Thế Giới Thứ Chín

Chương 484

Muốn luyện chế tiên đan cửu phẩm trong vòng một canh giờ?
Địch Cửu chỉ có thể thở dài.
Đừng nói một canh giờ, dù một năm, Địch Cửu khẳng định hắn cũng luyện chế không ra.
Sở dĩ Địch Cửu ngừng luyện chế không phải vì thiếu thốn tiên linh thảo. Trên thực tế, tiên linh thảo dùng cho tiên đan cửu phẩm hắn còn nhiều lắm, thật sự chẳng tiếc vung tay.
Thế nhưng từ khi luyện chế thất bại đến nay, Địch Cửu vẫn chưa tìm ra nguyên nhân chân chính cho việc này.
Nếu có thể tìm được, chỉ cần hắn chuyên tâm tập luyện, sớm muộn cũng thành công cho ra tiên đan cửu phẩm. Mà xem như không tìm thấy nguyên nhân, có lẽ vẫn có một ít Đan sư thông qua việc chăm chỉ luyện chế, cuối cùng vẫn sẽ thành công.
Nhưng Địch Cửu khác biệt, hắn đã có Đan Đạo của chính mình, chỉ cần chưa tìm ra nguyên nhân, hắn sẽ không thể cho ra tiên đan cửu phẩm.
Ngược lại, nếu ỷ vào bản thân có nhiều tiên linh thảo mà ngoan cố tiếp tục, rất có thể dẫn tới tình trạng Đan Đạo chi tâm sinh ra vết rách.
Địch Cửu trầm mặc trọn vẹn nửa ngày, thẳng đến khi chữ viết trên đan môn biến mất, hắn mới xuất ra mạch nguyên khí màu xanh chỉ còn lại có nửa trượng kia, hiện tại cứ đột phá cấp bậc Tiên Đế trước rồi nói tiếp.
Khi đó, hắn lại thử luyện chế tiên đan cửu phẩm xem sao.
...
Trong Tinh Ma cung tại Ma Y tiên lục, Giải Hoang đang nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, kể từ lần sau cùng gặp Địch Cửu, tu vi y liền đình trệ.
Từ đó tới nay, phụ thân đã nhốt y tại Bắc Cung Tinh Ma, chưa từng thả ra ngoài.
Trong khoảng thời gian này, ông ấy làm gì Giải Hoang hoàn toàn không biết.
Lúc trước, phụ thân y từng nói, đợi Giải Thừa thành công tấn cấp Tiên Vương, ông ấy sẽ hỗ trợ Giải Hoang đột phá.
Mặc dù biết việc này thật bất công nhưng Giải Hoang chỉ có thể im lặng chấp nhận, chỉ cần còn một tia hi vọng, y sẽ không bỏ cuộc.
Hiện tại ngay cả mặt mũi Giải Vạn Lăng ở đâu, Giải Hoang còn không thấy thì tấn cấp Tiên Vương cái rắm gì?
Đoán chừng Giải Thừa đã sớm đột phá Tiên Vương rồi!
Tiên linh khí tại Bắc Cung là nơi yếu nhất trong toàn bộ Tinh Ma Cung.
Hiện tại Giải Hoang đã là Đại La Tiên tầng chín viên mãn, dù tiếp tục tu luyện cũng khó lòng mà tiến thêm bước nữa.
Vì thế mỗi ngày y chỉ biết đi tới đi lui tại đại điện trống rỗng này.
Bây giờ, thậm chí Giải Hoang còn có chút hoài niệm dục độc kia.
Mặc dù khi ấy phải chịu dày vò không gì sánh được nhưng y lại tự do vô cùng.
Giải Hoang thở dài một hơi, đúng là không nên quay về a.
Chẳng biết đại ca với Mặc tỷ hiện giờ có tốt không, còn Hắc Hỏa phải chăng đã là Tiên Yêu thú cấp bảy, Thụ đệ lười biếng như thế liệu đã chăm chỉ tu luyện chưa?
- An thúc, ta cầu xin ông, để ta ra ngoài đi, mỗi ngày phải bị nhốt trong cảnh tù túng thế này, sống còn không bằng chết, thời thời khắc khắc đều chịu dày vò.
Giải Hoang cũng không rõ đây là lần thứ mấy y đứng ở cửa trận môn Bắc Cung mà cầu tình.
Thật sự An thúc quá mức nghiêm khắc, những năm gần đây, An thúc chưa bao giờ cho y ra khỏi cung điện nửa bước. Xem như Giải Hoang muốn kiếm chỗ chạy trốn cũng chẳng tìm ra.
Tuy nhiên, điều khiến y mừng rỡ là lần này Thân An lại chẳng quay người đi như thường lệ, ông thở dài rồi nhìn về phía Giải Hoang, ánh mắt lóe lên cỗ cảm xúc khó nói thành lời, tựa hồ như thương hại lại thêm do dự.
Giải Hoang thấy vậy thì thở dài một phen, y lo lắng bản thân nói thêm tiếng nữa, An thúc sẽ lập tức rời đi.
Bỗng nhiên Thân An tiến lên mấy bước, cầm pháp bảo đánh xuống.
"Răng rắc" một tiếng, trận môn Bắc Cung thế mà bị Thân An đánh ra một cái khe, Giải Hoang đương nhiên không bỏ lỡ cơ hội, y vươn tay xé vết rách trên cái khe kia, vọt thẳng ra ngoài.
- Đa tạ, An thúc.
Giải Hoang kích động đến mức giọng nói có chút run rẩy.
Bấy giờ, do dự trong mắt Thân An đã biến mất không thấy đâu, ông đưa chiếc nhẫn trong tay cho Giải Hoang:
- Thiếu chủ...
Giải Hoang khoát tay chặn lại, y tự giễu:
- An thúc, ta không còn là Thiếu chủ, về sau ông cứ gọi thẳng tên ta là được. Thiếu chủ Tinh Ma cung hiện giờ là một người khác.
Nghe xong, Thân An lắc đầu, ông vẫn đem chiếc nhẫn nhét vào tay Giải Hoang, thở dài nói:
- Ta đi theo người nhiều năm như vậy, Thiếu chủ trong lòng ta vĩnh viễn chỉ có một. Tuy trong nhẫn không có nhiều đồ tốt nhưng người vẫn cầm lấy đi.
Lời Thân An nói khiến Giải Hoang khẽ giật mình, y vội đẩy chiếc nhẫn trở về:
- An thúc, nhẫn ta có rồi, há có thể muốn chiếc nhẫn từ ông?
Thân An không hề nhận lại:
- Hiện giờ Cung chủ và Thiếu Cung chủ đã đi ra ngoài, nếu ta đoán không sai, hai người hẳn đang tìm kiếm cơ duyên nào đó. Bây giờ người mau đi khỏi đây, nếu chậm e rằng không kịp.
Giải Hoang vội đáp:
- An thúc, ông hãy đi cùng ta, chúng ta đi tìm đại ca, nếu ông lưu lại đây, đoán chừng phụ thân sẽ không bỏ qua cho ông.
Thế nhưng Thân An chỉ lắc đầu, ông ta mỉm cười, khẽ đáp:
- Ta thả người đi đã nhận mệnh cãi lời Cung chủ, không còn ý nghĩ sống tiếp. Người đi tìm vị đại ca đó nhất định bình yên vô sự, chẳng ai dám động tới người nữa. Tương lai, Thiếu chủ phải cố gắng tự lập rồi quay về cứu mẫu thân người ra...
Nói xong lời cuối, thân thể Thân An bỗng bốc cháy, cả người ông nhanh chóng tiêu tán trong ngọn lửa.
Giải Hoang đờ đẫn nhìn hỏa diễm dần dần thiêu rụi Thân An, hai đầu gối quỳ rạp xuống đất, nếu y biết cứu mình sẽ mang tới cái chết cho An thúc, y tuyệt đối không làm chuyện ngu ngốc như vậy.
Lệ rơi đầy mặt, y biết bản thân vốn sống theo cảm tính, giờ phút này trong lòng y tràn đầy hối hận, y không nên bức An thúc a.
- Người không cần tự trách, vốn dĩ ta đã định thả người đi từ lâu. Nhớ kỹ, ở Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, đại ca người có mở một tiệm cơm mang tên Hòa Bình….
Lời nói biến mất dần tựa như thân xác Thân An, mặc dù ông còn nhiều thứ muốn nói nhưng đã không kịp nữa rồi…
Thân An có thể không hài lòng cách làm việc của Cung chủ nhưng tuyệt đối không thể phản bội ngài. Việc ông vẫn một mực canh giữ bên cạnh không phải là vì lo Giải Hoang đào tẩu, mà bởi vì Thân An hiểu rõ, một khi ông rời đi, dù Thiếu chủ có đào tẩu hay không thì mạng ngài ấy cũng khó mà bảo toàn.
Tính tình ngoan lệ của Giải Thừa, Thân An đâu chỉ chứng kiến lần một lần hai lần, không giết được Giải Hoang, gã tuyệt đối không cam tâm.
Ông trấn thủ nơi đây không rời một bước, bề ngoài nói là trông coi Giải Hoang, thực chất mà nói chỉ vì bảo trụ mạng sống cho Thiếu chủ thôi.
Sau khi Thân An hoàn toàn biến mất, Giải Hoang mới hướng về phía ông mà dập đầu ba cái, sau đó trực tiếp cắt đứt mái tóc dài rồi cấp tốc xông thẳng ra khỏi Tinh Ma cung.
Từ nay về sau, Tinh Ma cung cùng Giải Hoang không còn quan hệ.
Từ nay về sau, Giải Hoang sẽ đổi tên, tên của mẹ y là Trưởng Tôn Vân, về sau y liền gọi Trưởng Tôn Hoang.
...
- Tiểu Hoang, sao ngươi trở nên tiều tụy như vậy?
Sau khi đi tới tiệm cơm Hòa Bình, kẻ đầu tiên Trưởng Tôn Hoang gặp được là Hắc Hỏa, biến hóa của nó thật sự quá lớn, hiện tại trước mắt y nó đã là một Hư Không Yêu Thú đỉnh cấp.
Trưởng Tôn Hoang chỉ là Đại La Tiên viên mãn, đứng ở trước Hắc Hỏa lại có một tia áp lực.
- Tiểu Hỏa, ngươi đã là Đại Tiên Yêu cấp chín?
Trưởng Tôn Hoang ngạc nhiên hỏi, trong lòng y có chút đắng chát, sau khi tách ra khỏi đại ca, tu vi y tiến bộ thật sự quá chậm.
Nếu một mực đi theo bên cạnh huynh ấy, bây giờ có lẽ Trưởng Tôn Hoang đã xung kích Tiên Tôn rồi.
Hắc Hỏa cười hắc hắc rồi đáp:
- Vẫn chưa, mà nói đi cũng nói lại, sao ngươi rời đi lâu thế?
Trưởng Tôn Hoang không trả lời Hắc Hỏa mà hỏi lại:
- Đại ca đâu rồi?
- Đại ca đi ra ngoài có việc rồi, đoán chừng trong thời gian ngắn sẽ không về. Đúng rồi, đại ca có đưa ngươi một chiếc nhẫn.
Hắc Hỏa nói xong liền lấy một chiếc nhẫn ra, đưa cho Trưởng Tôn Hoang.
Khuất Ngấn cho Địch Cửu Phá Giới Phù, Hắc Hỏa đứng một bên chứng kiến tất cả.
Bởi vì tu vi hiện tại của nó đã là Tiên Yêu đỉnh cấp, Địch Cửu không thể dẫn nó theo nên để nó đi theo Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn trở về Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, trông coi tiệm cơm Hòa Bình.
Theo Hắc Hỏa, nếu đại ca có Phá Giới Phù, vậy khẳng định huynh ấy sẽ rời khỏi Tiên giới, vì thế nó mới dám nói trong thời gian ngắn Địch Cửu không trở về.
Vốn Địch Cửu tính nhờ Khuất Ngấn đưa chiếc nhẫn này cho Trưởng Tôn Hoang. Bởi vì hắn không chắc Trưởng Tôn Hoang sẽ tới Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành hay không, nếu không, chẳng lâu sau Khuất Ngấn sẽ tới Ma Y Sơn luận đạo tại Ma Y tiên lục, lúc đó đưa luôn cũng tiện.
Tuy luận đạo Ma Y sơn là chuyện nội bộ Ma Y tiên lục, nhưng họ vẫn mời vài vị khách có phân lượng tham dự.
Khuất Ngấn là Hội chủ Đại Đỉnh Đan Hội, hẳn cũng nhận được thiếp mời.
Thế nhưng Địch Cửu lại không ngờ Khuất Ngấn có việc gấp nên giao chiếc nhẫn cho Hắc Hỏa.
Hiện tại gặp được Trưởng Tôn Hoang, Hắc Hỏa tất nhiên lấy ra đưa cho y.
- Thật cám ơn đại ca, còn có ta đã đổi tên thành Trưởng Tôn Hoang rồi.
Sau khi tiếp nhận bảo vật, Trưởng Tôn Hoang ngậm ngùi nói một câu, lúc này trong lòng y như có dòng nước ấm vỗ về.
Huynh đệ trong nhà thời thời khắc khắc tìm cách giết y, mà một vị đại ca kết nghĩa sau tất cả vẫn luôn giúp đỡ mình.
Hắc Hỏa không quan tâm lắm đến tên họ đối phương, nó cười hắc hắc, vỗ vỗ vai Trưởng Tôn Hoang rồi nói:
- Ngươi nhanh chóng đi độ lôi kiếp rồi tấn cấp Tiên Vương đi, sau đó trở về bế quan tu luyện, thực lực hiện giờ của ngươi quá kém. Ngay cả con hàng như Tiểu Thụ Nhân còn biết cố gắng nâng cao thực lực, nếu ngươi bị bỏ lại, sau này đại ca trở về chắc chắn sẽ không vui.
Nghe thấy thế, Trưởng Tôn Hoang gật gật đầu, dù Hắc Hỏa không nói y cũng chuẩn bị đi bế quan.
Hiện tại đại ca đã là Đan sư đỉnh cấp, nếu Hắc Hỏi nói hắn có thể độ lôi kiếp, vậy khẳng định bên trong chiếc nhẫn là Lư La Vương Đan.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận