Thế Giới Thứ Chín

Chương 331

Phủ thành chủ Tinh Không Tiên Thành.
Kể cả Địch Cửu thì tại đây đang có hết thảy 114 người.
Địch Cửu ngồi trên ghế chủ vị, Mặc Vũ Xuân thì cứ như cái bóng của hắn, Địch Cửu ở đâu là nàng theo sát đến đấy.
Tuy nhiên gần đây nàng thường xuyên nhíu mày, vẻ mặt trầm ngâm, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì phức tạp lắm. Chỉ có điều mỗi lần dường như sắp nhớ ra thì nàng lại lần nữa khôi phục bộ dạng mờ mịt.
Ngoại trừ Mặc Vũ Xuân, tất cả mọi người đều đang rất kích động và hưng phấn. Khi trước, ngoại trừ Cù Đồng hơi ngờ ngợ ra thì không có bất kỳ người nào dám nghĩ đến Tinh Không Tiên Thành sẽ trở thành nơi mà ai ai cũng tha thiết, ước mơ như bây giờ.
Mặc dù mọi người đều kích động không thôi nhưng chẳng ai chủ động nói chuyện, tất cả đều đang chờ Địch Cửu mở lời.
Dù là Tiên Nhân hay người bình thường, mỗi người đều có chung cảm nhận, kỳ thật tìm được một vùng đất an tĩnh, trải qua cuộc sống mà mình mong muốn mới đúng là niềm hạnh phúc lớn nhất.
Địch Cửu kiềm chế sự kích động của mình lại, hắn khẽ hắng giọng rồi nói:
- Đầu tiên ta muốn chúc mừng Tinh Không Tiên Thành có 63 đạo hữu đồng thời bước vào Chân Tiên cảnh, may mắn không một ai vẫn lạc. Còn những đạo hữu chưa cảm ứng được Chân Tiên lôi kiếp, ta tin tưởng chỉ cần còn ở trong Tinh Không Tiên Thành, qua một đoạn thời gian nữa thì tất cả mọi người ở đây đều sẽ trở thành Chân Tiên cả thôi.
Trên thực tế, tỉ lệ tu sĩ chết trong Chân Tiên lôi kiếp vốn không cao, lại thêm việc tu sĩ ở Tinh Không Tiên Thành đều có nội tình cường hãn cực kỳ nên mới dẫn đến tỷ lệ thành công trong lần độ kiếp này là 100%. Ngay cả Cù Đồng sớm đã vào Chân Tiên cảnh cũng cảm ứng được lôi kiếp, thế nên y lại độ thêm một lần Chân Tiên lôi kiếp nữa, nhờ vậy mà tu vi mới chân chính vững vàng.
Mọi người đều biết, sở dĩ họ có thể dẫn tới Chân Tiên lôi kiếp là nhờ Địch Cửu, cho nên ai cũng muốn đứng lên cảm tạ hắn, tuy nhiên tiên thành phải có quy củ nhất định. Huống chi tu sĩ trong này đều hiểu tính cách rất coi trọng luật pháp Tiên giới của Thành chủ nhà mình.
- Tiếp theo, ta muốn tuyên bố quy tắc và chế độ ở Tinh Không Tiên Thành.
Nghe vậy, trong phòng lập tức yên ắng hẳn. Trước đây Địch Cửu đã từng nhấn mạnh hắn cực kỳ chú trọng luật pháp, khi đó chẳng có mấy ai quan tâm đến chuyện này, nhưng bây giờ sự chú tâm của bọn họ không hề thua kém Địch Cửu.
Người trái với luật pháp sẽ bị đuổi ra khỏi Tinh Không Tiên Thành, ai dám không coi trọng?
Địch Cửu gật đầu, hắn chỉ lo có tu sĩ tự cho là mình là Tiên Nhân, đòi hỏi sự tự do không có chút ước thúc nào. Nếu như Tiên giới vẫn giống như quá khứ thì còn được, tán tu chẳng có vấn đề gì, chỉ cần ngươi không chạm tới lợi ích của cường giả thì sẽ không ai thèm để ý đến ngươi.
Bất quá từ trước tới nay có rất ít tán tu có thể đạt được thành tựu. Đa số tu sĩ thành danh đều thuộc đại tông môn hoặc xuất thân từ đại gia tộc, ít nhất cũng phải có một sư phụ không tệ.
Nhưng tình hình bây giờ đã hoàn toàn khác biệt, Tinh Không Tiên Thành vừa mới thành lập, khí vận Tiên giới vừa mới bắt đầu ngưng tụ, bởi vậy Tinh Không Tiên Thành tuyệt đối không cho phép xuất hiện loại tu sĩ muốn gì được đó.
Địch Cửu giơ một viên ngọc giản lên, âm thanh vang vọng:
- Tất cả đều sẽ có loại ngọc giản Tinh Không Tiên Thành này, mọi người có thể xem qua luật pháp trong đó, hiện tại ta nói qua một lần. Muốn sinh hoạt và tu luyện ở Tinh Không Tiên Thành, thứ nhất, nhất định phải tuân theo luật pháp, nếu có kẻ bất tuân thì cứ dựa theo luật pháp mà xử lý. Thứ hai, mỗi một tu sĩ trong Tinh Không Tiên Thành đều có một viên ngọc bài thân phận, thân phận ngọc bài chính là tiêu chí để mọi người ra vào Tinh Không Tiên Thành, nếu không có thì không thể ra vào thành, cũng không phải là tu sĩ của thành chúng ta.
Địch Cửu đã sớm nhắc đến hai điểm đó rồi nên đương nhiên không ai có dị nghị.
Địch Cửu nhìn quanh một vòng, hài lòng tiếp tục nói:
- Thứ ba, sinh hoạt và giao dịch trong Tinh Không Tiên Thành cần phải giao nộp tiền thuế nhất định, phí tổn này dùng để phát triển và cung cấp cho tu sĩ làm việc vì tiên thành. Thứ tư, ta sẽ đặt ra điểm cống hiến, điểm cống hiến được ghi lại trên thân phận ngọc bài. Mỗi người có tham gia kiến thiết tòa thành của chúng ta đều được 100.000 điểm cống hiến...
Đại đa số tu sĩ ở đây không mấy để ý đến điểm cống hiến, chỉ cần có thể tu luyện trong Tinh Không Tiên Thành, điểm cống hiến có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Điểm cống hiến tông môn có thể đổi lấy bảo vật, tiện dùng hơn cả tiên tinh. Nhưng bây giờ đã là thời đại Hoàng Hôn Tiên Giới, có thể đổi lấy thứ gì chứ?
- Thứ năm, nếu Tinh Không Tiên Thành chịu sự công kích từ thế lực bên ngoài, mỗi một vị đang ngồi ở đây đều có nghĩa vụ toàn lực ứng phó, bảo hộ tiên thành. Thứ sáu, ai biết được nơi hạ lạc của Ngũ Hành trận kỳ thì có thể dùng để đổi lấy điểm cống hiến. Thứ bảy...
Địch Cửu liên tiếp công bố hơn mười điều quy định rồi mới hỏi:
- Các vị có gì dị nghị không?
Nhan Tiêu Sa lập tức đứng lên bảo:
- Thành chủ, ta cảm thấy những quy củ này đều rất tốt, ta không có ý kiến gì.
Tại sao Tiên giới lại lâm vào thời đại hoàng hôn? Còn không phải vì Tiên Nhân tư lợi làm theo ý mình quá nhiều sao? Mỗi một Tiên Nhân đều tự cho bản thân mình mới là đệ nhất Tiên giới, không phục liền đấu pháp, kết quả như thế nào? Tiên giới hoàng hôn, hài cốt khắp nơi. Chính vì vậy nên Nhan Tiêu Sa mới cho rằng Tiên giới nhất định phải có quy củ giống như Địch Cửu vừa đặt ra.
Sau đó, tất cả mọi người lần lượt đứng lên tỏ thái độ, không có bất cứ ai phản đối.
- Được.
Địch Cửu hiểu rõ suy nghĩ của mọi người, hiện tại rất khó để kiếm một nơi định cư, nếu như không gặp phải tình huống đặc biệt thì sẽ chẳng ai rảnh rỗi đi phá hoại chỗ hiếm có khó tìm này làm gì.
- Tiếp theo, ta sẽ bổ nhiệm nhân sự. Ta tự đương nhiệm chức thành chủ Tinh Không Tiên Thành. Đệ nhất phó thành chủ là Cù Đồng, phụ trách các loại sự vụ trong thành. Đệ nhị phó thành chủ Nhan Tiêu Sa, phụ trách thủ hộ tiên thành. Đệ tam phó thành chủ Tần Phù Kiếm, phụ trách công hội tiên thành. Liễu Du Hân đảm nhiệm pháp quan tiên thành, Bối Sơ Thái làm chấp sự phủ thành chủ...
May mà hiện giờ chỉ có hơn một trăm tu sĩ nên Địch Cửu dễ dàng xây dựng được cơ cấu nhân sự cơ bản. Sau này bất kỳ ai muốn vào thành đều cần phải thông qua pháp trận kiểm tra.
Về phần chức vị thành chủ, Địch Cửu tạm thời không muốn người khác đảm nhiệm. Không phải hắn ưa thích vị trí này, mà là do hắn nhất định phải nhận lấy nó. Nếu để Đại Ngũ Hành Trận cho người khác khống chế, Địch Cửu sẽ khó mà yên tâm nổi. Hắn không tin có ai sẽ giống như hắn, lấy ra Ly Địa Diễm Quang Kỳ và Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ chỉ để làm trận cơ Đại Ngũ Hành Trận.
- Thành chủ, ta từng nghĩ mình sẽ không bao giờ cảm giác được khí tức Tiên giới nữa, không ngờ hôm nay ta lại cảm nhận được loại khí tức này. Là Tinh Không Tiên Thành giúp suy nghĩ của ta được tân sinh. Chỉ cần Nhan Tiêu Sa còn thở, quyết không cho phép bất luận kẻ nào chà đạp Tinh Không Tiên Thành.
Nhan Tiêu Sa lại là người đầu tiên đứng ra ủng hộ Địch Cửu.
So với các tu sĩ khác, cảm xúc của ông đối với Tinh Không Tiên Thành sâu đậm hơn rất nhiều.
Chỉ người từng trải qua thời đại trước mới biết được hậu quả của việc mất đi đáng sợ đến nhường nào. Số tu sĩ còn lại đều xuất thân từ tu chân giới, bọn họ vừa đến đây đã gặp phải hoàng hôn Tiên giới cho nên họ còn lâu mới có được khát vọng về tân sinh giống như Nhan Tiêu Sa.
Nhan Tiêu Sa luôn sinh tồn và tu luyện tại đây, thứ từng mất đi nay lại quay trở về, bởi vậy nên ông chính là người trân quý nó nhất.
Chờ tất cả mọi người đều tỏ thái độ xong, Địch Cửu mới lên tiếng:
- Nơi này do mọi người thành lập, cho nên tất cả đều có quyền được lựa chọn một cái động phủ để ở lại, cũng chỉ có duy nhất lần này thôi.
Tinh Không Tiên Thành do họ thành lập nên ai cũng biết động phủ càng ở gần Thiên biên giới Trúc Hà càng tốt. Phủ thành chủ ngự ngay trên Thiên Trúc Hà, mọi người đương nhiên phải học theo, gần như tất cả đều lựa chọn nơi ở gần với Thiên Trúc Hà nhất.
...
Ở nơi cách Tinh Không Tiên Thành không biết bao nhiêu ức vạn dặm.
Một tên tu sĩ trung niên trong bộ dạng tả tơi, tóc rối bời đang đứng dưới một bức tường khổng lồ. Nếu hình dung chính xác thì phải nói bức tường này gần như cao lên tới tận đường chân trời mới đúng. Thần niệm của tu sĩ vốn không thể quét đến đỉnh. Chính vì vậy mà bất kỳ ai đứng dưới chân tường đều sẽ nảy sinh một cảm giác sợ hãi và ngưỡng vọng cực độ.
Tu sĩ trung niên muốn chạm đến bức tường, chỉ có điều y còn chưa kịp đi tới gần thì đã bị một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy ra.
- Có lẽ đây chính là thiên tường ngăn cách Hoàng Hôn Tiên Vực và Tân Sinh Tiên Vực, không nghĩ tới Tiển Tắc ta có một ngày lại đi được tới đây.
Nam tử trung niên lẩm bẩm một câu.
Y chính là Tiển Tắc đi cùng Địch Cửu tới Tiên giới, vừa đến nơi là y đã biết được trên này khác xa so với những gì mình từng nghĩ.
Trong tưởng tượng của Tiển Tắc, Tiên giới phải có cảnh sắc tuyệt đẹp, khắp nơi đều là tiên vân lượn lờ, tiên môn dựng đứng. Y vốn nghĩ muốn tìm một Tiên Nhân xuất thân từ Cực Dạ đại lục hẳn sẽ không khó, nhiều nhất chỉ là tốn thời gian đi đường mà thôi.
Nhưng trên thực tế ở Tiên giới chỉ có chiến trường giết chóc vô cùng vô tận, không có tiên vân, không có sinh cơ, không có bóng người...
Tu vi Tiển Tắc thật sự quá thấp, thấp đến nỗi ngay cả vài gia hỏa muốn luyện hóa tinh huyết tu sĩ cũng chẳng thèm luyện hóa y. Bởi vì luyện hóa kẻ chỉ có tu vi Hóa Chân tầng năm thì đoán chừng cũng chẳng chiếm được chỗ tốt gì.
Tiển Tắc lang thang khắp Tiên giới, y phát ra vô số tin tức cho Địch Cửu, chỉ có điều Tiên giới quá rộng lớn, y từng hỏi thăm không ít tu sĩ nhưng mãi vẫn không nghe được bất kỳ tin tức nào về hắn.
Có lẽ cả đời y cứ lang thang như vậy tại Hoàng Hôn Tiên Vực cho đến lúc hết tuổi thọ, trở thành một bộ thi cốt, tùy ý bỏ xác tại dã ngoại.
- Ai!
Tiển Tắc thở dài, y đã từng nghe nói qua về Tân Sinh Tiên Vực, cho nên y biết dù mình có may mắn tìm được địa phương ấy thì cũng chẳng thể vượt qua nổi thiên tường.
Ngay tại thời điểm Tiển Tắc muốn quay đầu rời đi thì bỗng có một cỗ thi thể ngã xuống từ trên không trung.
“Rầm.”
Thi thể rơi xuống cách Tiển Tắc mấy chục mét, máu thịt be bét.
Tiển Tắc lùi lại mấy bước, ngẩng đầu nhìn thiên tường vô biên vô tận, trong mắt y có chút mờ mịt.
“Rầm… rầm… rầm.”
Càng ngày càng có nhiều thi thể rơi xuống, Tiển Tắc cấp tốc lui lại về phía sau.
Rất nhanh, thi thể rơi xuống phủ kín chỗ mà y vừa đứng, Tiển Tắc thì thào:
- Tân Sinh Tiên Vực, ha ha...
Dù chưa từng đến Tân Sinh Tiên Vực nhưng Tiển Tắc có thể đoán được tình huống hiện tại ở đó như nào, có lẽ cũng không khác gì ở Hoàng Hôn Tiên Vực.
Cảnh tượng giết chóc khắp nơi hẳn đang tái diễn ngay tại thiên đường mà rất nhiều người vẫn hằng ao ước được tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận