Thế Giới Thứ Chín

Chương 359

Thực lực của Thương Mưu Đài tầm khoảng Đại Chí Tiên tầng ba, nếu không tính đến thủ đoạn đặc biệt, Địch Cửu khẳng định mình không kiên trì được bao lâu trước đối phương.
Tuy nhiên Địch Cửu cũng không sợ y, hắn đang ở trên phi thuyền, phi thuyền có hộ trận, chỉ cần tranh thủ thời gian Thương Mưu Đài tập trung phá vỡ hộ trận thì hắn có thể tế ra đao trận vây khốn đối phương rồi. Mặc dù quả thật rất khó giết được Thương Mưu Đài nhưng cũng chẳng đến mức không thể có lực hoàn thủ.
Thương Mưu Đài liếc qua Tiểu Thụ Nhân và Hắc Hỏa, Thụ đệ chỉ là thụ yêu bình thường, hoàn toàn là nhờ sống lâu cộng với may mắn đạt được cơ duyên mới có thể tu luyện. Y không để vào mắt loại rác rưởi như thế.
Hắc Hỏa lại hoàn toàn trái ngược, Thương Mưu Đài cảm giác nó không tầm thường. Con yêu thú đó tuy không lớn nhưng lại có khí tức cường hãn vô cùng, hơn nữa loại khí tức ba động này...
Địch Cửu cảm nhận được ánh mắt Thương Mưu Đài thoáng chút hoảng hốt, thần niệm của y cứ quét qua quét lại trên người hắn và Hắc Hỏa. Còn Mặc Vũ Xuân tuy khuynh quốc khuynh thành nhưng bây giờ nàng mới chỉ là khôi phục hình dáng con người mà thôi, nhìn thoáng qua không khác gì nữ tu tầm thường, thậm chí còn hơi xấu nữa. Tu vi nàng lại thấp nên không dẫn nổi sự chú ý của Thương Mưu Đài.
Trừ khi Thương Mưu Đài biết Mặc Vũ Xuân là đệ tử Thiên Tịnh môn, bằng không mà nói, Thương Mưu Đài đương nhiên không thèm nhìn tới nàng.
- Thương Mưu đạo hữu...
Địch Cửu chặt đứt quá trình suy tư của Thương Mưu Đài, hắn biết y nhìn không thấu thực lực của hắn, nếu y nhận ra hắn mới chỉ đạt tới Kim Tiên tầng hai, nói không chừng y đã sớm động thủ.
Loại tu sĩ lang thang nhất định vô cùng hung hăng và tàn nhẫn. Bằng không thì y vô pháp sinh tồn trong hư không cho tới ngày hôm nay.
Thương Mưu Đài bị lời nói của Địch Cửu cắt ngang, y thu hồi thần niệm, không tiếp tục quan sát Hắc Hỏa nữa.
- Địch đạo hữu có vẻ còn rất trẻ, vậy mà lại có thể tu luyện tới cấp độ này, xem ra tư chất đạo hữu tốt hơn ta nhiều lắm.
Địch Cửu thầm cười lạnh, gia hỏa này đang cố trang bức ư, rõ ràng y không biết tu vi của hắn nhưng cứ cố tỏ vẻ mình đã xem thấu rồi. Hắn dứt khoát dùng ngữ khí chuyển nhạt đáp lại:
- Tư chất Thương Mưu đạo hữu cũng không tệ, có thể ở trong hư không mà tu luyện tới Đại Chí Tiên tầng ba, thực sự không kém gì đệ tử đại tiên tông đỉnh cấp.
Thương Mưu Đài nghe vậy, trong lòng thoáng trầm xuống, Địch Cửu sao có thể nhìn ra tu vi của y?
Vô luận ở tu chân giới hay Tiên giới, muốn nhìn thấu thực lực của ai đó, điều kiện tiên quyết chính là tu vi bản thân cao hơn đối phương, thấp nhất cũng phải ngang bằng, đây là thiết luật.
Địch Cửu nói vậy chứng tỏ hắn không hề yếu hơn thậm chí rất có thể còn cường đại hơn cả y.
Thương Mưu Đài hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại tư thái của mình rồi lễ độ hỏi:
- Địch đạo hữu chê cười, không biết đạo hữu muốn lang thang trong hư không hay đang định đi tới đâu?
Địch Cửu mở hộ trận trên phi thuyền ra, tùy tiện đứng ở trên boong thuyền, ôm quyền đáp:
- Ta vốn dự định đi đến Lôi Tuyền Hư Không thành, tuy nhiên ta đột ngột có một chút cảm ngộ, nhất định phải tới Lục Vực tấn cấp. Đáng tiếc Lôi Tuyền Hư Không thành quá xa, Thương Mưu đạo hữu có biết phụ cận gần đây có hư không đại lục nào hay chăng?
Địch Cửu há mồm bịa chuyện, Lôi Tuyền Hư Không thành đương nhiên là nói bừa. Trong hư không có vài tòa thành, Địch Cửu biết được chuyện này từ trong ngọc giản của những vị tông chủ kia. Hư không thành nằm trên hư không đại lục, chủ yếu phục vụ cho số tu sĩ lang thang trong hư không.
Thương Mưu Đài hiển nhiên chưa từng nghe qua Lôi Tuyền Hư Không thành, nhưng vì nhìn không thấu tu vi của Địch Cửu, y dứt khoát lấy ra một miếng ngọc giản lơ lửng ở trước mặt mình rồi bảo:
- Địch đạo hữu, đây là ngọc giản chỉ tới phương vị Ngoại Đỉnh Hư Không thành, hy vọng có thể trợ giúp được ngươi.
Dáng vẻ của Địch Cửu không phải kẻ giàu có gì cho lắm, thứ đặc biệt duy nhất trên người hắn chỉ có mỗi một con Đại Trùng Yêu mà thôi.
Chút lợi ích đó không đáng để Thương Mưu Đài mạo hiểm động thủ, mặc dù không mạo hiểm nhưng y vẫn muốn ước lượng thực lực chân chính của Địch Cửu. Cho nên, y để viên ngọc giản lơ lửng trước mặt mình chứ không đưa đến tận tay đối phương.
Nếu Địch Cửu có thể dựa vào thần niệm cuốn đi viên ngọc giản thì điều này nói rõ thần niệm của hắn ít nhất phải từ tiên niệm cấp ba trở lên. Thương Mưu Đài chỉ đạt đến tiên niệm cấp ba, vậy không khác gì chứng minh tu vi của y quả thật không bằng Địch Cửu.
Địch Cửu tự nhiên minh bạch ý tứ của người nọ, hắn đưa tay nắm vào trong hư không, ngọc giản đang lơ lửng trước mắt lập tức bị cuốn đi.
Trong lòng Thương Mưu Đài khá căng thẳng, theo bản năng y khống chế phi thuyền lui về phía sau mấy trượng. Y khẳng định thực lực Địch Cửu vượt qua mình, nếu không thì chẳng cách nào có thể nhẹ nhàng lấy đồ trước mặt y như vậy.
Địch Cửu vờ như chẳng thấy động tác của Thương Mưu Đài, hắn dùng thần niệm mau chóng quét qua ngọc giản.
Trên ngọc giản ghi tiêu đề Ngoại Đỉnh Hư Không thành, định vị rất rõ ràng.
Địch Cửu thở phào, tuy chưa biết Ngoại Đỉnh quan hệ thế nào với Đại Đỉnh. Bất quá đã tìm được Hư Không thành thì hắn nhất định phải đi thử cho biết.
Đương nhiên Địch Cửu không định sẽ hỏi thăm người kia về Đại Đỉnh, chờ đến Ngoại Đỉnh rồi mới tìm người hỏi cho rõ thì tốt hơn.
- Đa tạ Thương Mưu đạo hữu, hiện tại ta muốn đi Ngoại Đỉnh, Thương Mưu đạo hữu có bằng lòng đi cùng ta?
Địch Cửu thu hồi ngọc giản, cười tủm tỉm hỏi.
Thương Mưu Đài vội vàng trả lời:
- Ta tạm thời còn cần thí luyện trong hư không một đoạn thời gian, cho nên không tiện lên đường với đạo hữu rồi.
- Đúng rồi, đạo hữu đến từ Tiên Vực nào vậy?
Địch Cửu bỗng nhiên muốn hỏi thăm xem Thương Mưu Đài có thể nào là người cùng Tiên Vực với mình hay không.
- Ta đến từ Nhậm Vi Tiên Vực, ta có việc đi trước một bước, Địch đạo hữu, sau này còn gặp lại.
Thương Mưu Đài cảm giác được Địch Cửu có ý đồ, y trả lời qua loa một câu rồi nhanh chóng khống chế phi thuyền rời đi.
Lang thang trong hư không nhiều ngày như thế, Thương Mưu Đài gặp không ít trường hợp song phương vừa mới rồi còn cười tủm tỉm nói chuyện, sau đó lại bất ngờ ra tay. Y sống sót và tu luyện tới hôm nay đương nhiên không phải chỉ nhờ vào may mắn.
- Nhậm Vi Tiên Vực?
Địch Cửu nhìn theo bóng phi thuyền Thương Mưu Đài biến mất, nghi ngờ lẩm bẩm cái tên đó, hắn chưa từng nghe nói qua về Tiên Vực này.
Rất nhanh, Địch Cửu liền đặt sự nghi ngờ ấy sang một bên, hắn chỉ biết mỗi Hoàng Hôn Tiên Vực và Tân Sinh Tiên Vực. Hắn không rõ nơi mình ở liệu có từng được gọi là Nhậm Vi Tiên Vực hay chăng.
Vô luận như thế nào, rốt cuộc đã có phương hướng rồi.
Địch Cửu đưa ngọc giản cho Hắc Hỏa, bảo:
- Hắc Hỏa, ngươi khống chế phi thuyền đi Ngoại Đỉnh Hư Không thành đi, ta cần bế quan tu luyện.
Địch Cửu quyết định không tiếp tục luyện đan hay luyện khí, bởi vì cả hai việc đó đều không có khả năng đột phá trong thời gian ngắn. Thời gian ít ỏi như vậy, hắn dứt khoát dùng để tu luyện còn hơn.
...
Khoang thuyền thực sự quá nhỏ, Địch Cửu không cách nào đặt nửa cái trung phẩm Tiên Linh Mạch tàn phá kia ra ngoài nên chỉ có thể dùng một đống tiên tinh để tu luyện.
Đổi thành trước đó, Địch Cửu thà rằng tốn thêm chút thời gian cũng không nguyện ý phục dụng đan dược. Bây giờ vì cấp tốc tăng lên thực lực của mình mà hắn đành phải chuẩn bị dùng Kim Hòa Đan.
Đây là nhị phẩm tiên đan, chuyên môn cung cấp cho Kim Tiên dùng. Trong giới chỉ tuy có một ít Kim Hòa Đan, tuy nhiên Địch Cửu không muốn dùng. Hắn muốn dùng đan dược có chưa tiên đan cửu văn đặc cấp do chính mình luyện chế.
Tiên đan đặc cấp chứa rất ít đan độc, chỉ cần không ỷ lại, nó gần như không hề ảnh hưởng đến cơ thể của tu sĩ.
Địch Cửu rất ít khi dùng đan dược tu luyện, hiện tại dùng Kim Hòa Đan cộng thêm đống lớn thượng phẩm tiên tinh, một tháng trôi qua, hắn đã có thể xông phá bình cảnh Kim Tiên tầng hai, bước vào Kim Tiên tầng ba.
Sau ba tháng, Địch Cửu lại đột phá, bước vào Kim Tiên tầng bốn.
Địch Cửu sử dụng hết một bình Kim Hòa Đan, tuy hiệu quả Kim Hòa Đan vẫn còn nhưng từ khi tiến vào Kim Tiên trung kỳ xong thì tốc độ tu luyện của hắn giảm xuống rất nhiều.
Ngay thời điểm Địch Cửu chuẩn bị trùng kích Kim Tiên tầng năm, thanh âm Tiểu Thụ Nhân đột nhiên truyền đến:
- Đại ca, đã đến bên ngoài Ngoại Đỉnh rồi.
Địch Cửu nghe vậy bèn đình chỉ việc tu luyện. Hắn đi lên boong thuyền, Mặc Vũ Xuân sớm đã đứng đợi. Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân đứng ở một bên chờ Địch Cửu ra lệnh.
Thần niệm hắn quét ra, quả nhiên trông thấy bóng dáng tu sĩ lui tới trên pháp bảo. Thậm chí có thể trông thấy vết tích của một đại hộ trận, tuy nhiên hắn không nhìn rõ lắm tình cảnh bên trong, Địch Cửu chỉ đoán thứ được hộ trận che giấu hẳn là đại lục hư không lơ lửng.
Xem ra Ngoại Đỉnh Hư Không thành ở ngay trên hư không đại lục bị che lại kia.
- Thụ đệ và Hắc Hỏa vào trong Chân Linh thế giới đi...
Địch Cửu nhìn về phía Mặc Vũ Xuân.
Mặc Vũ Xuân vội vàng xua tay bảo:
- Ta cùng với sư huynh vào thành, ta muốn xem hư không tu chân thành có gì đặc biệt.
Địch Cửu lúc đầu dự định để Mặc Vũ Xuân tiến vào Chân Linh thế giới, tuy nhiên hắn chưa biết mình có thể tìm thấy A Hàm Chân Ly Thủy hay không. Nếu xui xẻo không tìm được, vậy cứ qua một ngày là nàng lại tiến gần đến cái chết hơn. Đã như vậy thì cứ để Mặc Vũ Xuân cùng vào thành thôi.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận