Thế Giới Thứ Chín

Chương 294

Truyền tống trận tiến về Chân Vực tọa lạc tại Thiên Đồ thành. Trên Thế giới Tiểu trung ương, chỉ có ngũ đại cửu tinh tông môn và Thiên Cơ các mới có tư cách được mời tham gia Chân Vực thiên tài chiến. Ngoài họ thì còn lại tám danh ngạch để những người khác tranh đoạt.
Tính như vậy, Thế giới Tiểu trung ương có cả thảy 20 thiên tài đủ điều kiện tham gia Chân Vực thiên tài chiến.
Thế nhưng hầu hết tu sĩ tại đây đều tự hiểu bản thân mình có bao nhiêu chênh lệch với thiên tài ở Chân Vực, cho nên kể cả danh ngạch của ngũ đại tông môn và tám danh ngạch còn lại đều không phải là đồ vật trân quý đáng để tranh giành.
Ban đầu có lẽ còn có vài tông môn muốn tranh đoạt. Về sau tất cả đều biết dù có giành được thì chỉ là đến tham quan mà thôi, thậm chí ngay cả tốp 1000 bọn họ cũng không thể nào vào được. Lại thêm việc cần tiêu tốn đại lượng linh thạch để đến Chân Vực, dẫn tới việc bây giờ chẳng ai thèm ham muốn danh ngạch ấy nữa. Đa số những danh ngạch này đều bị người khác dùng quan hệ lấy đi, ví dụ như cái mà Địch Cửu mua được ở đấu giá hội.
Một danh ngạch dự thi chỉ được phép mang theo một khách mời, nếu Huyễn Minh Tử tới thì sẽ không đủ danh ngạch truyền tống đến Chân Vực.
Nghĩ đến việc tu sĩ Chân Vực có thể tùy ý tới Thế giới Tiểu trung ương, Địch Cửu thầm than trong lòng, thế giới này cho tới bây giờ chưa từng tồn tại cái gọi là công bằng.
...
Chân Vực Thăng Tiên thành, nói là thành cho oai chứ trên thực tế tất cả mọi thứ ở đây đều chỉ có một. Một thương lâu, một khách điếm, một thiên tài lâu, một quảng trường...
Tuy nhiên nếu thấy Thăng Tiên thành chỉ có mấy kiến trúc này mà cho rằng nó nhỏ thì đó là sai lầm. Thăng Tiên thành chẳng những không nhỏ mà còn rất lớn. Dù đem cả mười cái Ngũ Lục thành gộp chung vào một chỗ thì cũng không nhất định lớn bằng Thăng Tiên thành.
Tương tự như vậy, tất cả khách điếm trong Ngũ Lục thành cộng lại vẫn còn nhỏ hơn một cái khách điếm duy nhất trong Thăng Tiên thành. Tất cả tu sĩ đến Thăng Tiên thành đều phải vào ở trong Thăng Tiên tức sạn.
Truyền tống trận ở Thăng Tiên thành cũng chỉ có một, đó chính là cái dẫn từ Chân Vực tới Thế giới Tiểu trung ương. Chân Vực rất lớn, nhưng tất cả tu sĩ ở đây nếu muốn đến Thăng Tiên thành thì nhất định phải đích thân đi tới.
Sở dĩ tòa thành này có tên là Thăng Tiên bởi vì thông đạo từ Chân Vực tiến vào Tiên giới nằm ngay ở đây.
Ra khỏi truyền tống trận, thứ đầu tiên mà Địch Cửu và Tiển Tắc nhìn thấy là một bảng hướng dẫn khổng lồ, trên bảng hướng dẫn viết, tất cả tu sĩ tham gia Chân Vực thiên tài chiến phải ở lại khách điếm, chờ thông báo thi đấu sau.
Không có người đăng ký, không có người giải thích chi tiết, không có gì cả.
Hai người chỉ có thể tiến về khách điếm duy nhất trong Thăng Tiên thành - Thăng Tiên tức sạn.
- Cút ngay!
Địch Cửu vừa mới đi đến cửa ra vào khách điếm thì một tiếng gầm giận dữ bỗng vang lên, theo sau đó là một tu sĩ trẻ tuổi mặc kim sam bị người khác đá văng ra ngoài.
Âm thanh mắng chửi truyền đến:
- Ngay cả linh thạch dừng chân còn không lấy ra được mà cũng dám đến tham gia Chân Vực thiên tài chiến, ngươi có biết xấu hổ hay không hả?
Tiển Tắc thì thầm bên cạnh Địch Cửu:
- Là tu sĩ Hư Kiếm tông, ta đã từng gặp một lần rồi.
Địch Cửu nhíu mày, Hư Kiếm tông là một trong ngũ đại tông môn ở Thế giới Tiểu trung ương, sao lại đến mức ngay cả chút linh thạch dừng chân cũng không có chứ.
- Tiền bối, những người này thật không biết xấu hổ, tu sĩ bản thổ Chân Vực chỉ cần 5000 linh thạch một đêm, tu sĩ đến từ Thế giới Tiểu trung ương phải mất tới tận một triệu linh thạch một đêm.
Tu sĩ mặc kim sam thi lễ với Địch Cửu rồi oán hận kể rõ sự tình.
Nhìn dáng vẻ của người này hẳn là nhận biết hắn.
Địch Cửu nhíu mày, một đêm một triệu linh thạch thượng phẩm phí ăn ở, chỉ sợ Chân Vực cho phép Thế giới Tiểu trung ương có 20 cái danh ngạch không phải thật sự có ý tốt, mà chỉ vì bọn họ muốn kiếm linh thạch thôi.
- Hai gian phòng, ba tháng.
Địch Cửu cùng Tiển Tắc đi tới cạnh quầy.
Quầy đăng ký có đến mười mấy cái nhưng Địch Cửu cứ cố tình đến cái quầy vừa mới mắng chửi tu sĩ mặc kim sam nọ.
- Từ đâu tới đây?
Tiểu nhị nhìn chằm chằm Địch Cửu, thanh âm có chút bất thiện. Mấy ngày nay, heo mập từ Thế giới Tiểu trung ương tới rất nhiều, nhất định phải làm thịt một phen mới được.
“Bốp!”
Tiểu nhị không nhận được câu trả lời mà lại nhận phải một cái tát. Địch Cửu vỗ tên tiểu nhị văng ra khỏi khách điếm, gã phun ra một ngụm máu tươi trên không trung, lúc rơi xuống đất thì đã rụng hết răng.
Ngay lúc tiểu nhị rơi xuống mặt đất thì tiếng cảnh báo cũng đồng thời vang lên, một cường giả Kiếp Sinh cảnh tầng chín đáp xuống đại sảnh khách điếm.
- Ai dám đánh người ở đây?
- Bản thiếu đánh đấy.
Địch Cửu từ tốn trả lời.
Tên Kiếp Sinh cảnh tầng chín này trông thấy dáng vẻ ung dung, tự tại của Địch Cửu bèn thử hỏi thăm một câu:
- Các hạ là ai? Vì sao lại đánh người trong Thăng Tiên tức sạn?
- Khách nhân muốn dừng chân tại đây cần phải khai báo lý lịch sao? - Địch Cửu thản nhiên hỏi ngược lại.
- Đương nhiên không cần.
Tu sĩ Kiếp Sinh cảnh thuận miệng đáp.
Địch Cửu gật đầu.
- Vậy đúng rồi, bản thiếu đến thuê phòng mà tên sâu kiến này lại dám tra hỏi lai lịch ta. Nếu không phải ở Thăng Tiên thành, bản thiếu sớm đã một đao giết chết gã rồi.
Toàn bộ tu sĩ vây xem đều rúng động nhìn Địch Cửu, hậu trường của Thăng Tiên tức sạn rất lớn, gần như được tất cả thế lực cường đại ở Chân Vực liên thủ tổ chức. Tu sĩ mang Hồng Anh Đao này là ai? Không ngờ lại dám lớn lối giáo huấn tiểu nhị của Thăng Tiên tức sạn.
Tu sĩ Kiếp Sinh cảnh nọ cau mày, gã nhìn không thấu thực lực Địch Cửu. Hắn chỉ tát một cái mà đã đánh bay tiểu nhị Tích Hải cảnh hậu kỳ, hiển nhiên người này không phải nhân vật bình thường.
Gã nhất định phải hỏi cho rõ lai lịch Địch Cửu. Tuy nhiên, gã còn chưa kịp mở miệng thì đã bị sát khí của Địch Cửu bao phủ.
Cho dù có tu vi Kiếp Sinh cảnh tầng chín thì tên tu sĩ này vẫn cảm nhận được khí tức băng hàn lạnh thấu xương khiến gã rùng cả mình, trong lòng gã thầm khẳng định, Địch Cửu chắc chắn là cường giả Hóa Chân rồi. Thế giới Tiểu trung ương sao có thể có thiên tài Hóa Chân cảnh? Tu sĩ mang Hồng Anh Đao trước mặt nhất định là thiên tài được thế lực ở Chân Vực bồi dưỡng ra.
- Đạo hữu muốn ở gian phòng cấp độ nào? Thấp nhất chỉ cần 1000 linh thạch thượng phẩm một đêm, cao nhất thì 100.000 linh thạch thượng phẩm một đêm, thuộc về loại động phủ đỉnh cấp xa hoa đấy ạ.
Tu sĩ Kiếp Sinh nọ lập tức thay đổi hẳn thái độ.
- Lấy hai phòng cao cấp nhất, bọn ta sẽ ở đây trong ba tháng.
Địch Cửu không hề do dự trả lời.
Gã tu sĩ Kiếp Sinh cảnh không hề cảm thấy kì lạ, kỳ thật với giá 100.000 một đêm thì hai phòng ba tháng chỉ mất khoảng một hai ngàn vạn linh thạch thượng phẩm mà thôi. Đối với cường giả Hóa Chân, 20 triệu linh thạch thượng phẩm vốn không đáng nói tới.
- Ta cũng ở ba tháng, giống vị sư huynh này.
Tu sĩ Hư Kiếm Tông thừa cơ ăn theo Địch Cửu.
Địch Cửu không biết y nhưng y lại biết rất rõ về hắn. Dù sao thì ở Thế giới Tiểu trung ương, Địch Cửu chính là một nhân vật rất có tiếng tăm.
Tu sĩ Kiếp Sinh cảnh trông thấy y đi cùng Địch Cửu thì không suy nghĩ nhiều, lập tức hoàn thành thủ đăng ký thẻ bài dừng chân.
Khi Địch Cửu cầm thẻ bài đang muốn tìm động phủ thì tên tu sĩ mặc kim sam cấp tốc tiến lên, khom người thi lễ:
- Hư Kiếm tông Cốc Giác, đa tạ Địch tông chủ.
Nếu không có Địch Cửu, rất có thể y sẽ không tìm thấy chỗ ở.
- Ngươi ẩn nặc tu vi à?
Địch Cửu dùng thần niệm quét sơ qua, lập cảm nhận được tu vi Cốc Giác không phải chỉ Tích Hải cảnh, chân nguyên ba động hẳn phải khoảng Thừa Đỉnh cảnh tầng năm.
Cốc Giác vội vàng đáp:
- Đúng vậy, vãn bối thu được một chút cơ duyên tại Tiểu Trung Ương tinh cho nên hiện tại đã đột phá vào Thừa Đỉnh cảnh.
Địch Cửu thẳng thắn đả kích:
- Cho dù tiến vào Thừa Đỉnh cảnh thì ngươi vẫn không có cơ hội ở đây.
Hắn vừa rồi đã nhìn ra, trong thân thể Cốc Giác có hai linh hồn. Linh hồn lớn mạnh hơn không đoạt xá Cốc Giác, đoán chừng là muốn nhờ y thu hoạch được tư cách tiến vào Tiên giới của ba vị trí đầu. Chưa nói tới việc Cốc Giác có thể vượt qua vòng kiểm tra hay không, dù qua được thì e rằng vẫn không cách nào có được cơ hội tiến vào Tiên giới.
Cốc Giác thở dài, lần nữa thi lễ nhưng không giải thích gì.
Địch Cửu không để ý tới Cốc Giác nữa, hắn đã tìm tới gian phòng của mình, gian phòng có giá một vạn nên đương nhiên phải nằm ở tầng cao nhất.
- Địch Cửu, vừa rồi cách làm của ngươi rất có thể sẽ gây ra một trận đại chiến.
Tiển Tắc hơi khiếp sợ.
Một khi đại chiến nổ ra, Địch Cửu đương nhiên mất đi tư cách tham gia Chân Vực thiên tài chiến, thậm chí chưa chắc đã giữ được tính mạng. Tiển Tắc cảm thấy hành động của hắn quá lỗ mãng.
Địch Cửu mỉm cười:
- Không cần lo lắng, bây giờ không phải chúng ta đã có chỗ ở rồi sao? Lại còn bớt được không ít linh thạch này.
Trên thực tế, Địch Cửu vừa rồi vốn đã dự định động thủ. Hắn từng ở rất nhiều khách điếm mà còn chưa từng nghe nói qua khách điếm nào cần điều tra lai lịch. Cho nên lần này là hắn chiếm lý, lại thêm thực lực của hắn bày ra đó, Địch Cửu không tin Chân Vực dám tước đoạt tư cách dự thi của hắn.
Hiện tại đang có rất nhiều người trong Thăng Tiên thành, Địch Cửu tin chắc thế lực Chân Vực lớn đến đâu thì vẫn cần mặt mũi, bọn họ sẽ không muốn làm to chuyện ngay tại đây được.
Nếu Chân Vực thực sự làm vậy thì đừng trách Địch Cửu san bằng Thăng Tiên thành. Đao trận của hắn không sợ quần đấu, về phần đơn đả độc đấu thì mình hắn có thể đối kháng một tên Vực Chủ, thậm chí hai hoặc ba tên Vực Chủ tới cũng chưa chắc làm gì được hắn.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận