi mà trực tiếp vọt thẳng vào vết nứt kia, thẩm thấu thần niệm phô thiên cái thế ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận