Thế Giới Thứ Chín

Chương 210

- Ngươi yên tâm, ở đây là Ngũ Lục quảng trường cho nên ta chưa thể giết ngươi được. Tuy nhiên người của Nhậm gia không thể để ngươi giết dễ dàng như vậy, ta không tin ngươi sẽ trốn ở Ngũ Lục thành cả đời đâu.
Trong lúc đang nói, khí thế Nhậm Hải càng lúc càng đè ép tới khiến Địch Cửu chỉ có thể chậm rãi lui về sau.
Địch Cửu thầm mắng trong lòng, ngươi mau chóng đoạt giới chỉ của ta đi chứ, đứng đó ngăn ta làm cái rắm gì.
Thấy Nhậm Hải căn bản không có ý định cướp nhẫn của mình, hắn không biết làm sao, đành phải nói:
- Ngươi là cường giả trên Hải Bảng mà lại dùng khí thế chèn ép tu sĩ Nguyên Hồn cảnh như ta, chẳng lẽ ngươi không biết xấu hổ sao?
Địch Cửu nói rất to, người trên Ngũ Lục quảng trường vốn nhiều nên chẳng mấy chốc đã có người chú ý đến động tĩnh bên này.
Vài tu sĩ đã nhận ra Hồng Anh thiếu gia bởi vì thanh Hồng Anh đao sau lưng hắn thật sự quá bắt mắt.
- Ta biết tên đó, là Nhậm Hải, xếp hạng thứ một trăm lẻ sáu trên Hải Bảng đấy.
Có vài người lén lút bàn tán nho nhỏ sau lưng, tuy nhiên với thần niệm mạnh mẽ của mình thì Địch Cửu vẫn nghe được rất rõ.
- Cường giả Hải Bảng sao lại làm khó dễ Hồng Anh thiếu gia nhỉ? À mà ngươi xem, thiếu gia đang xếp hạng chín trên Tiềm Lực Bảng đó, tương lai rất có khả năng tiến vào Hải Bảng cho coi.
- Ngươi không biết cái tên Hồng Anh thiếu gia từ đâu mà có sao?
- Còn phải thỉnh giáo vị huynh đài này.
- Hồng Anh thiếu gia chính là người giết toàn bộ Thần Mang tiểu đội ở Bái Dạ Hồ…
- Nhậm Hải là người cùng gia tộc với đội trưởng Thần Mang tiểu đội, bây giờ ngươi đã hiểu chưa?

Người đứng hóng chuyện ngày càng tăng thì câu chuyện cũng càng trở nên rõ ràng hơn.
Chẳng mấy chốc, tất cả tu sĩ ở đây đều đã biết vì sao cường giả Hải Bảng như Nhậm Hải lại muốn gây khó dễ cho Hồng Anh thiếu gia mới chỉ có tu vi Nguyên Hồn cảnh, thì ra lúc đầu Hồng Anh thiếu gia nổi danh là do hắn đã giết người trong tộc của Nhậm Hải.
Loại ân oán cá nhân như vậy mỗi ngày đều xuất hiện ở Ngũ Lục quảng trường, sẽ không ai chủ động nhúng tay. Chỉ cần không trái với quy tắc, ngay cả chấp sự của Ngũ Lục quảng trường cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.
- Ta không khi dễ ngươi vì Hải Bảng mà vì ngươi đã giết huynh đệ ta. Ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi đỡ được một chiêu của ta trên đấu pháp đài, chuyện này coi như xong. Ngươi cũng có thể trả lại số linh thạch của Bạt Phi để sống yên thân. Bằng không thì ngươi định trốn chui trốn nhủi cả đời ở Ngũ Lục thành sao?
Địch Cửu bừng tỉnh, tên này làm gì muốn báo thù cho Nhậm Bạt Phi, chắc hẳn gã nghe nói mình kiếm được một khoản không nhỏ trên Ngũ Lục Đạo Tháp nên muốn ăn theo đây mà.
Đáng lẽ gã nên chờ mình mình ra ngoài Ngũ Lục thành rồi hẵng xuất hiện mới đúng, không hiểu sao lại ra mặt sớm như vậy nhỉ?
Địch Cửu đoán Nhậm Hải nhất định đã điều tra về mình, biết kỳ hạn thuê động phủ ở Ngũ Lục Các còn rất lâu, bởi vậy nên gã đoán mình sẽ không rời khỏi Ngũ Lục thành trong thời gian ngắn. Do mình đi tới Ngũ Lục quảng trường nên đúng lúc bị gã nắm được cơ hội mà thôi.
Địch Cửu giả bộ sợ sệt, nói:
- Nếu lên sinh tử đài thì ta còn sống được mới là lạ. Ngươi có tu vi Ích Hải cảnh mà muốn tu sĩ Nguyên Hồn cảnh như ta lên sinh tử đài với ngươi, ngươi điên hay ta điên đây?
Nhậm Hải chế nhạo:
- Tai ngươi có vấn đề à? Đấu pháp đài chứ không phải sinh tử đài.
- Vậy nếu như ta đỡ được một chiêu thì sao?
Thoạt nhìn thì Địch Cửu bị khí thế của Nhậm Hải nghiền ép, tuy nhiên hắn vẫn tỏ ra kiên cường.
Trong lúc nói chuyện, Địch Cửu nhìn chằm chằm giới chỉ trên tay Nhậm Hải, lộ ra vẻ tham lam.
- Ha ha ha…
Nhậm Hải cười lớn, gã chưa từng thấy tu sĩ nào tham lam như tên này.
Chỉ là một con kiến hôi Nguyên Hồn tầng chín mà lại dám dùng thần niệm quét tới quét lui trên giới chỉ, hơn nữa ánh mắt thể hiện rõ sự thèm muốn, hiển nhiên là đã để ý tới nhẫn trữ vật của gã, quả nhiên tên oắt kia đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.
- Nếu ngươi đỡ được một chiêu của ta thì chiếc nhẫn trữ vật này sẽ thuộc về ngươi, ngược lại thì ngươi phải đưa giới chỉ cho ta.
Đúng như Địch Cửu đã đoán, Nhậm Hải biết hắn kiếm được gần hai chục triệu linh thạch thượng phẩm trên Ngũ Lục Đạo Tháp. Gã đang cần gấp linh thạch, lại thêm có lí do thiên kinh địa nghĩa để tìm tới Địch Cửu, cho nên Nhậm Hải tới đây thật sự chỉ vì linh thạch mà thôi.
Vừa rồi Nhậm Hải đã dùng thần niệm quét một vòng, trên người Địch Cửu chỉ có một cái giới chỉ.
Địch Cửu nghiến răng, nắm chặt nắm đấm.
- Được, ta đánh cược với ngươi.
Đông đảo tu sĩ nghe hai người cá cược giới chỉ lập tức sôi nổi hẳn lên. Thông thường mà nói, tu sĩ không tới tình trạng sống chết thì sẽ không cá cược giới chỉ với người khác.
Nhiều người cho rằng Địch Cửu nổi danh tuổi thiếu niên cho nên quá mức sĩ diện, bởi vậy mới lọt vào cái bẫy đi quyết đấu với Nhậm Hải.
Đấu pháp đài ở Ngũ Lục thành rất nhiều, kể cả Thiên Cơ Các và Thiên Cơ Các đều có. Nơi này là một dạng như thi đấu lôi đài, thắng liên tiếp một số trận nhất định thì sẽ được thưởng linh thạch.
Hai người đơn độc quyết đấu nên chỉ cần dùng đấu pháp đài của Ngũ Lục Các.
Thời điểm cả hai đến đấu pháp đài, xung quanh đã đầy ắp tu sĩ. Tất cả đều muốn xem xem vị Hồng Anh thiếu gia mới nổi này có thể cản nổi một chiêu của cường giả xếp hạng một trăm lẻ sáu trên Hải Bảng không.
- Haizz, Hồng Anh thiếu gia quá tự mãn rồi, Nguyên Hồn viên mãn và Ích Hải cảnh viên mãn chênh lệch tới cả dặm, một chiêu ấy e rằng sẽ nguy tới tính mạng mất.
- Cuộc quyết đấu này không công bằng gì cả.
Người ủng hộ Địch Cửu rất nhiều, bởi vì thực lực giữa hắn và Nhậm Hải chênh lệch cực lớn nên hơn chín phần mười tu sĩ đều cho rằng Địch Cửu sẽ chẳng đỡ nổi một chiêu của gã họ Nhậm kia, vì vậy lại càng dành sự đồng cảm cho hắn.
- Cũng chưa chắc, Hồng Anh thiếu gia trước đây dùng một đao giết tận bảy tu sĩ cùng giai đấy, hơn nữa còn xếp hạng chín trên Tiềm Lực Bảng cơ mà.
- Thực ra trận quyết đấu này có thể nói là công bằng, Hồng Anh thiếu gia ở thế hạ phong nhưng tiền đặt cược của Nhậm Hải lại lớn hơn. Giới chỉ của cường giả Hải Bảng há có thể so với giới chỉ của tu sĩ Nguyên Hồn chắc?
Địch Cửu bước lên đài, khí tức Nguyên Hồn quanh thân dâng trào, hiển nhiên hắn đã chuẩn bị dùng toàn lực ứng phó.
- Chuẩn bị xong chưa?
Nhậm Hải cũng đứng trên đài, thản nhiên nhìn Địch Cửu, giọng điệu bình tĩnh, hoàn toàn không khẩn trương, dường như gã không đặt cuộc quyết đấu này vào trong mắt.
Tuy nói Nhậm Hải dùng lí do báo thù cho đường ca để ngụy trang, nhưng là cường giả Hải Bảng, gã không thể đánh lén tu sĩ Nguyên Hồn như Địch Cửu. Gã vẫn phải để ý đến danh dự của bản thân mình.
Cuộc quyết đấu vốn do Địch Cửu tự đề xuất, hắn dùng thần niệm quét qua nhẫn trữ vật của Nhậm Hải trước nên gã mới chủ động dùng nó làm vật đặt cược.
- Động thủ đi, ta không tin mình không thể tiếp nổi một chiêu của ngươi.
Địch Cửu rống to, chân nguyên càng thêm dâng trào quanh thân.
Nhậm Hải hừ một tiếng, tế ra trường kiếm.
Thấy trường kiếm xuất hiện, Địch Cửu theo bản năng lùi về sau một bước, Nhậm Hải thì ngược lại, gã nhanh chóng tiến lên trước một bước, trường kiếm trong tay theo đó hóa thành một đạo ngân hồng đánh về phía đối thủ.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy được đạo ngân hồng xuyên qua không gian giữa Nhậm Hải và Địch Cửu, sau đó phá vỡ vòng bảo hộ của hắn.
Hắn nổi giận, gầm lên, trường đao trong tay hóa thành đao mang bổ ra.
Đao mang và ngân hồng cuộn vào một chỗ, âm thanh bùng nổ của chân nguyên nghe thật kinh người.
- Rắc!
Trường đao bị chém thành hai mảnh, thế đi của ngân hồng vẫn không dừng lại mà đâm thẳng tới trước ngực Địch Cửu.
Huyết vụ nổ tung, trước ngực Địch Cửu xuất hiện một đường máu dài tới hai thước, hắn phun máu, văng đến tận biên giới lôi đài, nếu không phải lôi đài có cấm chế thì có lẽ hắn đã bị đánh văng ra ngoài rồi.
Khán giả dưới đài thở dài, họ biết Địch Cửu đã dùng toàn lực, nhưng ở trước mặt Nhậm Hải vẫn không chịu nổi một kích.
Nhậm Hải lạnh lùng nhìn Địch Cửu với ánh mắt châm chọc. Chỉ là Nguyên Hồn tầng chín cũng dám đỡ một chiêu của cường giả Hải Bảng, quả thực ngu ngốc!
Sắc mặt Địch Cửu tái nhợt, hắn tháo giới chỉ ra, ném cho Nhậm Hải rồi xoay người rời đi.
Hắn không tiếp nổi một chiêu của Nhậm Hải là điều không ngoài dự đoán. Đừng nói Địch Cửu, đổi thành bất cứ tu sĩ Nguyên Hồn tầng chín nào khác mà muốn đỡ một chiêu của tu sĩ trên Hải Bảng cũng không phải chuyện dễ dàng.
Huyễn Minh Tử đứng từ xa nhìn hắn rời đi thì gật gù, có lẽ ông không chọn lầm người. Địch Cửu có thể để Nhậm Hải chủ động yêu cầu đánh cược giới chỉ, đây tuyệt đối không phải chuyện đơn giản.
Có lẽ Địch Cửu thật sự không đỡ được một chiêu, nhưng mà muốn chém ra đường máu trên ngực hắn như vậy là chuyện không thể nào. Biểu hiện của Địch Cửu rất tốt, không hề có kẽ hở.
Trận quyết đấu giữa hai người tới nhanh mà đi cũng nhanh. Đa số không phải chê bai Địch Cửu không đỡ nổi một chiêu mà là khen ngợi Nhậm Hải có khí độ của cường giả Hải Bảng, lúc đó gã chỉ cần giơ tay thì sẽ dễ dàng lấy được cái mạng Địch Cửu, thế nhưng gã đã không làm vậy.
Không ai biết được rằng một kiếm đó do Địch Cửu chủ động để Nhậm Hải chém, dù gã có muốn ra tay lần nữa cũng chẳng thể khiến Địch Cửu bị thương.
Địch Cửu không sợ Nhậm Hải, mà là sợ Thúc Hạo Lan.

Sau khi rời khỏi đài quyết đấu, Địch Cửu không dám trở về động phủ, hắn cấp tốc rời khỏi Ngũ Lục thành rồi leo lên phi hành linh khí bay đi.
Hắn cần tìm chỗ khác để bế quan tu luyện, người muốn tìm hắn trong Ngũ Lục thành không chỉ có mỗi Nhậm Hải đâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận