Thế Giới Thứ Chín

Chương 257

Sau khi Địch Cửu rời khỏi quặng linh thạch thì không còn thấy dấu vết của Ẩn Nặc pháp trận nữa. Ẩn Nặc pháp trận mặc dù từng bị hắn bổ ra một lần nhưng vẫn có thể khôi phục lại như cũ.
Đã hơn hai năm kể từ khi Địch Cửu tiến vào Tiểu Trung Ương Tinh, thời gian này có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Linh thảo cao cấp không còn thấy đâu nữa, cho dù là linh thảo cấp bốn cấp năm cũng ít đến mức đáng thương, đừng nói chi đến linh thảo cấp tám trở lên.
Việc tìm bảo vật quan trọng nhất chính là nhanh, hắn một mực bế quan ngần ấy năm, hiện tại ngay cả nước canh cũng chẳng còn lại bao nhiêu để húp.
Địch Cửu lấy Truyền Tin Châu ra, thế nhưng cũng không thu được tin tức gì của đám người Cảnh Kích.
Địch Cửu quyết định chọn đại một phương hướng, sau đấy liên tiếp phi độn ba bốn ngày nhưng cũng chẳng tìm thấy một cọng linh thảo cao cấp nào. Khắp nơi đều xuất hiện vết tích đào móc, xem ra mỗi lần Tiểu Trung Ương Tinh mở ra lại giống như cho đám thổ phỉ đi vào cướp đoạt vậy.
Đi đến ngày thứ năm, cuối cùng Địch Cửu cũng gặp được một người sống. Tốc độ người kia cực nhanh, tựa như đang chạy trốn ai đó.
Địch Cửu trực tiếp xuất hiện trước mặt người này.
- Bằng hữu chờ chút...
Tu sĩ nọ nhìn thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người bèn cực kỳ kinh hoảng, y lập tức tế ra pháp bảo, nhưng khi nhìn thấy người tới là Địch Cửu thì y lại nhẹ nhàng thở ra, thu hồi pháp bảo rồi ôm quyền chào hỏi:
- Ô Kỳ gặp qua Hồng Anh thiếu gia.
Địch Cửu không nhận ra Ô Kỳ, tuy nhiên hắn cũng chẳng thấy kỳ lạ khi đối phương biết mình. Tốt xấu gì hắn cũng là nhân vật trên Ngũ Lục Đạo Bảng, hơn nữa còn nằm trong tốp 100 trên Hải Bảng, đã vậy hắn còn đang bị Côn Tông truy nã nữa, đối phương mà không biết mới là kỳ quái.
Hắn cũng lịch sự ôm quyền đáp lại:
- Ô Kỳ đạo hữu, huynh có thấy mấy người bằng hữu của ta không?
Ô Kỳ nếu biết hắn, vậy nhất định đã thấy hắn cùng với đám Cảnh Kích ở chung với nhau.
Ô Kỳ do dự một chút, cuối cùng quyết định nói thẳng:
- Hồng Anh thiếu gia, hai người bằng hữu của huynh đã bị Dược Hoành Hà bắt, gã còn nói chờ huynh đến thay người.
Địch Cửu sầm mặt lại, hắn biết người tên Dược Hoành Hà này, tu vi Thừa Đỉnh tầng chín, xếp hạng thứ 2 trên Đỉnh Bảng, thân phận là trưởng lão nội môn của Côn Tông.
- Xin hỏi đạo hữu, huynh biết bọn họ đang ở đâu không?
- Tại Chủng Tu sơn. Hiện tại bên trong nháo tung trời, vừa rồi ta chính là chạy ra từ nơi đó đấy.
Dứt lời, Ô Kỳ không đợi Địch Cửu tiếp tục hỏi đã nhanh nhẹn lấy ra một viên ngọc giản đưa cho hắn.
- Hồng Anh thiếu gia, bên trong ngọc giản này ta có khắc họa tuyến đường đến Chủng Tu Sơn. Mong Hồng Anh thiếu gia đừng nói cho Dược Hoành Hà là ta tiết lộ. Tên kia là người có thù tất báo, ta lo lắng sau khi rời khỏi đây gã sẽ không bỏ qua cho ta.
- Đa tạ huynh.
Địch Cửu tiếp nhận ngọc giản, sau khi thần niệm quét qua xong, hắn thản nhiên nói:
- Huynh không cần lo lắng, tên Dược Hoành Hà đấy không có cơ hội làm gì huynh đâu.
Cáo từ Ô Kỳ, Địch Cửu nhanh chóng phi độn về hướng Chủng Tu Sơn. Hắn với Côn Tông hiện giờ đã hoàn toàn trở mặt với nhau, không cần thiết phải che giấu chuyện gì nữa.
Có bản đồ, Địch Cửu chỉ dùng mấy phút đã đi đến bên ngoài Chủng Tu Sơn. Trước mắt hắn hiện lên một ngọn núi cao vút, tựa như đâm toạc vào mây, căn bản không nhìn thấy được đỉnh ngọn. Địch Cửu kinh ngạc phát hiện khắp nơi trên ngọn núi này đều có tu sĩ...
Ý nghĩ vừa lóe lên, trong lòng Địch Cửu liền lạnh toát. Quả thật trên ngọn núi này khắp nơi đều là tu sĩ, nhưng ngoại trừ một ít người có thể cử động ra thì những người còn lại không còn chút sinh cơ nào. Giống như cái tên Chủng Tu Sơn vậy, tất cả bọn họ đều bị trồng ở trên núi, không thể nhúc nhích.
Ánh mắt Địch Cửu dò xét khắp nơi, cuối cùng dừng lại ở một khối đá bằng phẳng ở dưới chân núi. Trên khối đá lớn có một cây trụ, trên cây trụ có hai vị tu sĩ đang bị trói.
Ngoại trừ hai người nọ thì trên khối đá ấy còn có hơn trăm người nữa. Vả lại nơi này cũng chẳng náo loạn giống như lời Ô Kỳ kể. Tuy nhiên Địch Cửu không hề hoài nghi y, bởi vì trên khối đá kia còn ngổn ngang vết máu và thi thể, hẳn là hỗn chiến chỉ vừa mới kết thúc.
Có vài tu sĩ đứng trên khối đá lớn kích động nhìn về phía Chủng Tu Sơn, tựa hồ rất muốn đi lên núi.
Chuyện này khiến Địch Cửu vô cùng nghi hoặc, trên Chủng Tu Sơn chết nhiều người như vậy, nhất định là có điều quái lạ, tại sao bọn họ còn muốn đi lên đó?
- Hồng Anh thiếu gia kìa.
Có người phát hiện ra hắn.
Trông thấy Địch Cửu, một vài tu sĩ đang muốn đi lên đều dừng lại. Bọn họ tò mò muốn biết Côn Tông đã bắt trói bằng hữu của Địch Cửu thì Địch Cửu sẽ có phản ứng như thế nào.
Lúc trước Địch Cửu đã từng khiêu chiến qua Hải Bảng Kim Huân, hiện tại thì hắn phải đối mặt với Đỉnh Bảng Dược Hoành Hà.
- Hai năm qua vậy mà không tìm được một chút tin tức nào của ngươi, ngươi quả thật có chút bản lĩnh đấy.
Địch Cửu vừa đến bình đài cự thạch thì một tên thanh niên mặc áo trắng liền đi tới.
- Ngươi là Dược Hoành Hà ư?
- Đúng vậy! Hai người này là bằng hữu của ngươi phải không?
Dược Hoành Hà chỉ vào hai tên tu sĩ đang bị trói chặt trên cột.
Hai người này một nam một nữ, nhưng Địch Cửu không quen biết với người nào cả.
Thấy Địch Cửu im lặng, Dược Hoành Hà bật cười.
- Khó trách ngươi có thể dăm ba câu đã ép Cúc sư đệ nói ra tất cả, còn phải lấy ra công pháp của mình giao cho người khác. Chỉ bằng phần ổn trọng này của ngươi cũng đáng để ta chờ ngươi ở đây rồi.
Địch Cửu hiểu Dược Hoành Hà nói vậy là có ý gì. Hai người kia bị cấm chế cấp bảy khóa chặt, nếu như tùy tiện phá cấm chế cứu người thì bọn họ sẽ lập tức bị giải thể, ngay cả Nguyên Thần cũng không còn hoàn chỉnh.
Dược Hoành Hà lại không biết, sở dĩ Địch Cửu không động thủ không phải bởi vì hắn ổn trọng, mà là hắn căn bản không quen hai người nọ.
- Ta biết các ngươi sao?
Địch Cửu hỏi.
Nam tử vẫn không nói gì, nữ tử vội vàng đáp:
- Hồng Anh thiếu gia, thật xin lỗi, chúng ta mượn tên tuổi của ngươi, giả mạo làm bằng hữu của ngươi, thế nên mới bị trói ở đây.
Địch Cửu không biết phải nói gì, hai người này bị ngốc ư? Còn dám giả mạo bằng hữu của mình? Hiện tại hắn đã trở mặt với Côn Tông, giả làm bằng hữu của hắn là chết như chơi, vậy mà bọn họ cũng dám nhận vơ vậy sao?
Dược Hoành Hà cười lạnh nhìn chằm chằm Địch Cửu, gã không tin hai người đó không có quan hệ gì với hắn.
Địch Cửu lẳng lặng truyền âm cho bọn họ:
- Các ngươi bị người ta truy sát đến đây, sau đó cùng đường nên giả mạo làm bằng hữu của ta, cuối cùng bị Dược Hoành Hà bắt lại à?
Trong lòng hai người bị trói kinh hãi không thôi, Địch Cửu có thể truyền âm xuyên qua cấm chế đang khóa chặt bọn họ, thậm chí ngay cả Dược Hoành Hà cũng không biết được, thần niệm của hắn cường đại đến mức nào vậy?
Hai người vội vàng gật đầu đáp:
- Đúng vậy, đúng vậy.
Dược Hoành Hà khẽ nhíu mày, hai tên kia liên tục gật đầu, hiển nhiên đã nghe được lời gì đấy. Cho dù thực lực Địch Cửu mạnh hơn cũng chưa đến Thừa Đỉnh cảnh. Nếu đã vậy thì thần niệm không thể nào xuyên qua được cấm chế của gã mới đúng chứ.
Địch Cửu không thèm bận tâm đến thái độ của gã kia. Hắn sẽ không so đo chuyện hai người này lợi dụng hắn, tuy nhiên cũng sẽ không chủ động đi giúp bọn họ.
Dược Hoành Hà nhìn Địch Cửu chằm chằm, gằn giọng hỏi:
- Ta rất muốn biết, làm sao ngươi biết được Cúc Khải sư đệ có công pháp cô đọng thần niệm?
Địch Cửu nói trong Côn Tông có bằng hữu nhìn lén thấy Cúc Khải phục dụng Chích Thần Thảo, Dược Hoành Hà tuyệt đối không tin. Người khác không rõ Côn Tông, gã há có thể không biết?
Sau khi Cúc Khải từ Ngũ Lục Đạo Tháp đi ra đã bước vào cảnh giới Thừa Đỉnh, hơn nữa còn không phải Thừa Đỉnh cảnh phổ thông. Nếu như có người ẩn nấp quan sát Cúc Khải phục dụng Chích Thần Thảo mà không bị phát hiện, vậy tu vi ít nhất của kẻ đó cũng phải từ Thừa Đỉnh cảnh trở lên.
Gã đã hỏi Cúc Khải, hai lần Cúc Khải phục dụng Chích Thần Thảo bên ngoài là ở thánh địa tu luyện Thanh Quân Sơn của Côn Tông. Cúc Khải vừa mới bước vào Thừa Đỉnh, hơn nữa chỉ là trưởng lão ngoại môn, cho nên y không biết trưởng lão Thừa Đỉnh trở lên tiến vào Thanh Quân Sơn đều sẽ lưu lại hình ảnh.
Dược Hoành Hà đã điều tra kỹ lưỡng chuyện này, tuyệt đối không có bất kỳ tu sĩ Thừa Đỉnh cảnh nào khác đi vào.
Như thế vấn đề không phải do Cúc Khải mà là ở chỗ Địch Cửu.
Dù sao công pháp rèn luyện thần niệm đã bị truyền ra, Cúc Khải không cần thiết phải nói dối, khả năng duy nhất đó chính là Địch Cửu đang bịa chuyện.
Nhưng Địch Cửu làm sao biết được Cúc Khải sở hữu công pháp rèn luyện thần niệm?
Dược Hoành Hà phỏng đoán rất có thể Địch Cửu cũng có loại công pháp này, cho nên Địch Cửu mới có thể đoán được mục đích của Cúc Khải khi thu thập Chích Thần Thảo.
Địch Cửu đoán Dược Hoành Hà đã hoài nghi mình, thế nhưng hắn không sợ gã. Hắn tế Thiên Sa Đao ra, lạnh lùng nhìn Dược Hoành Hà.
- Côn Tông ngươi lúc trước hoài nghi ta giết Thúc Hạo Lan, Cúc Khải lại muốn đối phó với ta ở quảng trường Tiểu Trung Ương Tinh, hiện tại ngươi lại bắt bằng hữu của ta. Côn Tông cứ luôn muốn ép một kẻ tán tu đến thế ư? Nếu đã vậy thì cứ tới đi, xem thử ngươi có thể giết ta và bằng hữu của ta không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận