Thế Giới Thứ Chín

Chương 372

Tà Giác nhai, mặc dù tên gọi nghe có vẻ hẻo lánh nhưng con đường này không phải là nơi vắng người qua lại tại Đại Đỉnh.
Địch Cửu dừng bước trước một cửa lâu có chiêu bài, dựa theo địa chỉ mà Hoắc Thiển Thiên cho thì đây chính xác là chỗ ở của Trì Nguyên Thanh.
Ngoài cửa hàng có đánh một cái cấm chế, Địch Cửu đưa tay gõ gõ mấy cái.
Vài giây sau, cấm chế nhanh chóng được mở ra. Lầu một trống rỗng, khi Địch Cửu nhìn lên lầu 2 thì thấy một nam tử lôi thôi, mặt mọc đầy râu đi xuống.
Người này chắc chắn là cường giả Tiên Vương trung kỳ có thực lực phi thường mạnh.
Có điều tâm trạng đối phương dường như đang hơi nóng nảy, ông ta đi xuống, nhìn chằm chằm Địch Cửu rồi hỏi bằng giọng điệu cực kỳ lạnh lùng:
- Có chuyện gì?
Địch Cửu từ tốn đáp:
- Ông hẳn là Trì Nguyên Thanh? Ta là Tiên Đan sư, đến đây để luyện chế Thất Khiếu Tụ Hồn Đan.
Nếu không phải Địch Cửu cần cửa hàng thì hắn cũng lười phải dông dài với người trước mặt.
Nghe xong, khóe mắt Trì Nguyên Thanh hiện lên một tia khinh thường và mỉa mai, ông đánh ra hai tờ giấy khế ước. Trên giấy ghi rõ người muốn tiến hành luyện chế Thất Khiếu Tụ Hồn Đan nhất định phải thông qua khảo hạch. Luyện chế thành công một lò tiên đan tứ phẩm, toàn bộ đều phải có đan văn đặc đẳng. Nếu có bất kỳ viên nào không phù hợp, kết quả chờ người đó chắc chắn là con đường chết.
Một khi Địch Cửu ký xuống, nếu hắn không đạt yêu cầu, Trì Nguyên Thanh có thể giết hắn mà không phải nhận bất kỳ sự trách phạt nào.
Đối mặt với một hiệp ước không bình đẳng như thế nhưng Địch Cửu vẫn chẳng thèm để ý, hắn dứt khoát ký tên lên, đồng thời còn dùng thủy tinh cầu ghi lại toàn bộ quá trình.
- Ngươi dám ký khế ước ư?
Trông thấy tình huống trước mặt, Trì Nguyên Thanh ngạc nhiên nhìn chằm chằm Địch Cửu, ông có chút không dám tin hỏi lại.
Cũng từng có rất nhiều gia hỏa không biết trời cao đất rộng tới đây nhưng khi trông thấy khế ước thì chỉ đáp một câu quấy rầy rồi xám xịt ra về. Cũng có Đại Tiên Đan sư tự cho mình tài giỏi, vì muốn có được cửa hàng của ông mà đánh bạo ký xuống. Kết quả không thông qua khảo hạch, bị ông trực tiếp chém chết.
Sau khi thu hồi một trong hai bản khế ước, Địch Cửu mới lên tiếng:
- Chẳng lẽ ông lấy ra không phải để ta ký à?
- Ngươi tên Địch Cửu đúng không, tốt, rất có khí phách. Nếu đã thế thì mau đi theo ta.
Trì Nguyên Thanh quay người lên lầu trước dẫn đường cho hắn.
Địch Cửu nhanh chóng bước theo, hắn nhất định phải kiếm được một nơi náu thân. Với tu vi cùng mức độ nổi tiếng tàm tạm của hắn, dù tiên tinh có khá nhiều đi nữa cũng chẳng thể mua được chỗ ở nào tốt hết.
Cấm chế thứ hai hắn đụng phải sau khi vào trong là Phòng Ngự tiên trận cấp 6, đối với Địch Cửu mà nói, loại cấm chế này rất vô dụng.
Đợi Trì Nguyên Thanh mở cấm chế ra, Địch Cửu liền thấy bên trong căn nhà còn có một gian phòng, bất quá nó cũng bị cấm chế ngăn trở.
- Ta sẽ quan sát ngươi luyện đan.
Sau khi vào trong, Trì Nguyên Thanh chỉ nói ngắn gọn một câu rồi nhìn chằm chằm Địch Cửu.
- Ông muốn ta luyện chế đan dược gì? Hỏa lô và hỏa diễm là của ta hay ông sẽ cung cấp? Tiên linh thảo ai bỏ ra?
Trì Nguyên Thanh lạnh lùng đáp:
- Chẳng lẽ ngươi còn muốn bản vương lấy ra tiên linh thảo nữa à?
Nghe vậy, Địch Cửu cũng chẳng chút để ý, hắn bình tĩnh nói:
- Yêu cầu duy nhất của ta khi luyện chế đan dược là phải có cấm chế bảo vệ, bởi vì phương pháp có chút đặc thù nên ta không muốn bị lộ ra ngoài.
Trì Nguyên Thanh cười một tràng dài nhưng trên mặt chẳng có nửa điểm ý cười.
Ngay sau đó, ông ta chỉ vào Địch Cửu, gằn giọng:
- Ngươi chỉ là con sâu kiến Tiên Quân mà thôi, còn dám nói bản vương học trộm thủ pháp luyện đan của mình à?
Địch Cửu lẳng lặng nhìn người trước mắt, tuy hắn không phải đối thủ của ông ta nhưng hắn có thể chạy trốn trong chớp mắt nhờ Thần Niệm Độn. Nơi này là Đại Đỉnh Tiên Thành, Trì Nguyên Thanh chẳng dám giết hắn mà không có lý do. Chỉ là một Tiên Vương nho nhỏ cũng dám nói hắn là sâu kiến, còn tự xưng bản vương nữa chứ.
Trông thấy Địch Cửu không chút nào run sợ, Trì Nguyên Thanh cau mày, ngẫm nghĩ chốc lát rồi bảo:
- Được thôi, bản vương đồng ý, ngươi bắt tay vào luyện đan đi.
Địch Cửu nhanh chóng đánh ra mấy chục đạo trận kỳ để tạo thành tiên trận cấp bốn đơn giản. Sau khi tiến vào trận, hắn mới triệu hồi Đạo Hỏa và lấy một đống tiên linh thảo ra.
Đan dược Địch Cửu muốn luyện chế là Uẩn Ất Tiên Đan, đây là tiên đan tứ phẩm, có thể giúp Đại Ất Tiên tu luyện. Bàn về giá trị, nó không trân quý như Thiên Phàm Đan, độ khó cũng chỉ ở mức trung đẳng mà thôi.
Mặc dù muốn có được cửa hàng của Trì Nguyên Thanh nhưng Địch Cửu vẫn phải lưu lại một chút thủ đoạn để phòng hờ. Hắn không thể luyện chế một lò đan dược cho ra toàn tiên đan cửu văn đặc đẳng trước mặt cường giả Tiên Vương được.
Trì Nguyên Thanh nhìn chằm chằm Địch Cửu, nếu đối phương dám lừa gạt ông dù chỉ một chút cũng là trái với khế ước, ông sẽ thẳng tay giết chết tên tu sĩ này.
Địch Cửu chỉ cần một nén nhang là hoàn thành Uẩn Ất Tiên Đan, thế nhưng hắn lại kéo dài qua hai nén nhang mới lấy ra 6 viên đan dược.
Lò đan dược này hắn đủ khả năng luyện chế ra 9 viên, tuy nhiên, đông đảo Tiên Đan sư tứ phẩm khác đều chỉ có thể luyện ra 6 viên.
- Xong rồi ư?
Trông thấy Địch Cửu bước ra khỏi cấm chế, Trì Nguyên Thanh ngạc nhiên hỏi, trước mắt ông hiện giờ là một mâm ngọc có đặt 6 viên đan dược tròn trĩnh.
Địch Cửu không bỏ 6 viên kia vào lọ vì Trì Nguyên Thanh muốn kiểm tra ngay.
Ông ta cuốn lấy mâm ngọc bằng tốc độ nhanh nhất, đôi tay cũng khẽ run run theo động tác của mình.
Tất cả 6 viên đều là đan dược đặc đẳng, viên kém nhất cũng là tiên đan đặc đẳng tam văn, tốt nhất là đặc đẳng ngũ văn. Mấy năm nay ông từng tìm vô số Tiên Đan sư cũng chưa thấy ai có bản lĩnh thế này. Đừng nói là Đại Tiên Đan sư, xem như Tiên Đan Vương cũng không hẳn làm được.
- Tốt, tốt lắm…
Trì Nguyên Thanh liên tiếp nói mấy chữ tốt, dưới tâm tình kích động, ông trực tiếp chộp lấy vai Địch Cửu.
Thấy tình huống trước mắt, hắn không chút do dự nào mà tế Thiên Sa Đao ra rồi bổ một nhát.
“Bành!”
Đao thế cùng thủ ấn của Trì Nguyên Thanh đánh vào một chỗ, khiến phòng ốc rung động ầm ầm.
Trì Nguyên Thanh chỉ tùy ý vồ một cái mà thôi, còn Địch Cửu cũng y như thế. Nếu không, động phủ này đã bị đánh nát rồi.
Sau khi bổ một đao kia xuống, hắn mới thu hồi Thiên Sa, lạnh lùng nói:
- Nếu ta không hợp cách thì ông có thể mời Chấp pháp của Đại Đỉnh tới bình phán, nếu tiếp tục động thủ động cước thì đừng có trách ta.
Từ trước tới giờ, có lẽ đây là lần đầu tiên có Tiên Quân dám ăn nói như thế với cường giả Tiên Vương.
Vậy mà Trì Nguyên Thanh cũng chẳng có nửa phần sinh khí, ông vội vàng khoát tay bảo:
- Mới vừa rồi là lỗi của ta, thật xin lỗi. Bản lĩnh Đan Đạo của ngươi là lợi hại nhất trong những người ta từng gặp, lò Thất Khiếu Tụ Hồn Đan kia sẽ do ngươi luyện.
Trì Nguyên Thanh đã kinh qua rất nhiều lần luyện đan, chỉ cần tiếp xúc với đan dược Địch Cửu luyện chế một chút, ông liền biết đây là đan dược vừa thành chứ không phải là sản phẩm lấy sẵn ra.
Còn Địch Cửu, hắn rất rõ ràng, đối phương trông dễ nói chuyện thế thôi chứ một khi hắn luyện chế Thất Khiếu Tụ Hồn thất bại, ông ta sẽ thẳng tay giết chết hắn.
Nói xong, Trì Nguyên Thanh vừa chờ mong vừa kích động nhìn Địch Cửu, ông sợ Địch Cửu sẽ bỏ đi. Tiên Đan sư lợi hại như Địch Cửu chưa chắc ông sẽ may mắn tìm được người thứ hai.
Địch Cửu gật đầu:
- Ta tới đây là vì luyện chế Thất Khuyết Tụ Hồn Đan cho ông. Nếu hiện tại ông đã công nhận bản lĩnh luyện đan của ta thì khế ước vừa rồi hẳn không còn giá trị nữa đúng không?
- Đúng, đúng, hết hiệu lực rồi.
Không đợi Địch Cửu nói thêm, Trì Nguyên Thanh nhanh chóng lấy khế ước ra, trực tiếp vò nó thành bã vụn.
Đứng đối diện, hắn cũng làm y chang như vậy với tờ giấy mình đang giữ.
- Địch đan sư, hiện tại có thể bắt đầu rồi chứ?
Trì Nguyên Thanh tin rằng, ngoài Địch Cửu ra, ắt hẳn chẳng còn ai có thể luyện chế thành công Thất Khiếu Tụ Hồn Đan nữa.
- Chờ chút đã.
Địch Cửu khoát tay.
Không đợi Trì Nguyên Thanh hỏi, Địch Cửu đã nói trước:
- Trước khi bắt đầu luyện đan, có phải chúng ta sẽ ký thêm một phần khế ước nữa không?
Trì Nguyên Thanh vội vàng đáp:
- Đúng rồi, chỉ cần ngươi luyện chế thành công Thất Khiếu Tụ Hồn, ta nguyện ý đem con đường này và một cửa hàng nữa tặng cho ngươi. Cửa hàng kia không hề nhỏ hơn cái này đâu, thậm chí vị trí còn tốt hơn nữa.
Địch Cửu tủm tỉm cười.
- Tất nhiên rồi, nếu không vì cửa hàng của ông ta cũng chẳng mất công đến đây luyện đan.
- Địch Đan sư, ngươi cứ nói điều kiện đi.
Con mắt Trì Nguyên Thanh đỏ lên, ông rất lo Địch Cửu sẽ lập tức rời khỏi đây mà không chịu giúp mình.
- Nếu thế, ta có chút việc muốn nói. Đầu tiên, một khi ta luyện chế thành công Thất Khiếu Tụ Hồn Đan thì ông nhất định phải nhượng lại cửa hàng cho ta. Sau khi khi thành đan, nếu ông xác nhận đan dược không có vấn đề gì, ngay lúc nhận được cửa hàng, ta sẽ giao Thất Khiếu Tụ Hồn lại cho ông…
Không chờ Địch Cửu nói hết, Trì Nguyên Thanh lập tức ứng tiếng:
- Không thành vấn đề.
- Thứ hai, cửa hàng kia xem như phí tổn nguyên liệu luyện đan của ta, còn công sức ta luyện sẽ tính vào bốn viên Thất Khiếu Tụ Hồn, ta sẽ giữ lại bốn viên đó.
Trì Nguyên Thanh nhanh chóng gật đầu.
- Ta đồng ý.
Thấy vậy, Địch Cửu liền xác nhận được sự nhu cầu cấp thiết để có Thất Khiếu Tụ Hồn đan của Trì Nguyên Thanh cao thế nào, hắn tiếp tục nói:
- Thứ ba là ta không thích ồn ào, cho nên ông không được nói với bất kỳ ai về khả năng luyện đan của ta. Thứ tư, vạn nhất đan dược không thành công thì đừng tìm ta tính sổ đấy.
Do dự một chút, Trì Nguyên Thanh ngần ngừ bảo:
- Việc thứ ba cũng ổn thôi nhưng điều thứ tư…
Không chờ Trì Nguyên Thanh nói hết câu, hắn liền ngắt lời:
- Trì đạo hữu, ta có thể khẳng định với ông nếu ngay cả ta cũng thất bại thì chẳng ai đủ khả năng luyện chế Thất Khiếu Tụ Hồn nữa. Chí ít là ở Đại Đỉnh đảm bảo không người nào làm được, nên việc có tiến hành luyện chế hay không đều do ông quyết định cả.
Về khế ước thứ nhất, Địch Cửu chẳng để tâm lắm, bởi vì hắn khẳng định Trì Nguyên Thanh sẽ giữ lời. Đối với hắn, khế ước cuối cùng mới là điều hắn muốn. Không phải Địch Cửu lo mình thất bại mà hắn không muốn lập khế ước bất bình đẳng thôi, đây là vấn đề nguyên tắc của bản thân.
Bạn cần đăng nhập để bình luận