Thế Giới Thứ Chín

Chương 293

Chỉ trong vòng mười hô hấp, một tiếng cười to làm cho người ta có chút sợ hãi từ bên ngoài lối vào Hải Vương Cung vang lên. Một nam tử tướng mạo ngũ đoản, trên mặt loang lổ vết rỉ, trên cánh tay cũng có một vài đường vân nhàn nhạt xuất hiện ở lối vào tông môn, người này vừa đến liền ôm quyền nói:
- Tinh Hà Tông Địch tông chủ có thể đến Hải Vương Cung, Hải Vương Cung thật sự là bồng tất sinh huy. Bỉ nhân Thái Thượng trưởng lão Hải Vương Cung Ngao Thiên Nhận, Địch tông chủ, mời, mời, mời...
Liên tiếp nói ba chữ mời, ông ta tựa như đang biểu lộ sự nhiệt tình của Hải Vương Cung. Nhưng Địch Cửu nghe ra ngữ khí có chút miễn cưỡng, thậm chí mang theo một tia không cam lòng.
Địch Cửu không hề để ý, hắn chỉ không muốn bị Địch Phi Tuyết lợi dụng mà thôi, cũng không phải hắn sợ gì bọn họ.
- Đa tạ Ngao trưởng lão.
Địch Cửu cũng ôm quyền đáp lễ lại, không chút do dự bước vào truyền tống trận môn.
Một cơn lốc xoáy ập tới, chỉ vài giây sau Địch Cửu đã đáp xuống mặt đất. Hải Vương Cung chân chính xuất hiện ở trước mặt Địch Cửu. Khí thế tông môn giống như sóng dữ cuồn cuộn, từng bậc thềm đá xây bằng Hải Để Ngọc thông hướng cửa vào cung điện.
Nồng đậm linh khí mang thuộc tính thủy truyền đến, Địch Cửu thầm cảm thán, người kiến tạo Hải Vương Cung thật là có bản lĩnh, tìm được một bảo địa như vậy để thành lập tông môn quả thật không phải là chuyện dễ dàng gì.
Ngao Thiên Nhận trên đường đi không ngừng giới thiệu lịch sử Hải Vương Cung và một vài lời đồn trên biển cho Địch Cửu, thế nhưng hắn lại không quá quan tâm.
Ngao Thiên Nhận thấy vậy thì trong lòng có chút phẫn nộ, cũng vừa thấy lo sợ bất an, y không biết Địch Cửu đến đây rốt cuộc là muốn làm gì.
Lúc trước đích thật là tông chủ Hải Vương Cung Ngao Hoàng muốn tính sổ Địch Cửu, tuy nhiên đó là chuyện quá khứ, Ngao Hoàng sớm đã vẫn lạc, chuyện này theo lý thuyết hẳn là buông bỏ rồi mới đúng.
Sau nửa nén hương, Địch Cửu dưới sự chỉ dẫn của Ngao Thiên Nhận đã đi tới Tân Khách Điện. Ba nam tử đang ngồi trong đó thấy hắn tới bèn nhao nhao đứng lên, ôm quyền vấn an Địch Cửu.
Thần niệm của hắn nhẹ quét qua liền phát hiện ba người nọ có một vị trưởng lão Hóa Chân tầng ba, tựa hồ tên là Ngao Quân Hóa. Hai người kia thì tu vi đều là Kiếp Sinh cảnh. Bên ngoài Tân Khách Điện còn có một cái Khốn Sát Trận cấp chín, xem ra bọn họ đều có chút bất an và đề phòng với hắn.
Địch Cửu ngồi xuống uống một ngụm trà xong liền dứt khoát nói thẳng:
- Ta vừa mới xuất quan, nghe nói Ngao Hoàng đạo hữu bất hạnh gặp nạn nên cố ý đến đây phúng viếng. Lúc trước thời điểm Tinh Hà Tông khai tông, Ngao Hoàng đạo hữu còn đến chúc mừng, đảo mắt người đã âm dương cách biệt, quả thật làm cho ta thổn thức không thôi.
Bốn người Hải Vương Cung quay mặt nhìn nhau, không hiểu Địch Cửu nói lời này là có ý gì.
Địch Cửu cũng không cần thu được sự hữu nghị của Hải Vương Cung, cho nên hắn thoải mái đề cập thẳng vào vấn đề:
- Ta nghe nói sau khi Ngao Hoàng đạo hữu vẫn lạc thì hung thủ hiềm nghi nhất chính là ta, cho nên ta không thể không đến đây làm rõ. Địch Cửu ta mà giết tông chủ một tông thì chẳng việc gì mà không dám nhận. Tông chủ Côn Tông và Hư Kiếm Tông vẫn lạc, ta không cần qua đó làm rõ, chỉ im lặng đi tiêu diệt hai tông này. Thế nhưng cái chết của Ngao Hoàng đạo hữu lại không liên quan gì đến ta, sau khi ta cứu Yến Huyết Di và Thẩm Phong tại Mạc Giang cấm địa thì vẫn luôn bế quan trong tông môn, lúc xuất quan mới nghe được tin dữ ấy.
- Thế nhưng lúc tông chủ chết có để lại một chữ Địch.
Một tên trưởng lão không nhịn được bèn nhỏ giọng thì thào.
Ngao Thiên Nhận lập tức quay sang quát kẻ nọ:
- Địch tông chủ há có thể nói láo.
Địch Cửu không buồn để ý đến bọn họ, thái độ của hắn vẫn cực kỳ bình tĩnh.
- Nếu như ta động thủ thì đừng nói là để lại một chữ, ngay cả cơ hội lấy ngọc giản ra Ngao Hoàng cũng chẳng kịp nữa kìa. Chữ kia là do đối phương cố ý bày ra để Hải Vương Cung dồn tất cả hiềm nghi về ta.
Mấy vị trưởng lão Hải Vương Cung trầm mặc, nhất thời không ai nói tiếng nào. Địch Cửu chẳng thèm quan tâm xem bọn họ có tin hay không, hắn cứ tiếp tục nói:
- Sỡ dĩ ta đến đây làm rõ chuyện này cũng không phải là ta sợ Hải Vương Cung, mà là ta không muốn bị một nữ nhân tính kế.
- Bị nữ nhân tính kế ư?
Ngao Quân Hóa nghi hoặc nhìn Địch Cửu.
Địch Cửu thản nhiên liếc mắt.
- Bởi vì ta biết ai đã giết Ngao Hoàng đạo hữu.
- Là ai?
Bốn người nọ đều đứng bật dậy. Bọn họ không dám tìm Địch Cửu báo thù, nhưng nếu như Ngao Hoàng không phải do hắn giết, vậy bọn họ còn sợ cái gì nữa chứ.
- Người giết tông chủ của các ngươi chính là Địch Phi Tuyết, nếu như ta đoán không sai, hẳn là do hai cha con ả ta cùng ra tay.
Địch Cửu nói xong câu đó liền đứng lên.
- Nếu như mấy vị muốn báo thù, ta hi vọng không nên giận chó đánh mèo lên những tộc nhân Địch gia còn lại. Tuy huyết mạch của ta với Địch gia tại Thế giới Tiểu trung ương rất mỏng manh, nhưng dù gì cũng từng có chung tổ tiên. Hôm nay nói đến đây thôi, cáo từ.
Vô luận bọn Ngao Thiên Nhận có tin hay không, Địch Cửu cũng xoay người rời đi, không có nửa điểm do dự. Hắn tới đây chỉ để nói mấy câu nói đó mà thôi, bất kể Hải Vương Cung định làm gì sau này cũng đều chẳng liên quan đến hắn.
...
- Mọi người cảm thấy lời Địch tông chủ như thế nào?
Sau khi đưa tiễn Địch Cửu, Ngao Thiên Nhận sốt sắng trở lại Tân Khách Điện bàn chuyện với ba người kia.
- Ta nghĩ Hồng Anh thiếu gia nói thật đấy.
Ngao Quân Hóa trầm ngâm một hồi lâu mới lên tiếng.
Không đợi người khác hỏi, ông ta liền giải thích:
- Lấy thân phận và địa vị của Địch Cửu, hắn căn bản không cần phải tự mình đến đây gạt chúng ta. Đúng như hắn bảo, nếu tông chủ quả thật bị hắn giết thì hắn đâu cần thiết phải giấu giếm. Ta nghe nói Côn Tông và Hư Kiếm Tông sở dĩ có thể bảo tồn là bởi vì đệ tử Thiên Tịnh Môn xuất thủ. Hoàng tông chủ và Địch Cửu không có xung đột lợi ích quá lớn, dưới tình huống không chọc Địch Cửu tức giận, hắn sẽ không động sát cơ đâu.
Một vị trưởng lão Kiếp Sinh cảnh tầng bảy cũng bày tỏ quan điểm:
- Ta đồng ý với Quân Hóa trưởng lão. Hồng Anh thiếu gia là người có ngạo khí, khinh thường nói dối những chuyện như thế này. Ngẫm lại thì Địch Phi Tuyết kia chẳng phải có chút thần bí sao? Nàng ta vừa phá vỡ ghi chép Ngũ Lục Đạo Tháp, leo lên tầng thứ 108 đấy. Tông chủ vẫn luôn canh cánh chuyện về Ngũ Lục Đạo Bàn, rất có thể là do sau khi Địch Phi Tuyết ra khỏi tháp, ngài ấy đã theo dõi nàng ta chăng? Nữ nhân đó tâm kế khó lường, cộng thêm phụ thân Địch Thải Thương của nàng ta cũng là hạng người tâm cơ thâm trầm, ám toán tông chủ cũng không phải không có khả năng.
Ngao Thiên Nhận trầm giọng bảo:
- Ta cũng tin Hồng Anh thiếu gia nói thật. Hắn đến đây chẳng qua là do bị Địch Phi Tuyết chọc giận mà thôi. Các ngươi nghĩ xem, bị một nữ nhân tính kế như thế, ai mà chẳng thấy khó chịu chứ? Huống hồ chi vị Hồng Anh thiếu gia kia cũng không giống một kẻ nguyện ý chịu thua thiệt gì.
...
Địch Cửu vừa trở lại tông môn thì thấy Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc sớm đã chờ hắn ở lối vào. Trông thấy Địch Cửu, Huyễn Minh Tử bèn vội nói:
- Địch Cửu, ngươi và Tiển Tắc nhanh đến Chân Vực đi, nơi này cứ giao cho ta.
Địch Cửu nghi ngờ hỏi:
- Huyễn tiền bối, không phải người sẽ đi cùng ta đến Chân Vực sao?
Huyễn Minh Tử lắc đầu:
- Hiện tại thọ nguyên của ta nói không chừng còn dài hơn ngươi, cho nên lưu tại Tinh Hà Tông là tốt nhất. Nếu như chúng ta đều đi, người có tu vi mạnh nhất Tinh Hà Tông bất quá cũng chỉ là Kiếp Sinh cảnh hậu kỳ - Cảnh Kích mà thôi.
Huyễn Minh Tử không cần nói thêm thì Địch Cửu đã hiểu ý ông. Đó chính là nếu như cường giả Tinh Hà Tông đều đi hết, vậy Tinh Hà Tông vừa mới tạo dựng rất có thể sẽ bị sụp đổ.
Tiển Tắc ở bên cạnh bảo:
- Chuyện của Huyễn sư huynh ta đã biết, chỉ cần ta có thể đến Tiên giới thì ta có thể thay sư huynh làm. Huyễn sư huynh nói rất đúng, tu sĩ Hóa Chân Tinh Hà Tông không thể rời đi hết được.
- Vẫn còn ta mà, chờ sự tình Chân Vực qua đi, ta nhất định sẽ trở lại Tinh Hà Tông.
Địch Cửu kháng nghị.
Huyễn Minh Tử mỉm cười.
- Địch Cửu, chỉ mới có mấy năm mà ngươi đã lên đến Hóa Chân cảnh, cho dù ngươi ở lại Tinh Hà Tông cũng không thể ở lại lâu hơn ta. Lần này nếu như ngươi đạt được hạng nhất thì ngươi hãy đi cùng Tiển Tắc đi. Nếu như ngươi không lấy được hạng nhất, vậy cứ ở lại Chân Vực tu luyện đến Vực cảnh rồi hãy về.
- Đúng vậy, tông chủ, Huyễn tiền bối nói một tông môn muốn phát triển không thể cứ nhờ vào sự che chở của huynh mãi. Tinh Hà Tông vừa mới thành lập, tất nhiên phải cần kinh lịch nhiều chuyện hơn nữa. Chỉ có trải qua cực khổ tẩy lễ mới có thể đi xa hơn được.
Ngụy San San ở một bên cũng nhanh nhảu góp ý kiến.
Không chỉ có Ngụy San San, ngoại trừ Cảnh Kích, Địch Địch, Du Tiệp ra ngoài thí luyện thì những người Địch Cửu quen biết đều đang ở nơi này.
Ý nghĩ lúc đầu của Địch Cửu là mình cùng Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc đến tham gia thiên tài Chân Vực chiến, nếu như được hai danh ngạch vậy sẽ đưa cho Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc để đến Tiên giới, còn hắn sẽ ở lại Thế giới Tiểu trung ương.
Nguyên nhân mà hắn muốn ở lại đây là do Tinh Hà Tông vừa mới thành lập, nội tình còn nông cạn, dễ dàng bị tiêu diệt. Nhưng hiện tại hắn thấy Huyễn Minh Tử nói cũng đúng. Nếu như hắn cứ lấy loại tâm tính ấy để phát triển môn phái thì cho dù tông môn có lớn mạnh hơn thì nó vẫn thiếu khuyết tâm tiến thủ. Phương diện này quả thật hắn kém xa Huyễn Minh Tử. Huống chi Mặc Vũ Xuân đã cam đoan trong vòng trăm năm Tinh Hà Tông sẽ không xảy ra chuyện rồi còn gì.
Thời gian trăm năm, lấy tài nguyên hắn lưu lại Tinh Hà Tông cũng có thể tạo ra được một nhóm cường giả Hóa Chân.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu bèn lấy ra một chiếc nhẫn đưa cho Huyễn Minh Tử, truyền âm nói:
- Huyễn tiền bối, trong này có tám viên Chân La Đan, còn có một số đan dược tấn cấp Kiếp Sinh, Thừa Đỉnh. Thượng phẩm linh mạch và cực phẩm linh mạch đều có 20 đầu mỗi loại. Trong đó còn có hai chiếc nhẫn, tiền bối giúp ta giao cho Cảnh Kích và Địch Địch. Sau khi ta đi, Tinh Hà Tông đành làm phiền tiền bối rồi.
- Cái gì?
Huyễn Minh Tử run tay mém chút làm rớt chiếc nhẫn xuống đất.
Cho đến khi Địch Cửu và Tiển Tắc cáo từ rời khỏi, ông ta vẫn có chút không dám tin nắm chặt chiếc nhẫn trong tay. Mặc dù ông từng là các chủ Thiên Cơ Các, thế nhưng vẫn chưa bao giờ thấy qua nhiều tài nguyên đến thế.
...
Cùng một thời gian, trong một động phủ nồng đậm linh khí, Địch Phi Tuyết kêu khẽ một tiếng, vươn người đứng dậy. Nàng rốt cục đã bước vào cảnh giới Hóa Chân tầng hai trước khi thiên tài Chân Vực chiến diễn ra.
Ánh mắt của nàng nhìn về phương hướng Tinh Hà Tông nơi xa, khóe mắt lộ ra một tia trào phúng, trong lòng khẽ lẩm bẩm:
- Một tên hèn nhát.
Dưới cái nhìn của nàng, Địch Cửu chính là một tên hèn nhát. Lúc trước sau khi nàng tới cửa lợi dụng Địch Cửu, tưởng rằng Địch Cửu sẽ mượn tay Huyễn Minh Tử giết tông chủ ngũ đại tông môn. Không nghĩ tới Địch Cửu lại chẳng làm thế, chỉ giết mỗi một tên Tiêu Vô, hơn nữa cái chết của Tiêu Vô có quan hệ với Địch Cửu hay không còn chưa xác định.
Tông chủ Hải Vương Tông thì tự mình đến Tinh Hà Tông, hơn nữa còn có thể bình yên vô sự rời đi, phải để tự tay nàng xuất thủ.
Đáng tiếc thời gian không đủ, nếu như có thời gian, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp xử lý Yến Huyết Di và Thẩm Phong. Thế nhưng bây giờ nàng chỉ có thể tập trung quan tâm mỗi trận chiến sắp tới ở Chân Vực mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận