Thế Giới Thứ Chín

Chương 340

Nếu là người vừa tới Tiên giới, Địch Cửu khẳng định hắn sẽ không biết Tinh Không Tiên Thành nằm ở hướng nào.
Bất quá Tinh Không là thành trì do hắn thành lập nên ngay khi vừa đến Tiên giới thì Địch Cửu có thể cảm nhận được liền vị trí của nó. Bởi vì hắn đã lưu lại ấn ký ở nơi đó rồi.
Tiên niệm bước vào cấp 3 khiến độn thuật của Địch Cửu tăng nhanh gấp mấy lần. Chỉ vẻn vẹn nửa ngày là hắn đã xuất hiện tại phụ thành Tinh Không.
Vừa về đến nơi, sắc mặt Địch Cửu liền trầm xuống.
Khắp nơi bên ngoài thành vẫn còn sát khí chưa tiêu tán, có thể khẳng định trước đây không lâu vừa có một trận chiến đẫm máu tại đây.
Nguyên bản đây phải là chỗ phi thường náo nhiệt mới đúng. Tuy chủ thành khó vào nhưng phụ thành thì khác, điều kiện tiên quyết chỉ cần ngươi có đủ điểm cống hiến thôi, vậy là được định cư và trở thành cư dân phụ thành rồi.
Lùi một bước mà nói thì xem như không đủ điểm đi nữa cũng hành tẩu được tại phụ thành mà. Ngươi vẫn có thể giao dịch, thậm chí thuê động phủ và nhà nghỉ để trú chân… Thế mà giờ phút này ngay cả một bóng người cũng chẳng có.
Thần niệm của Địch Cửu vội quét rộng ra ngoài….
Một cự đại thi khanh xuất hiện trước mặt Địch Cửu, bên trong đó có ít nhất hơn ngàn vạn thi thể. Thậm chí còn có tu sĩ mà Địch Cửu đặc biệt quen mặt nữa. Không ngờ hắn vừa về đã nhìn thấy thi thể đầy đất như vậy, thật quá mức châm chọc rồi.
- Thành chủ…
- Thành chủ, ngài về rồi…
Địch Cửu còn chưa vào tới cửa thành thì cả đám người Nhan Tiêu Sa, Cù Đồng, Bối Sơ Thái, Liễu Du Hân... đã nhao nhao ra nghênh tiếp hắn.
Trước khi Địch Thành chủ trở về, chuyện phụ thành bị cường giả Tân Sinh công kích khiến cho mọi người chẳng ai còn tâm tư mà tiếp tục tu luyện.
Địch Cửu vừa thấy mặt bọn họ liền hỏi ngay:
- Có người công kích phụ thành đúng không?
Hộ trận và trận phòng ngự của phụ thành đều đã bị mở ra, những trận pháp này là do chính hắn bố trí, tự nhiên cũng dễ dàng nhận ra có dấu vết đụng vào.
Nhan Tiêu Sa rầu rĩ đáp:
- Đúng vậy thưa Thành chủ, có hết thảy 36 tu sĩ công kích phụ thành, hiện tại chúng đã bị bao vây trong khốn sát trận rồi.
- Chỉ có 36 người mà dám công kích phụ thành của ta à?
Địch Cửu kinh ngạc không thôi.
- Vì sao mọi người chỉ vây khốn chứ chưa giết chúng?
Hắn thật không hiểu, đám người kia đã công kích phụ thành thì cứ giết hết đi cho rồi, khi không hao tốn tiên linh khí giam chúng lại làm gì?
Nhan Tiêu Sa lắc đầu.
- Bởi vì lai lịch bọn chúng không hề tầm thường, chúng đều là đệ tử của Dịch Vận Tiên Tông.
- Ý ngươi là sao?
Địch Cửu khẽ nhíu mày, hắn không hiểu ý của Nhan Tiêu Sa lắm. Người dám công kích phụ thành rồi còn giết người bừa bãi ở địa bàn của hắn thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Nhan Tiêu Sa thở dài, nhẹ giọng giải thích:
- Dịch Vận Tiên Tông là tông môn đứng đầu Tiên giới, được toàn bộ tu sĩ tôn kính. Một khi đệ tử Dịch Vận xảy ra chuyện, người gây nên sẽ bị toàn bộ Tiên giới vây giết, đây là việc thứ nhất. Thứ hai là vì Dịch Vận đã tiến nhập Tân Sinh Tiên Vực, mà không biết vì nguyên nhân gì lại tiến hành vây công Tinh Không, đây chắc chắn không phải chuyện ngẫu nhiên mà có.
Theo ta suy đoán, hẳn là Tân Sinh Tiên Vực đã xảy ra chuyện gì rồi. Những đệ tử kia có thể là người dò đường thôi, một khi chúng tra ra được Tinh Không là tiên thành chân chính tân sinh thì sẽ mang tin tức về. Lúc này, Dịch Vận chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực tới đây. Dù hộ trận có mạnh hơn đi nữa thì chỉ sợ cũng không ngăn nổi cường giả Dịch Vận, chúng có cường giả Tiên Vương trấn thủ mà. Huống hồ rất nhiều tiên môn đối với Dịch Vận đều như thiên lôi sai đâu đánh đó, một khi xung đột xảy ra thì chỉ sợ toàn bộ tu sĩ tại Tân Sinh sẽ lũ lượt kéo tới…
Lời Nhan Tiêu Sa nói khiến nét mặt Địch Cửu ngưng trọng hẳn.
Nếu là người của Hoàng Hôn thì cho dù nhiều Thành chủ liên thủ lại cũng chẳng giết được hắn. Nhưng tu sĩ đến từ Tân Sinh thì khác.
Không ngờ Tân Sinh Tiên Vực lại có Tiên Vương trấn trụ, Địch Cửu thật sự không biết tiên trận cấp 7 có ngăn nổi Tiên Vương hay không nhưng hắn khẳng định cấp 6 thì chỉ như gió thoảng thôi.
- Này Tiêu Sa, người tới có thực lực như thế nào?
- Thưa Thành chủ, có hai Đại Ất Tiên và mấy cường giả Tiên Quân, còn lại toàn bộ đều là Kim Tiên.
Nhanh Tiêu Sa nhanh chóng đáp.
Thực lực đối thủ mạnh thật đấy. Địch Cửu nghĩ tới người mạnh nhất bên mình chỉ có Nhan Tiêu Sa là Tiên Quân. Sơ sơ mà đối phương đã phái hai Đại Ất Tiên tới, Tiên Quân và Kim Tiên càng nhiều hơn. Nếu không có sát trận, chỉ sợ Tinh Không Tiên Thành chẳng chịu nổi một kích từ đám người đó.
Dựa vào những gì Nhan Tiêu Sa thuật lại thì xem ra những đệ tử kia chỉ tới để dò đường chứ chẳng làm gì to tát. Một khi đường sáng tỏ, đợi cường giả Tiên Vương đến thì Tinh Không Tiên Thành chỉ sợ sẽ thành trăng trong nước, hoa trong kính….
Cả đám người tiếp thu tin tức vừa nhận khiến không khí trầm mặc hẳn. Sau một lúc lâu, Địch Cửu mới vỗ vai Nhan Tiêu Sa, đoạn bảo:
- Nhan Thành chủ à, lần này ngươi làm rất đúng. Đợi lát nữa dẫn ta đi xem bọn chúng chút nào, sau đó cứ tiếp tục vây khốn đám người đó đi, tạm thời đừng nên giết họ. Một khi có bất kỳ tình huống dị thường gì phải lập tức báo cho ta biết.
- Vâng thưa Thành chủ.
Nhan Tiêu Sa nhẹ nhàng thở ra một hơi, ông chỉ lo Địch Cửu không phân biệt tốt xấu mà cứ đòi giết hết những người này khiến Tinh Không lâm vào tuyệt cảnh.
- À, Nhan Thành chủ, bằng hữu ta trúng hỏa độc, có cách nào cứu được không?
Địch Cửu bỗng dưng nhớ tới Nhan Tiêu Sa là tu sĩ từng sống tại Tiên giới trước khi thời đại Hoàng Hôn xảy ra bèn mong ngóng hỏi thăm.
Nhan Tiêu Sa đã nhìn thấy Mặc Vũ Xuân bị đốt không ra hình người từ sớm, hiện giờ nghe Địch Cửu hỏi vậy thì chỉ biết lắc đầu thở dài.
- Có biện pháp đấy, thế nhưng theo thời đại Hoàng Hôn, một số bí cảnh đỉnh cấp và tiên cảnh đều tự động đóng lại nên không có chân chính Tiên Bảo nào giúp được trường hợp này. Tu vi Mặc sư muội vẫn còn thấp, chưa bước vào Chân Tiên cảnh, nếu có Thất Sắc Bàn Đào của Tu chân giới hỗ trợ thì sẽ kéo dài tính mạng thêm một đoạn thời gian…
Hiện tại Mặc Vũ Xuân đã bị thiêu cháy đến độ này rồi, chỉ do nàng ta luôn được Địch Cửu cõng trên lưng nên ông mới nhờ đó mà nhận biết được thôi.
Nghe xong, Địch Cửu bèn vỗ đầu một cái, tại sao hắn không nghĩ tới Thất Sắc Bàn Đào nhỉ? Hiện tại tu vi nàng ấy chỉ là Vực Cảnh chứ chưa phải cảnh giới Chân Tiên, dùng Thất Sắc Bàn Đào thì còn gì tốt hơn.
Chỉ cần kéo lại cái mạng nhỏ của Mặc Vũ Xuân, chờ hắn giải quyết xong việc của Tinh Không, khi ấy Địch Cửu có thể dành thời gian tìm kiếm bảo vật cứu chữa cho nàng rồi.
- Mọi người cố gắng tu luyện đi, ta đoán đại chiến rất nhanh sẽ xảy ra, tranh thủ trước khi nó bắt đầu hãy tăng cường thực lực lên.
Dặn dò xong, Địch Cửu mới cõng Mặc Vũ Xuân đi tới bên ngoài khốn trận.
36 tên đệ tử Dịch Vận Tiên Tông nghe thấy lời Hải Yết Nhi nói liền từ bỏ ý nghĩ phá trận. Lời gã không sai, chỉ cần nhận ra họ là ai thì làm gì có người dám động tới.
Thời điểm cả bọn còn đang mải mê thảo luận thì Khốn Sát Trận bỗng dưng mở ra. Một tu sĩ cực kỳ trẻ tuổi cõng theo nữ tử đang trọng thương bước vào.
Cơ hồ ngay lúc đó, một tên Tiên Quân xông thẳng tới chỗ Địch Cửu.
Chỉ là lão ta còn chưa kịp làm gì thì hai đạo đao tuyến trực tiếp xuyên qua xương tỳ bà rồi đính lão lên trận, sau một khắc, cổ tay lão nhẹ bẫng đi, chiếc nhẫn của lão cũng bị Địch Cửu cuốn lấy.
Đám tu sĩ kia đang muốn hành động, trông thấy cảnh ấy thì lập tức an tĩnh lại, toàn bộ không khỏi kinh hãi nhìn nam tử trẻ tuổi này.
Trước đó bọn họ đã biết sự lợi hại của Khốn Sát Trận rồi, tuy nhiên tốt xấu gì nó cũng chỉ có thể vây khốn rồi để lại ít vết thương nhẹ trên người họ mà thôi. Thế nhưng tu sĩ kia vừa vào, tay chân hắn chẳng động đậy mấy đã hủy đi tu vi một Tiên Quân dễ như trở bàn tay, thậm chí còn chém đứt cổ tay người đó nữa.
Có là đồ ngốc cũng biết người nọ chính là kẻ đã bố trí Khốn Sát Trận. Nếu thế, hắn phải cường đại đến cỡ nào?
- Đạo hữu tùy ý giết chóc đệ tử Dịch Vận Tiên Tông như vậy, chẳng lẽ không sợ môn phái ta phát ra Diệt Sát Lệnh trên Tiên giới à?
Trông thấy thực lực Địch Cửu đáng sợ đến thế, ngữ khí Hải Yết Nhi bèn trở nên cực kỳ ngưng trọng.
Địch Cửu tủm tỉm cười đáp:
- Này là do ta bị dọa sợ đó chứ, vừa rồi gia hỏa kia muốn xông ra khốn trận nên ta mới phóng đinh ghim lão lại thôi. Nhưng ta đâu giết lão đâu, ngươi cũng trông thấy mà.
Tựa hồ Hải Yết Nhi cũng đồng ý với những gì Địch Cửu nói, gã bảo:
- Nếu đã thế thì ngươi cũng mau mở Khốn Sát Trận ra đi, lấy tài hoa của ngươi, muốn trở thành chấp sự tại Dịch Vận Tiên Tông không phải không có khả năng.
- Này là ngươi đang vũ nhục trí thông minh của ta hay của bản thân mình vậy? Không chịu giao nhẫn mà muốn ta thả người ư? Ít nhất cũng phải khống chế được nhẫn trữ vật rồi mới thả người rời đi chứ, khi ấy ngươi mới không dám động thủ, nhớ kỹ một chiếc cũng không được giấu đâu đấy.
Địch Cửu phá ra cười, sau đó nhẹ nhàng đáp lại lời gã.
Bấy giờ, sát khí trên thân Hải Yết Nhi tràn ra bốn phía, chỉ là không chờ gã nói chuyện hay động thủ, từng đạo sát mang từ khắp nơi liền lao qua.
“Phốc phốc!”
Dưới Khốn Sát Trận, rất nhanh liền có thêm hai tên tu sĩ Kim Tiên bị đinh trụ Chẳng khác lời Địch Cửu nói lúc trước tí nào, bọn người kia chưa chết mà chỉ bị ghim lại thôi.
- Chờ đã….
Hải Yết Nhi nhanh chóng lên tiếng.
- Sau khi đưa nhẫn ra, ngươi chắc chắn sẽ thả bọn ta đi đúng không?
- Điều kiện tiên quyết là ngươi đừng có chơi trò mách lẻo với phụ mẫu rằng ta lấy hết nhẫn là được.
Địch Cửu nghiêm túc đáp.
- Được, vậy ta đưa cho ngươi.
Hải Yết Nhi lấy chiếc nhẫn của mình ra trước rồi quay lại nói với những đệ tử khác của Dịch Vận Tiên Tông:
- Mọi người tháo toàn bộ nhẫn ra, để ta giao cho vị Đại sư này.
- Hải sư huynh….
Mọi người kinh hãi nhìn Hải Yết Nhi, một khi giao nhẫn ra thì họ thật sự còn mạng mà về sao?
- Đưa hết cho Hải sư huynh đi.
Một Đại Ất Tiên khác lạnh mặt lên tiếng.
Chính y và Hải Yết Nhi đều rõ dù có nhẫn hay không thì Địch Cửu vẫn đủ năng lực vây giết họ trong Khốn Sát Trận này. Đối với việc khống chế trận đạo, đối phương thật sự quá mạnh.
Ba mươi sáu chiếc nhẫn nhanh chóng được giao tới tay Địch Cửu, Hải Yết Nhi hít một hơi, hỏi:
- Hiện tại các hạ có thể thả chúng ta đi được chưa?
- Các ngươi nói chuyện không giữ lời, vẫn còn hai người không giao nhẫn ra, vậy ta chỉ đành động thủ thôi.
Từng đạo đao tuyến xé rách không gian bên trong Khốn Sát Trận, chỉ vài cái chớp mắt trôi qua mà toàn bộ 36 người này đều đã bị đính lại.
Địch Cửu thở phào một hơi, không phải hắn không dám giết bọn chúng mà là một khi chúng chết, Dịch Vận Tiên Tông tất nhiên sẽ biết. Trước hết cứ vây khốn đám khốn kiếp ấy lại, chờ hắn tấn cấp thành công lại giết cũng chẳng muộn.
Dịch Vận Tiên Tông thì sao? Dám động tới Tinh Không Tinh Thành thì đừng trách Địch Cửu này tàn nhẫn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận