Thế Giới Thứ Chín

Chương 522

Sắc mặt gã áo đen đại biến, Tiên giới trong mắt gã chỉ là sâu kiến mà thôi, hết lần này tới lần khác, địa phương sâu kiến đó lại có người có thể phá vỡ thần thông không gian của mình.
Nếu không phải tự thân chứng kiến, chắc chắn gã sẽ nghĩ đây chỉ là trò cười.
Không chỉ thế, đạo đao mang của tên giả hỏa trước mặt lại trực tiếp khóa chặt hết thảy không gian sinh cơ của gã.
Một đao này đã lợi dụng quy tắc Không gian tại đây vô cùng tốt.
"Cạch!"
Tiếng vang mảnh nhỏ truyền đến, người áo đen giật nảy mình, đây là âm thanh vỡ ra từ lĩnh vực của gã…
Gã đã quá khinh địch, căn bản chưa từng để Địch Cửu vào mắt, mà hậu quả của việc này rất đáng sợ, một khi lĩnh vực bị xé nứt, rất có thể Quy Tắc Phù phía sau cũng chịu chung số mệnh.
Nếu để chuyện này tiếp tục xảy ra, không đợi đối phương động thủ, gã đã bị quy tắc từ vũ trụ nơi đây nghiền ép đến chết.
Một đạo ánh sáng màu đỏ được người áo đen triệu hồi, nhanh chóng đánh về phía đao mang mà Địch Cửu dùng để khóa hắn lại.
"Oanh!"
Nguyên khí cuồng bạo nổ tung, bởi vì nguyên khí thiên địa bạo liệt mà không gian chung quanh bắt đầu xuất hiện dấu hiện sụp đổ.
Vô luận Chu Bất Kiếm đang trọng thương hay Mạc Lâu Tuyết, Việt Vô Lượng, Phương Phí Lâu và Giải Vạn Lăng đều bị loại nguyên khí thiên địa này hất văng, máu tươi phun tung toé.
Giờ khắc đó, điều duy nhất họ có thể làm là điên cuồng lui lại phía sau, nếu lui chậm một chút, cả bọn hoài nghi nhục thân của mình sẽ bị loại nguyên khí cuồng bạo này xé thành từng mảnh nhỏ.
Thần sắc tất cả mọi người đều vô cùng cổ quái, gã áo đen rất có thể đến từ vị diện khác, loại thực lực này bọn họ có thể tiếp nhận.
Thế nhưng Địch Cửu...
Hắn chẳng những cứng đối cứng cùng hắc y nhân, tựa hồ còn đứng ở thế thượng phong, đây quả thực là...
Mới bao lâu không nhìn thấy Địch Cửu mà hắn đã trở nên cường đại như vậy?
Chứng kiến tình cảnh này, sắc mặt Phương Phí Lâu thoắt cái đã thay đổi, ánh mắt vừa rồi của y kiêu ngạo cứ như vạn vật không gì sánh bằng. Thế nhưng đứng trước cuộc chiến của cường giả, rõ ràng Địch Cửu trên cơ.
Điều này…. điều này sao có thể?
Vô luận có khả năng hay không có khả năng, sự tình đã phát sinh mà còn xảy ra ngay trước mắt ông.
"Bành!"
Đao mang cuồng bạo của Địch Cửu bị hồng quang xé mở, Địch Cửu bay ra ngoài, ngực hắn cứ như bị thiết chùy nặng ngàn vạn cân đánh vào.
Đối phương thật sự rất mạnh, Địch Cửu âm thầm kinh hãi, đồng thời cũng dùng trận kỳ pháp tắc mà kích phát Khốn Sát Trận đã được hắn lặng lẽ dựng nên.
- Ngươi rất mạnh.
Khuôn mặt người áo đen xuất hiện một đạo hồng nhuận phơn phớt nhưng biến mất rất nhanh.
Gã nhìn về phía Địch Cửu, ngữ khí bình thản không chút gợn sóng nhưng sâu trong nội tâm hắc y lại tràn đầy kinh hãi, chỉ có chính gã mới biết tình huống hiện tại của mình hỏng bét cỡ nào.
Đừng nhìn gã thành công đánh nát một đao của Địch Cửu mà lầm, Quy Tắc Phù trên người gã vừa vang lên tiếng két nhỏ xíu khiến gã hiểu ra, mình không cách nào động thủ với Địch Cửu lần nữa.
Bằng không, chưa đợi đối phương động thủ, gã đã bị quy tắc từ thiên địa nghiền ép thành hư vô.
Đối phương ngừng lại không có nghĩa Địch Cửu sẽ buông tha cho gã, hắn lần nữa sải bước, Thiên Sa Đao trong tay ong ong chuyển động, tất cả sát thế chung quanh Ma Y sơn đều bị Địch Cửu điều khiển.
Đao thế ngày càng mạnh, sắc mặt hắc y nhân trở nên cực kỳ khó coi, gã tận lực dùng nghĩ khí ôn hòa hét lên:
- Ta thừa nhận bản thân đã xem thường ngươi, thế nhưng khuyên ngươi không nên động thủ, bằng không mà nói, đại đạo của ngươi sẽ kết thúc ngay lập tức.
Nghe thế, Địch Cửu từ tốn đáp:
- Đại đạo của ta thế nào không cần ngươi quan tâm, một khi đụng tới huynh đệ của ta, vậy lấy mạng ra mà trả…
- Dừng tay, trừ phi ngươi muốn cả đời lưu tại Tiên giới, bằng không, một khi ngươi bước vào Thượng giới, chắc chắn Khương đại nhân sẽ giết ngươi, ngay cả một giây giãy giụa ngươi cũng chẳng có…
Trông thấy Địch Cửu không quan tâm uy hiếp từ phía mình, người áo đen càng lúc càng sốt ruột.
Mà Địch Cửu cứ như chẳng nghe thấy, Thiên Sa Đao tiếp tục kéo ra một đường lục mang mờ mờ, đao mang như muốn xé rách cả không gian xung quanh, quét thẳng đến hắc y nhân nọ.
Đao thứ tư, Liệt Tắc Đao.
Lúc này, sắc mặt người áo đen triệt để tái nhợt, cái cuốc khổng lồ màu đỏ trong tay gã chẳng còn mấy tác dụng, ngay khi ấy, hắc y nhân bèn kích phát một viên phù lục…
Đồng thời vũ khí của gã cũng được tế ra, thế nhưng khuôn mặt gã lại hiện lên vẻ hoảng sợ cực độ, không cách nào tin được.
Gã phát hiện cái cuốc của mình không còn bất kỳ lực lượng thần thông nào cả, nói cách khác, quy tắc thần thông của vũ khí đã bị một đao của Địch Cửu xé rách.
Đây là phá vỡ quy tắc thiên địa...
Sắc mặt người áo đen vốn tái nhợt nay càng trở nên trắng bệch, gã thật sự hiểu rõ, có khả năng trên thân Địch Cửu có Hỗn Độn Chí Bảo khai thiên tích địa, bằng không mà nói, đối phương không thể trực tiếp phá vỡ quy tắc của thế giới này được, thậm chí còn hủy luôn quy tắc thần thông của gã nữa.
Đây chẳng phải hai từ nghịch thiên có thể hình dung.
Gã tuyệt đối không thể chết ở nơi đây, gã phải nhanh chóng kích phát phù lục.
Một đao từ Địch Cửu đã phá vỡ thần thông pháp tắc của người áo đen, cả người hắn phóng về phía trước, chưa đáp xuống đã mạnh mẽ xuất ra một quyền.
Phong loan như tụ ba đào nộ, vô luận ngươi đi hay là ở, hết thảy đều hóa thành hư vô dưới một quyền này.
“Oanh!”
Quyền sơn đầu tiên trực tiếp đánh vào ngực hắc y nhân, quyền sơn to lớn cô đọng thành một quyền nhỏ hơn, lưu lại một lỗ máu trước ngực gã ta, máu văng ra từ sau lưng, huyết thủy bạo rạp.
Phù lục của gã bắt đầu phát huy tác dụng.
“Bành!”
Thế nhưng đao mang từ phù lục kia cứ như bị thứ gì đó ngăn lại.
Trong nháy mắt đó, ánh mắt người áo đen xuất hiện vẻ hoảng sợ, gã triệt để tỉnh ngộ, Địch Cửu đã sớm bố trí Khốn Sát Trận ở chỗ này rồi.
Dù tu vi Địch Cửu có mạnh hơn đi nữa thì vẫn chỉ là Tiên Đế tại Tiên giới mà thôi.
Vậy mà hắc y nhân chẳng phát hiện ra Khốn Sát Trận do đối phương bố trí, thậm chí đây còn là trận pháp do người bị xem như sâu kiến trong mắt gã tạo thành, việc này phải có bao nhiêu đáng sợ?
Một chiêu mới rồi, ngay cả Khương đại nhân cũng chưa chắc làm được, không phải, khẳng định ngài ấy không làm được.
Người áo đen lúc này mới nhận ra tình huống tệ hại của mình, vô tận thọ nguyên không ngừng bị gã thiêu đốt.
“Răng rắc!”
Độn phù kết hợp với tuổi thọ của gã được kích phát, rốt cục cũng xé mở được Khốn Sát Trận của Địch Cửu, một cửa hang đen nhánh xuất hiện trong hư không.
“Bành!”
Thế nhưng, ngay thời điểm ấy, quyền phong Phong Loan Tụ thứ hai đã đánh tới, chiêu này đánh trúng cánh tay hắc y nhân, khiến cánh tay gã trực tiếp nổ tung.
Tuy nhiên, người áo đen đã kịp biến mất ngay trong hắc động, chui vào hư không.
Thế mà để đối phương thành công chạy trốn, Địch Cửu cực kỳ khó chịu, hắn vươn tay cuốn một chiếc nhẫn tới, vừa cảm nhận được khí tức từ nó, hắn liền biết nhẫn trữ vật này là của Trưởng Tôn Hoang.
Giờ phút này, Trưởng Tôn Hoang đã ngồi dậy, Địch Cửu cũng nhanh tay bỏ một viên đan dược vào miệng y.
Hắn ném chiếc nhẫn cho Trưởng Tôn Hoang rồi hỏi:
- Tên kia là ai, sao lại động thủ với các ngươi?
Hiện tại, trong lòng Địch Cửu chẳng quá lo lắng, hắc y nhân chắc chắn phải chết.
Hẳn độn phù của gã đã xé rách giới diện giúp gã đào tẩu, đáng tiếc độn phù kia đã bị Quy Tắc Khốn Sát Trận của hắn ngăn cản, khẳng định không cách nào triệt để xé rách giới diện.
Nói cách khác, nhiều nhất gã áo đen chỉ trốn được tới giữa hư không nối liền hai vị diện mà thôi.
Vừa rồi Phong Loan Tụ của Địch Cửu đã đánh gã trọng thương, dừng lại giữa đường như thế chỉ có một con đường chết.
Xem như người áo đen không chết, Địch Cửu cũng có biện pháp tìm ra gã.
Hai quyền Phong Loan Tụ hạ xuống người hắc y nhân, vô luận gã áo đen đi tới đâu cũng không thể thoát khỏi khí tức từ quy tắc thần thông của hắn.
Này cũng chưa tính, thậm chí Địch Cửu còn hoài nghi Quy Tắc Phù trên người áo đen đã nứt ra.
Nếu thế, căn bản chẳng cần hắn động thủ, gã cũng bị quy tắc thiên địa nghiền thành bã vụn.
Sở dĩ Địch Cửu không đuổi theo là vì trên thân còn có việc.
- Ta mới từ Ma Y sơn bí cảnh đi ra liền bị người này ngăn cản, gã đánh Hắc Hỏa trọng thương rồi cướp chiếc nhẫn của ta.
Sau khi dùng đan dược Địch Cửu đưa cho, thương thế Trưởng Tôn Hoang cấp tốc khôi phục.
- Ngươi khoan đi, có phải người áo đen kia là do ngươi gọi tới không?
Địch Cửu nhìn chằm chằm Giải Vạn Lăng đang muốn rút lui, thanh âm có chút băng hàn.
Nghe vậy, cả người Giải Vạn Lăng run lên, ông ta vẫn chưa dám nói gì thì Phương Phí Lâu đứng một bên liền lớn tiếng giải thích:
- Địch huynh, hắc y nhân kia là do Giải Vạn Lăng gọi tới, Giải Vạn Lăng muốn Cực Tiệm Đạo Quả trong chiếc nhẫn của Trưởng Tôn đạo hữu, thế nhưng không chiếm được nên mới gọi vị cường giả đáng sợ đó tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận