Thế Giới Thứ Chín

Chương 338

Nơi bị công kích không phải Tinh Không Tiên Thành mà là phụ thành.
Thời điểm kiến lập nơi này, Địch Cửu đã cân nhắc việc để nơi đây trở thành tiền tuyến. Bất kỳ ai muốn công kích Tinh Không Tiên Thành thì nhất định phải công phá được phụ thành kia.
Khi Nhan Tiêu Sa đi lên tường thành và trông thấy khắp nơi bên ngoài đều là thi thể thì nổ hết cả đom đóm mắt. Đúng là phụ thành có rất nhiều người tới làm ăn hoặc hành tẩu nhưng người có thể định cư tại đây nhất định phải có điểm cống hiến nhất định.
Mặc dù ở phụ thành có rất nhiều tu sĩ không có tư cách định cư, nhưng bên ngoài lại càng nhiều hơn những tu sĩ muốn vào phụ thành cũng chẳng được.
Tất cả mọi người đều hiểu, dù không thể tiến vào phụ thành nhưng nếu lưu lại nơi gần đó để tu luyện thì tốt hơn nhiều so với việc lang thang khắp nơi tại thời đại Hoàng Hôn.
Lúc này, đại bộ phận tu sĩ ở bên ngoài Tinh Không Tiên Thành đều đã bị giết sạch.
Nếu không phải hộ trận được kịp thời kích phát thì sợ rằng khắp nơi bên trong thành đều đã tràn ngập thi thể.
Bấy giờ vẫn còn hơn mười người kiên trì công kích hộ trận ở phía xa.
Vốn Nhan Tiêu Sa tính sẽ lao ra lấy sát ngăn sát nhưng khi ông trông thấy những người đang công kích thì trong lòng nhất thời lạnh xuống.
Điều đáng sợ hơn là những người đó ông đều nhận biết, đấy chính là đệ tử của Dịch Vận Tiên Tông.
Đừng nói Nhan Tiêu Sa ông căn bản không phải đối thủ của họ, xem như đánh bại được đi nữa thì ông cũng chẳng dám ra tay.
Dịch Vận Tiên Tông là một biểu tượng của Tiên giới. Người dám giết đệ tử Dịch Vận Tiên Tông chỉ có thể chờ toàn bộ Tiên giới vây giết mà thôi.
“Rầm rầm rầm!”
Đông đảo cường giả tới công kích hộ trận khiến nó thỉnh thoảng phát ra từng đợt âm thanh oanh minh. Mặc dù Nhan Tiêu Sa tin tưởng trình độ đạo trận của Địch Cửu, thế nhưng với loại cường độ công kích như vậy thì chẳng biết hộ trận sẽ kiên trì được bao lâu?
- Nhan Thành chủ, người tới rồi.
Cù Đồng hét to khi trông thấy Nhan Tiêu Sa đến.
Tuy Cù Đồng là phó thành chủ nhưng bởi vì Tinh Không Tiên Thành còn thiếu người nên y vẫn một mực bế quan tại biên giới Thiên Trúc Hà. Cù Đồng tin tưởng chỉ cần qua một đoạn thời gian nữa, y nhất định sẽ cảm nhận được Kim Tiên chi cảnh.
Nhan Tiên Sa gấp rút nói:
- Những người này rất mạnh, ta thật sự không phải đối thủ của họ. Hiện tại chỉ biết dựa vào hộ trận duy trì….
Trông thấy biểu lộ lo lắng của Nhan Tiêu Sa, Cù Đồng bèn bật cười:
- Nhan Thành chủ à, trước khi đi Thành chủ đã đem quyền khống chế hộ trận giao cho người. Còn quyền khống chế phụ thành thì nằm trong tay ta, chờ ta thu thập họ xong…
Nói chưa dứt lời, y đã trực tiếp ném một cây trận kỳ ra ngoài.
- Chờ đã, nơi này có cường giả Đại Ất Tiên...
Nhan Tiêu Sa vội ngăn cản, thế nhưng vẫn chậm một bước, Cù Đồng đã mở hộ trận ra rồi.
“Răng rắc!”
Hộ trận phát ra một âm thanh nứt vang tạo thành một đầu thông đạo trực tiếp hướng vào trong trung tâm phụ thành. Hết thảy phụ thành đã lộ sạch dưới mắt tu sĩ công kích.
- Ha ha, hộ trận đã bị công phá, mọi người cùng nhau vào đi, nhìn xem chỗ này có cái gì quỷ dị lại làm cho tu sĩ độ lôi kiếp Chân Tiên, còn có thể ngưng tụ khí vận của Tiên giới nữa chứ.
Trông thấy tình huống trước mắt, một tên tu sĩ có sắc mặt nhợt nhạt, thân hình cao gầy vội vọt vào đầu tiên.
Gã chính là đệ tử của Tông chủ Dịch Trinh, Đại Ất Tiên hậu kỳ. Cũng là người có tu vi cao nhất trong tất cả tu sĩ tới đây.
Sự tình lần này tại Hoàng Hôn Tiên Vực là Dịch Trinh bảo gã tới xử lý.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, sau khi mười mấy người bọn họ tới Hoàng Hôn Tiên Vực xong sẽ phân tán trước, sau đó nghe ngóng tin tức ở bốn phương tám hướng rồi tụ tập lại sau.
Thế nhưng Hải Yết Nhi lại không nghĩ vận khí gã tốt đến vậy, vừa tới Hoàng Hôn Tiên Vực đã bắt được một tu sĩ biết về sự tình của Tinh Không Tiên Thành.
Một tiên thành mà tu sĩ bên trong tu luyện được không có gì là lạ hết, thế nhưng tiên thành vừa giúp tu sĩ tu luyện lại còn giúp họ độ lôi kiếp Chân Tiên thì hoàn toàn khác.
Là đệ tử của Dịch Vận Tiên Tông nên gã càng hiểu rõ hơn về thời đại Hoàng Hôn tại Tiên giới. Đó là tận thế của Tiên giới sau khi mất đi vận khí, nếu đã thế thì làm sao có lôi kiếp được?
Hải Yết Nhi có thể khẳng định việc khí vận của Tân Sinh Tiên Vực trôi đi có liên quan tới Tinh Không Tiên Thành. Cho nên gã mới không để đệ tử Dịch Vận Tiên Tông phân tán ra mà toàn bộ đều đi thẳng tới đây.
Sự thật chứng minh gã đoán không sai, bên ngoài phụ thành Tinh Không có một hộ trận cường đại bảo vệ. Mà tu sĩ chỉ cần tới gần phụ cận đều có thể tu luyện, dù là chính gã cũng không ngoại lệ, điều này nói rõ bí mật bên trong Tinh Không Tiên Thành càng lớn.
Hải Yết Nhi chính là người đầu tiên xông vào phụ thành, sau đó toàn bộ đệ tử cũng vọt vào theo.
Tu sĩ ở phụ thành tuy nhiều nhưng trong mắt chúng chỉ là sâu kiến mà thôi. Cao nhất cũng chỉ là bọn sâu kiến vừa mới bước vào Chân Tiên.
Bọn chúng chỉ cần một Đại Ất Tiên đã đủ miểu sát hết thảy mọi người nơi đây rồi.
Loại đạo pháp thần thông này chênh lệch thật sự rất lớn, cũng không phải cứ gom nhiều người tới là bù đắp được.
- Cù Thành chủ, ngươi…
Nhan Tiêu Sa không nhịn được khiếp sợ mà nhìn Cù Đồng, ông không hiểu vì sao lại phải mở hộ trận phụ thành ra để những người kia tiến vào.
Cù Đồng đắc ý cười lớn:
- Người nhìn kỹ đi.
Trong lúc nói chuyện, Cù Đồng lần nữa ném ra mấy cây trận kỳ khiến Nhan Tiêu Sa kinh hãi vô cùng, những đệ tử Dịch Vận Tiên Tông vừa tiến vào kia trong thoáng chốc đã biến mất không thấy tung tích đâu nữa.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Ông lập tức quét thần niệm ra xung quanh, khi quan sát đến biên giới tường thành thì rất nhanh ông cảm nhận được một đoàn không gian đang kịch liệt chấn động tại đó, thậm chí còn có chút huyết vụ ẩn hiện.
Bấy giờ, ông mới mừng rỡ kêu lên:
- Cù Thành chủ, không ngờ trình độ trận đạo của ngươi lại mạnh đến vậy.
Lấy ánh mắt Nhan Tiêu Sa há có thể không nhìn ra những gia hỏa kia đã bị Cù Đồng vây ở một góc chứ.
- Nhan Thành chủ, người quá coi trọng ta rồi. Đây rốt cuộc là trận gì đến chính ta còn nhìn không ra nữa. Nhiều nhất chỉ biết là một trận đạo dẫn chúng đến Khốn Sát Trận mà thôi, cái ta hiểu sơ sơ chỉ là về mấy thanh trận kỳ này.
- Là Thành chủ giao cho ngươi đúng không?
Tỉnh ngộ lại, Nhan Tiêu Sa mới nhớ tới chút trận kỳ trên người mình, đây đều là trận kỳ không chế hộ trận và khốn trận Tinh Không thành.
Cù Đồng gật đầu.
- Đúng vậy, Thành chủ muốn ta dùng chúng để bảo vệ phụ thành.
Lúc này phía sau Nhan Tiêu Sa bỗng dưng toát ra mồ hôi lạnh, ông nghĩ nếu mình mà muốn đoạt lấy Tinh Không trước mặt Địch Cửu thì chỉ sợ thi cốt đã sớm rét lạnh mất rồi. Buồn cười là ông vẫn còn nghĩ thực lực của mình mạnh nhất tại nơi đây. Hiện tại xem ra, ông chẳng là gì khi so với Địch Cửu hết.
Thủ đoạn trận đạo của Địch Thành chủ cường đại như vậy, muốn giết ông chỉ sợ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.
- May mắn những tên kia tiến nhập Úng Trận…
Nhan Tiêu Sa khô khốc nói một câu, trong lòng ông bây giờ là vô vàn cảm xúc đan xen. Vừa kính sợ lại vừa ngưỡng mộ Địch Cửu. Hơn nữa ông cũng rút ra được một chuyện, ấy là vô luận bất cứ lúc nào đi nữa cũng không nên nghĩ mọi thứ đều nằm trong sự kiểm soát của mình. May mắn bản thân không có mấy tâm tư xấu xa mà chỉ có lòng cảm kích và trung thành đối với Địch Thành chủ.
Chỉ vào sát trận nhấp nhô kia, Cù Đồng nói:
- Nếu bọn chúng không tiến vào Úng Trận thì ta chỉ phát động được Giảo Sát Trận, trực tiếp giết chúng bên ngoài thôi. Ta dẫn chúng vào Úng Trận là muốn bắt một hai người sống để điều tra xem nơi nào lại có nhiều cường giả đến thế.
Nhan Tiêu Sa bỗng dưng tỉnh ngộ lại, vội vàng hô:
- Cù Thành chủ, những người này ngàn vạn lần không được giết.
- Vì sao chứ?
Cù Đồng không nhịn được nghi hoặc mà nhìn Nhan Tiêu Sa.
- Bởi vì đây là đệ tử Dịch Vận Tiên Tông. Trước thời đại Hoàng Hôn, Dịch Vận là biểu tượng của Tiên giới và cũng là một trong những tiên môn chí cường tại nơi này. Vốn Dịch Vận Tiên Tông đang tọa lạc tại Tân Sinh Tiên Vực, bọn chúng tới đây hẳn là do phát hiện Tinh Không Tiên Thành. Dám giết đệ tử nhà bọn họ thì sợ rằng sẽ bị toàn bộ Tiên giới giảo sát mất, mà chúng lại có Tiên Vương đỉnh cấp trấn trụ nữa đấy…
Nghe vậy Cù Đồng hít vào một ngụm khí lạnh, y không chứng kiến được tình cảnh trước thời đại Hoàng Hôn không có nghĩa y không biết đến sự tồn tại của Tiên Vương.
- Vậy chúng ta phải làm sao đây?
Cù Đồng có chút kiêng kỵ hỏi.
Nhan Tiêu Sa do dự một lát rồi mới đáp:
- Khốn trận của Thành chủ hẳn vây khốn những người này được, cứ đợi Thành chủ trở lại rồi hẵng tính.
…..
- Mọi người không được rối loạn.
Trong Khốn Sát Trận, Hải Yết Nhi quát lớn để ngừng công kích điên cuồng của mọi người lại.
Chờ tất cả bình tĩnh hơn, gã mới lên tiếng:
- Đây hẳn là Khốn Sát Tiên Trận cấp 6, mặc dù ta không biết vì sao địa phương nho nhỏ này lại có được trận pháp cao minh, nhưng đừng nói tiên trận cấp 6 có người khống chế, xem như chẳng ai khống chế thì chúng ta cũng không phá vỡ nó nổi.
- Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng ở đây chờ chết à?
Một đệ tử Đại Ất Tiên khác cau mày hỏi.
Hải Yết Nhi cười lạnh.
- Chờ chết cái gì? Tu sĩ nơi này xem như ăn gan báo cũng chẳng dám giết chúng ta đâu. Chỉ cần chờ chúng tới rồi đáp ứng điều kiện chúng đưa ra, chúng ta mà rời khỏi được rồi thì chắc chắn ta sẽ bắt nơi đây máu chảy thành sông.
Lời gã nói không phải chỉ là đoán mò, nếu đám người kia mà dám giết họ thì đã sớm phát động sát trận chứ chẳng phải khốn trận để làm gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận