Thế Giới Thứ Chín

Chương 360

- Đại ca, Hắc Hỏa có chút đặc biệt, nó không thể ở bên ngoài quá lâu, nhưng đệ thì khác, đệ muốn ở bao lâu cũng được, huống chi đệ còn có nhiều kinh nghiệm nữa…
Trông thấy Địch Cửu đồng ý dẫn Mặc Vũ Xuân đi, Tiểu Thụ Nhân vội vàng đòi theo.
Kỳ thật Tiểu Thụ Nhân là một rễ cây già đạt được cơ duyên mà sinh ra linh trí. Đối với Tiên nhân bình thường khác thì loại Linh Thụ như nó nhiều vô số kể, chẳng có gì đáng chú ý nên không ai ngó tới làm gì. Cũng có thể nói nếu Tiêu Thụ Nhân không gặp được Địch Cửu thì đoán chừng cả đời nó cũng chỉ có thể trôi qua ở Tiên Nữ Tinh tầm thường và lãng phí hết sinh mệnh.
- Vậy cũng được. Hắc Hỏa, đệ mau trở vào thế giới Chân Linh đi.
Địch Cửu không màng tới ánh mắt u ám của Hắc Hỏa mà trực tiếp đưa nó vào trong luôn.
Hắc Hỏa là chủng loại gì Địch Cửu còn chưa biết rõ, nhưng hắn nghĩ lai lịch của nó không tầm thường. Nếu bình thường thì làm sao có thể xé mở không gian được?
Loại yêu trùng đặc biệt như nó thì dù người khác không biết lai lịch vẫn có thể nhìn ra được sự khác thường của nó.
…..
- Đây là lần đầu tiên ngươi tới Ngoại Đỉnh Hư Không Thành à?
Bọn họ vừa mới tiến tới cửa thành liền bị thủ vệ ngăn lại.
Địch Cửu ôm quyền đáp:
- Đúng vậy.
Thủ vệ từ tốn nói:
- Nếu ở lại thành thì mỗi năm ngươi phải giao nộp đủ 10.000 thượng phẩm tiên tinh, ít nhất là ba năm một lần. Nếu chỉ nghỉ chân thì không được nhiều hơn ba ngày, lệ phí mỗi người phải trả là 1000 thượng phẩm tiên tinh.
Địch Cửu cảm thấy cái giá đó thật sự rất đắt, bất quá hiện tại trên người hắn vẫn còn nhiều tiên tinh nên cũng lười trả giá, trực tiếp lấy ra 3000 viên giao cho thủ vệ.
Trông thấy Địch Cửu ra tay hào phóng, thủ vệ gật gật đầu rồi xuất ra ba cái ngọc bài đưa cho hắn.
- Lần sau tới, mỗi người chỉ cần 100 thượng phẩm tiên tinh là được vào thành rồi.
Địch Cửu thầm nghĩ, sau khi rời khỏi đây hắn cũng không tính trở lại nữa nên chỉ bỏ 3 miếng ngọc bài vào trong chiếc nhẫn trữ vật chứ chẳng nói gì.
- Đại ca à, nhiều người thật.
Vừa tiến vào thành, Tiểu Thụ Nhân liền ngạc nhiên hô lên.
Kỳ thật người ở đây cũng không nhiều lắm, so với Tu chân thành ở Tu chân giới thì ít hơn nhiều. Chỉ là Thụ đệ và Hắc Hỏa ở trong hư không mấy năm, chẳng thấy được mấy bóng người nên nếu so sánh thì đúng là nhiều thật.
- Sư huynh, mặc dù không gian nơi đây có khí tức khá ôn hòa nhưng ta lại không thích lắm.
Mặc Vũ Xuân nhẹ giọng cảm khái một câu.
Nghe xong, Địch Cửu gật đầu tán thành. Chính hắn cũng cảm nhận được trong Hư Không Thành có gì đó đè nén. Thế nhưng hắn cũng không định dừng chân lâu ở nơi này, vậy nên không cần phải tìm hiểu sâu làm gì.
Thời điểm khi Địch Cửu tính kiếm một khách sạn dừng chân thì nhìn thấy một tấm bảng thật lớn ghi mấy chữ, Giao Dịch Điện - Ngoại Đỉnh Hư Không Thành.
Ngay lập tức, Địch Cửu liền tiến thẳng vào trong, bên trong đại điện là một bình phong trận pháp siêu lớn đang nhảy lên mấy tin tức về việc giao dịch. Trừ cái đó ra, còn có tin tức về một vài tổ đội nữa.
- Đạo hữu, xin dừng bước…
Địch Cửu gọi một nam tu mặc áo xám lại.
Đây là tu sĩ Đại Ất Tiên, y chỉ nhìn thoáng qua, khi phát hiện không thấy rõ được tu vi Địch Cửu mới lên tiếng:
- Vị đạo hữu này, có chuyện gì thế?
- Ta muốn hỏi một chút, ngươi có biết cách đi tới Đại Đỉnh Hư Không Tiên Thành không?
Địch Cửu vội vàng hỏi.
Nam tử áo xám nghe xong liền lắc đầu.
- Ta cũng không biết, chưa từng nghe ai nhắc tới địa danh như vậy hết.
Dứt lời, tu sĩ áo xám liền xoay người rời đi, y không tính nói nhảm với đối phương.
Xem ra Đại Đỉnh và Ngoại Thành không có bất kỳ liên hệ nào đặc thù rồi, nếu có thì chỉ tùy tiện túm một người cũng đã có tin tức. Thế nên hắn dứt khoát đi tới Giao Dịch điện để nhận nhiệm vụ. Nếu Đại Đỉnh là chỗ không quá nổi danh, vậy hắn cứ làm nhiệm vụ trước đi rồi tính.
- Khoan, chờ đã…
Địch Cửu đứng trước ô cửa sổ nhận nhiệm vụ, hắn còn chưa kịp hỏi thăm thì đã có một người lên tiếng gọi.
Đối phương là một Tiên Quân tu vi sơ kỳ, người này ôm quyền hướng về phía Địch Cửu.
- Đạo hữu, ta thật sự rất thích thú sủng này của ngươi, không biết ngươi có thể từ bỏ thứ yêu thích hay không?
Địch Cửu nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc nhìn tên Tiên Quân trước mặt mình, nếu gã nói về Hắc Hỏa hắn còn hiểu được, thế nhưng Tiểu Thụ Nhân muốn tư chất không có tư chất, muốn bản lĩnh không có bản lĩnh mà gia hỏa này lại bảo ưa thích ư?
Tuy gốc cây nhỏ chưa bao giờ giúp đỡ được gì nhiều cho Địch Cửu nhưng hắn không tính vứt bỏ nó.
- Thật xin lỗi, ta không có ý định bán gốc cây nhà mình.
- A, vậy cũng không sao, mà đạo hữu đang tính đi đâu vậy?
Tên Tiên Quân nọ dường như chỉ thuận miệng hỏi một câu mà thôi. Sau khi bị từ chối gã cũng chẳng có thêm hành động đặc biệt nào khác.
- Ta ở trong hư không tới, nghe nói có một hư không tu chân thành gọi là Đại Đỉnh, nơi đó có rất nhiều cơ duyên nên tính tới tham quan một chút. Nhưng ta lại không biết phương hướng cụ thể của nó ở đâu nên đành tới đây nghe ngóng thử.
Việc này nói cho đối phương biết cũng không sao.
- Ngươi muốn đi Đại Đỉnh Hư Không Thành ư?
Tu sĩ kia kinh ngạc nhìn chằm chằm Địch Cửu, dường như không dám tin lời mình vừa nghe được.
Lần này đến phiên Địch Cửu giật mình.
- Đạo hữu biết Đại Đỉnh Hư Không Tiên Thành ở đâu à?
Gã bật cười:
- Bằng hữu, ngươi hỏi đúng người rồi, ta không chỉ biết nó nằm ở đâu, mà còn biết cách đi tới nữa kia kìa.
Địch Cửu mừng rỡ nhìn tên Tiên Quân, thật sự là đạp phá giày sắt tìm không ra, tự nhiên khơi khơi lại có người chui tới cửa.
Nét kinh hỉ vừa lóe lên đã biến mất của Địch Cửu vẫn bị tên Tiên Quân nọ nhìn thấu, gã nói:
- Vậy chỉ có thể nói vận khí ngươi không tệ, không biết bao nhiêu tu sĩ muốn đi Đại Đỉnh Hư Không Tiên Thành, nhưng mỗi ba năm mới có một tiên thuyền đi tới đó, rất nhiều phải đợi mấy năm mới được đấy. Vừa khéo nửa tháng sau sẽ có một tiên thuyền tới đón người, mà bến thuyền cũng vừa vặn ở gần đây.
- Bến thuyền ở đâu vậy?
Vừa hỏi hết câu, Địch Cửu liền thấy một tên Đại Ất Tiên đứng cách đó không xa thoáng kinh ngạc nhìn qua người đang nói chuyện với hắn, người kia nhanh chóng lắc lắc đầu rồi xoay người đi tới nơi nhận nhiệm vụ.
- Bên ngoài Ngoại Đỉnh có một bến tàu gọi là Long Thiệt Hư Không. Chỉ là chuyến đi tới Đại Đỉnh có giá cả không rẻ.
Tiên Quân nhỏ giọng đáp.
Địch Cửu xoay người, hỏi thẳng Đại Ất Tiên đang đứng ở quầy.
- Xin hỏi các hạ, bến tàu Long Thiệt Hư Không cách nơi này có xa không?
Hắn cần phải xác nhận lại thật hư về chuyện này.
Tu sĩ kia liếc nhìn Địch Cửu một cái rồi thản nhiên nói:
- Mất nửa ngày.
- Vậy cần bao nhiêu tiên tinh để lên được thuyền?
Sau khi xác nhận sự tồn tại của Long Thiệt, hắn mới ôm quyền quay sang hỏi tên Tiên Quân.
- Mười triệu thượng phẩm tiên tinh cho một người, nếu ngươi có tiểu thế giới thì để bằng hữu của ngươi vào đó ở tạm đi.
Lần này tên Tiên Quân không hề nói thẳng mà âm thầm truyền âm cho Địch Cửu.
Nghe thế, Địch Cửu bèn cẩn thận cân nhắc, thế nhưng sau khi nhận được truyền âm, hắn vẫn luôn quan sát nét mặt gã ta, chỉ là thần niệm hắn quá mạnh nên đối phương mới không nhận ra.
Suýt chút nữa Địch Cửu đã vỗ đầu mình vì sự ngu ngốc nãy giờ, do quá chú ý tới Đại Đỉnh Tiên Thành mà hắn không phát hiện ra mọi chuyện có chút trùng hợp.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu nhanh chóng truyền âm cho tu sĩ Đại Ất Tiên đã lắc đầu khi nãy.
- Vị bằng hữu này, vừa rồi có người nói ta biết cách đi tới Đại Đỉnh Hư Không Tiên Thành nhưng ta lại thấy ngươi lắc đầu. Không biết ngươi có biết Đại Đỉnh Tiên Thành ở đâu không? Nếu biết, ta nguyện ý trả cái giá 100.000 thượng phẩm linh thạch để mua tin tức ngươi đang có…
Tu sĩ Đại Ất Tiên có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua Địch Cửu, sau đó mới quét mắt, mỉa mai quan sát tên Tiên Quân kia một chút. Gã Tiên Quân nọ đúng là không biết sống chết, dám đánh chủ ý lên Đại Đỉnh Tiên Thành.
Trong mắt y, người có thể âm thầm truyền tin cho mình mà không bị gã Tiên Quân phát hiện thì chứng tỏ tu vi đối phương vô cùng cao cường.
- Quy củ tại đây phải là một triệu.
Đại Ất Tiên ẩn ý nói một câu rồi xoay người rời đi.
Thấy thế, Địch Cửu liền ôm quyền nói với gã Tiên Quân:
- Đa tạ vị bằng hữu này, ta phải suy nghĩ một chút trước khi quyết định.
Sau đó, Địch Cửu nhanh chóng đuổi theo tu sĩ Đại Ất Tiên kia.
- Thật ra ta có chút quen biết với người soát vé, nếu ngươi muốn đi, ta có biện pháp thương lượng lại giá cả phù hợp với ngươi.
Nhìn thấy con mồi của mình sắp chạy mất, gã ta liền ngăn lại.
Địch Cửu chỉ cười ha hả một tiếng, đúng là quan tâm quá hóa loạn mà. Hiện tại hắn đã hiểu rõ vì sao khi nãy hắn cảm thấy có gì bất thường rồi.
- Không cần, để ta suy nghĩ kỹ lại rồi bàn tiếp.
Khoát khoát tay, Địch Cửu đáp.
Thấy con mồi quyết tâm muốn đi, Tiên Quân dang tay chặn lại.
- Nếu đạo hữu muốn suy nghĩ thì ta sẽ chờ. Thế nhưng hai người chúng ta vừa gặp cứ như đã quen, lần này phí hỏi thăm ta giảm 5% cho ngươi, chỉ cần 95 vạn thượng phẩm linh thạch thôi.
Địch Cửu chau mày nhìn người đối diện, ngữ khí có chút bất thiện hỏi:
- Các hạ có ý gì?
Tên Tiên Quân nghe Địch Cửu hỏi thì sầm mặt lại, chỉ vào một bảng quy định cách đó không xa, nói:
- Đạo hữu đã đọc qua quy tắc tại Ngoại Đỉnh Hư Không Thành chưa? Tất cả phí tổn hỏi thăm đều có giá là 100 vạn thượng phẩm tiên tinh trở lên. Vấn đề các hạ vừa hỏi là hơn ba điều, đủ điều kiện để ta thu tiền rồi.
Nghe thế, ánh mắt Địch Cửu liền hướng về phía tấm bảng kia, trên bảng đúng là có một câu ghi nội dung như vậy. Bất quá, phía sau còn có rất nhiều quy định khác, nó áp dụng cho những tin tức mang tính trưng cầu ý kiến quan trọng, còn lại là tu sĩ có thể tới đại điện để hỏi. Nói cách khác, dù ngươi hỏi tu sĩ bình thường hay đến đại điện thì cũng đều phải trả tiên tinh.
- Hiện tại, đây là giá cả được mọi người ngầm thừa nhận, vô luận ngươi tới Giao Dịch đại điện mua tin hay mua từ tu sĩ xung quanh cũng không khác là bao.
Trông thấy sắc mặt khó coi của Địch Cửu, tên Tiên Quân nhanh chóng nói.
Bấy giờ, hắn mới hiểu được câu nói một triệu theo quy củ của tu sĩ Đại Ất Tiên ban nãy là gì. Nguyên lai đây chính là phí mua tin đã được thừa nhận ngấm ngầm tại Ngoại Đỉnh Hư Không. Đoán chừng chỉ có những tin tức trọng yếu mới có người mua mà thôi. Địch Cửu bị lừa là do hắn không biết quy củ này.
- Đương nhiên, ta thừa nhận với ngươi việc giới thiệu về tiên thuyền là có mục đích, bởi vì ta nhận được tiền hoa hồng nếu giới thiệu khách cho bến thuyền. Chỉ cần ngươi lên thuyền, ta sẽ có tiền bồi dưỡng, không cần phí mua tin của ngươi cũng được.
Thấy tình huống có chút miễn cưỡng, gã ta thả một bậc thang cho Địch Cửu.
Địch Cửu hít vào một hơi thật sâu để áp chế lửa giận của mình.
- Nếu vậy, ta có thể nói vài câu với một vị bằng hữu khác không?
- Không được, quy củ ở đây là chỉ khi ngươi kết thúc giao dịch giữa chúng ta mới được giao dịch hoặc hỏi thăm tu sĩ khác.
Quả là luật rừng mà. Nghe vậy, Địch Cửu tức đến bật cười:
- Nếu thế, ta đành tiết kiệm chút tiên tinh mà đi tới bến thuyền Đại Đỉnh cùng ngươi thôi.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận