Thế Giới Thứ Chín

Chương 304

Sau khi liên sát hai đầu Huyễn thú, Địch Cửu càng cẩn thận hơn. Giá trị của yêu đan rất lớn nên tất nhiên có càng nhiều càng tốt. Thế nhưng khiến Địch Cửu thất vọng là sau lần đó, Huyễn thú trong Ác Thú cốc tựa hồ biến mất vô tung vô ảnh.
Ngược lại Yêu thú cấp chín lại tầng tầng lớp lớp thay nhau đánh lén hắn, có lúc hắn còn bị vài đầu Yêu thú liên thủ tấn công.
Chỉ ngắn ngủi 3 ngày trôi qua mà Địch Cửu đã giết được 57 đầu Yêu thú cấp chín, thu về 57 viên yêu đan. Cộng với hai viên yêu đan của Huyễn thú nữa thì tổng cộng hắn đã kiếm được 77 điểm.
Vốn Địch Cửu không tính lấy yêu đan của Huyễn thú đem nộp, tuy nhiên sau ba ngày đầu bị đánh lén kia thì chẳng còn con Yêu thú nào tới tìm hắn. Thậm chí có một hôm, Địch Cửu còn chẳng gặp bất kỳ con Yêu thú nào.
Không có Yêu thú đánh lén, hắn chỉ có thể chủ động đi tìm bọn chúng. Cũng may thần niệm của Địch Cửu vô cùng cường đại, chỉ cần hắn di chuyển nhanh một chút là có thể bắt được bóng dáng của chúng nó, đến ngày thứ năm, cuối cùng hắn cũng giết thêm được 8,9 con nữa.
…..
Tại Quảng trường Thăng Tiên, Tiển Tác không nhịn được kích động mà nắm chặt nắm đấm, trước giờ y không nghĩ thực lực Địch Cửu cường đại như thế, chỉ mới ngắn ngủi 5 ngày mà tên nhóc này đã kiếm được 86 điểm, xếp hạng nhất. Người bám sát ngay sau vẫn chính là Hồ Bất Nhượng với 37 điểm.
Mai Chí Vân chỉ đạt 35 điểm, đứng thứ ba.
Hiện tại, người được nhắc tới nhiều nhất không ai khác ngoài Địch Cửu, đến cuối cùng hắn đã dùng cách nào mà làm được chuyện vô tiền khoáng hậu, mới được 5 ngày đã đạt tới 86 điểm thế này?
Dĩ vãng người có thể sống sót trong Ác Hồn cốc, nhiều nhất 80 đã là hạng nhất rồi. Trên thực tế, qua nhiều năm như vậy, chỉ có một người duy nhất thu được 82 điểm trong cuộc tranh tài này.
Từ giờ trở đi, xem như Địch Cửu không kiếm thêm điểm nào nữa thì hắn nhất định cũng nằm trong Top 3.
...
Phía trên lầu treo bên cạnh Quảng trường Thăng Thiên.
Sắc mặt Mai Bát Phiến lúc này tuy vẫn rất thản nhiên, nhưng thật ra lão lại đang cực kỳ khó chịu. Việc Địch Cửu đạt được gấp đôi số điểm của Mai Chí Vân nói lên thực lực hắn ta tuyệt đối cường hãn. Trong lòng lão hiện giờ khá hoang mang, con lão liệu sẽ đủ khả năng xử lý Địch Cửu chứ?
Ác Thú cốc không như những nơi khác, tỷ lệ tử vong khi vào đó cực lớn. Dù là cường giả Vực Cảnh thì nếu không cẩn thận vẫn bị Huyễn thú giết chết như thường.
Hàn Vô Thủy ngồi một bên nhìn điểm số của Địch Cửu mà thầm sợ hãi. Bảo y tiến vào Ác Hồn cốc rồi sống sót đi ra thì được, chứ kêu y kiếm 86 điểm chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi thì thật sự là làm khó rồi. Đây chính là minh chứng cho việc thực lực Địch Cửu mạnh hơn y rất nhiều. Bởi vì sống sót được trong Ác Hồn cốc là hoàn toàn nhờ vào thực lực chứ chẳng phải may mắn gì.
…..
Sau khi thu được 87 điểm thì Địch Cửu ngừng lại, quét thần niệm của mình về phía Mai Chí Vân.
- Ngươi cũng có bản lĩnh đấy, chỉ ngắn ngủi 5 ngày thôi mà chạy trốn được tới nơi này rồi à?
Tốc độ y vô cùng nhanh, thời điểm khi Mai Chí Vân nói chuyện cũng vừa kịp lúc ngăn cản đường đi của Địch Cửu.
Tuy dừng lại nhưng sắc mặt hắn vẫn thản nhiên như thường, ngược lại Mai Chí Vân kinh ngạc hỏi:
- Lá gan ngươi thật lớn, chẳng lẽ không sợ ta giết ngươi sao?
Địch Cửu bật cười:
- Ta chỉ lo ngươi nói được mà không làm được thôi.
Nghe vậy, Mai Chí Vân mới từ tốn trả lời:
- Không có chuyện không giết ngươi, bất quá nếu ngươi phối hợp thì tốt, ta có thể để ngươi chết nhẹ nhàng một chút.
- Để ta hỏi ngươi chuyện này nhé.
Địch Cửu đột nhiên ngắt lời.
- Trên người ngươi có một thứ ta cần, nên cho phép ngươi trước khi chết được hỏi ta một vấn đề đấy.
Thần niệm của Mai Chí Vân đã sớm khóa chặt không gian chung quanh, gã tin tưởng đối phương sẽ không có cách nào thoát nổi dưới tầm mắt mình.
- Ngươi thật sự là nhi tử của Mai Bát Phiến? Hay thật ra cha ngươi là Quyết Triển nhỉ, à, chính là con trai của Cẩu Thương kia?
Đại não Địch Cửu không khỏi mở rộng, hắn đang nghĩ không biết Mai Chí Vân có phải nhi tử Quyết Triển hay không, nếu thế thì đây mới thực sự là nguyên nhân Quyết Triển nguyện ý chịu nhục mà làm thủ hạ của Mai Bát Phiến.
Nếu không thì Địch Cửu thật sự không hiểu nổi, bởi vì Thủy Điềm Uyển mà không đáp trả Quyết Triển thì làm sao gã vẫn như cũ si tâm nhớ nhung nàng ta mãi được chứ?
Mai Chí Vân đen mặt, người cao ngạo như gã làm sao chịu được loại vũ nhục này. Thế nên ngay lập tức Loạn Thủy Phiên được triệu hồi, hóa thành sát thế đầy trời chụp lên Địch Cửu.
Dưới không gian của Loạn Thủy Phiên, loạn lãng kinh khủng đập lên cao tới mấy chục trượng, loại khí tức hủy diệt kia nghiền ép hướng về phía hắn.
Mai Chí Vân cho rằng chỉ cần lưu lại nguyên thần đối thủ để sưu hồn là được. Vốn toàn bộ cơ thể người chết trong đây sẽ bị hủy diệt, nhưng may mắn Loạn Thủy Phiên của gã lại là pháp bảo có thể lưu giữ nguyên thần.
Chỉ cần nguyên thần Địch Cửu vẫn còn thì gã có thể lấy chiếc nhẫn của hắn rồi.
Địch Cửu bật cười, Thiên Sa Đao được hắn tế ra rồi nhanh chóng bổ vào loạn lãng đang tiến về phía hắn.
Đao thế cuồn cuộn cuốn ra, một đạo sóng đao màu xanh cùng sóng lớn của Loạn Thủy Phiên đánh vào chung một chỗ và nổ tung, bọt nước cao mấy chục trượng của Loạn Thủy Phiên bị sóng đao xé rách.
Không gian do chính nó tạo nên tiêu tán không còn. Lúc này Mai Chí Vân mới cảm nhận được một loại nguy hiểm không cách nào kiềm chế được đang chực chờ xông tới, gã làm gì còn dám tiếp tục ứng chiến, chỉ biết dùng vũ khí ngăn trước người, thế nhưng vẫn bị Thiên Sa Đao đánh bay ra ngoài.
“Oanh!” Liệt Văn Đao nổ tung, từng đạo đao ý oanh lên Loạn Thủy Phiên khiến nó ào ào rúng động.
Gợn nước trên đó trong nháy mắt bắt đầu trở nên mơ hồ, màu sắc cũng ảm đạm đi rất nhiều.
Rời khỏi phạm vi sát thế của Liệt Văn Đao, Mai Chí Vân không khỏi kinh hãi nhìn chằm chằm Địch Cửu.
- Tu vi của ngươi là Vực Cảnh ư….
Mai Chí Vân nắm rõ thực lực của mình, chỉ cần tu vi đối phương dưới Vực Cảnh tầng một thì gã đều xử lý được, nhưng đao vừa rồi của Địch Cửu lại mạnh hơn khả năng chống đỡ của gã rất nhiều.
Mặc dù gã đã là Hóa Chân tầng bảy nhưng thật chất cả cha con gã đều biết, dựa theo tiến độ bình thường thì hiện tại Mai Chí Vân chỉ mới là Hóa Chân tầng một mà thôi. Vì muốn cầm chắc vị trí đầu tiên của Chân Vực Thiên Tài Chiến nên bọn họ mới ép đẩy tu vi của gã lên trong thời gian ngắn nhất.
Điều này cũng không có gì khác thường cả, rất nhiều thiên tài dự thi đều như thế, thời điểm khi Chân Vực Thiên Tài Chiến chuẩn bị bắt đầu thì tu vi của rất nhiều tu sĩ sẽ đột ngột tăng cao. Chỉ cần chờ trận chiến này đi qua, căn cơ gã đã vững chắc thì dù là Hóa Chân tầng bảy đi nữa, thực lực cũng cường đại hơn rất nhiều so với hiện tại.
Vậy mà Địch Cửu lại có thể áp chế gã khi chưa tròn 200 tuổi, tất nhiên tu vi phải cao hơn gã rất nhiều.
- Ồ!
Địch Cửu kinh ngạc kêu lên.
- Ta cứ nghĩ chỉ cần một đao là có thể xử lý ngươi, không ngờ ngươi còn có thể tránh thoát được, đã vậy thì đón thêm một đao nữa đi.
Tất nhiên Địch Cửu sẽ không để Mai Chí Vân có cơ hội đào tẩu nên Liệt Văn Đao nhanh chóng khóa lại một màn trời trong vùng không gian xung quanh gã.
Đứng ở phía đối diện, Mai Chí Vân cảm nhận được sát ý đáng sợ bao trùm tới thì hoảng loạn không thôi. Gã điên cuồng triệu hồi Loạn Thủy Phiên.
- Địch Cửu, ta thừa nhận bản thân đã đánh giá thấp ngươi. Nhưng ngươi nghĩ lại xem, nếu ngươi làm ta bị thương, ngươi nghĩ mình có thể trốn đi đâu tại Chân Vực này…
Dù biết thực lực đối phương mạnh hơn nhưng Mai Chí Vân vẫn cho rằng Địch Cửu không dám giết gã.
“Tạch tạch tạch!”
Thế nên thời điểm khi gã trông thấy Loạn Thủy Phiên của mình bị xé nứt dưới đao mạc thì bị hù đến hồn phi phách tán, giờ phút này Mai Chí Vân đời nào còn dám nghĩ như cũ. Cho nên gã bèn nhanh chóng ném một viên phù lục ra ngoài rồi xoay người tính bỏ chạy.
“Oanh!”
Phù lục được gã kích phát hóa thành một mảnh quyền ảnh. Quyền ảnh này đánh vào đao mạc khiến đóa quang văng ra khắp nơi, chân nguyên nổ tung.
Thở phào nhẹ nhõm, Mai Chí Vân càng thêm liều mạng mà độn gấp về một hướng xa xa.
Đáng tiếc nơi này lại là Ác Thú cốc, tuy nói thần niệm gã có thể phóng xa hơn một chút nhưng tốc độ vẫn chậm đến đáng thương.
Thấy vậy, Địch Cửu cũng chẳng thèm đuổi theo làm gì, hắn chỉ vươn tay đánh một đạo Thái Cổ Lôi Văn ra.
Mai Chí Vân cảm giác được có gì đó không đúng, thời điểm khi gã quay đầu lại thì bỗng nhiên không biết từ đâu một đạo lôi văn đột ngột xuất hiện ngay trên đỉnh đầu.
“Răng rắc!”
Lôi văn đánh thẳng vào đỉnh đầu Mai Chí Vân khiến gã ngay lập tức bị oanh sát.
….
Lúc này ở phía bên ngoài, Mai Bát Phiến vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn thứ tự trên bức bình phong to lớn kia, trong lòng lão đang nghĩ nếu như con trai không xử lý được Địch Cửu thì lão nên làm gì tiếp theo, thế nhưng trước mắt bỗng dưng lại xuất hiện một đạo lôi văn, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết trước khi vẫn lạc của nhi tử mình.
“Rầm!”
Mai Bát Phiến dùng một tay đập nát bàn trà, nhanh chóng đứng bật người dậy. Sắc mặt lão tái xanh đến đáng sợ, vậy mà có người dám giết con lão trong Ác Thú cốc ư?
Lão không dám tin đấy là sự thật.
Các tu sĩ còn lại trên lầu treo đều ngạc nhiên nhìn về phía Mai Bát Phiến tự dưng nổi giận đùng đùng, đang lúc có người tính hỏi thăm thì bỗng trông thấy tên Mai Chí Vân trên trận pháp to lớn biến thành quang mang vỡ vụn, sau đó không còn biến hóa gì nữa.
Việc danh tự biến mất trên bình phong, nguyên nhân chỉ có một, đó chính là vẫn lạc.
Có vài người thậm chí còn giật thót cả mình, bởi vì họ biết trong khoảng thời gian sắp tới, Chân Vực chắc chắn sẽ máu chảy thành sông. Chuyện Mai Chí Vân bị giết, vô luận lý do ra sao đi nữa thì gia tộc cùng toàn bộ thế lực của người giết gã khẳng định sẽ bị Mai Bát Phiến huyết tẩy.
Đến cùng là ai có lá gan to lớn đến vậy, dám giết cả nhi tử của Mai Bát Phiến?
Rất nhanh toàn bộ tu sĩ trên lầu treo đều hiểu rõ, người đủ khả năng làm việc này chỉ có một mình thí sinh hạng nhất - Địch Cửu.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận