Thế Giới Thứ Chín

Chương 486

"Bành!"
Địch Cửu rơi xuống mặt đất, cũng may phù lục này đủ mạnh nên toàn bộ xương cốt của hắn mới không bị đứt gãy, chỉ có xương chân là chịu tổn thương mà thôi.
Lúc này Địch Cửu mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ cần thân thể tiếp xúc với mặt đất, chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ có điều hắn cần một khoảng thời gian để khôi phục.
Chính Địch Cửu cũng không biết bản thân đã trôi dạt bao lâu trong hư không, may mắn hắn kiên trì đến giờ phút này.
Những năm qua, mặc dù chưa niết hóa hoàn toàn những đạo độc văn bên trong mạch lạc và thức hải, nhưng hắn cũng miễn cưỡng bảo trì trạng thái cân bằng.
Hiện tại đã đáp xuống một tinh cầu khác, vô luận là vị diện nào, tình trạng khôi phục của hắn cũng sẽ ngày một tốt hơn.
Nếu là trước đó, hắn vận chuyển nửa vòng chu thiên chỉ để khôi phục 2 chân bị gãy, thì lúc này còn có thêm tác dụng ngăn chặn Phá Giới Phù niết hóa đạo cơ từ thân thể của hắn.
Đúng lúc ấy, xung quanh vang lên tiếng gào rú của động vật, Địch Cửu đoán nơi đây hẳn không phải Địa Cầu, rất có thể là một địa phương bên trong Hằng Vực tinh.
Bởi vì linh khí thiên địa của nơi này rất thiếu thốn, cảm giác linh khí vô cùng yếu ớt.
Sắc trời dần tối đi nhưng Địch Cửu vẫn ngồi yên không nhúc nhích.
Tuy hắn không cử động được nhưng năng lực tự vệ thì vẫn còn.
Chỉ cần không đụng phải Yêu thú Tiên cấp, Địch Cửu vẫn có thể tạo ra nhận mang pháp tắc chém chết bọn chúng.
Tất nhiên hắn không hi vọng có con Yêu thú nào mò tới, bởi vì một khi phân tâm, khả năng cân bằng niết hóa đạo cơ sẽ giảm sút, khiến thương thế bản thân tăng lên.
Tuy vết thương trên người Địch Cửu chồng chất nhưng vận khí vẫn tốt lạ thường, cũng không biết do may mắn hay nhờ bẩm sinh xúc giác dã thú cảm nhận được nguy hiểm đặc biệt cao hay không mà qua một đêm, chẳng có đầu thú nào mò tới.
Trong đêm, tuyết lớn bắt đầu bay tán loạn, thân thể Địch Cửu rất nhanh liền bị bao trùm bởi một tầng tuyết dày.
Thế nhưng Địch Cửu vẫn đang đắm chìm trong quá trình vận chuyển quy tắc chu thiên để khưu trừ độc văn.
Lại vài ngày nữa trôi qua, bỗng xuất hiện một thân ảnh đang lao nhanh tới gần vị trí của hắn.
Dường như thân ảnh này đã chạy hồi lâu, khi đến bên người Địch Cửu, cô nàng bèn ngừng lại, một tay đè lên bả vai hắn, không ngừng thở dốc.
Rất nhanh, đối phương liền cảm nhận được dưới lớp tuyết dày có gì đó không ổn, rất giống với con người.
Bấy giờ, người nọ mới thử đưa tay phủi phủi mấy cái khiến gương mặt Địch Cửu lộ ra, thấy tình cảnh trước mặt, cô nàng kinh ngạc kêu lên:
- A, tên này chết rét?
Thở dài một hơi, Địch Cửu mở to mắt nhìn cô gái trước mắt rồi chậm rãi hỏi:
- Xin hỏi đây là đâu?
- A...
Một tiếng kêu sợ hãi vang lên, cô gái ngỡ ngàng lùi lại ra sau mười mấy bước, sau khi tâm bình khí hòa mới hỏi:
- Ngươi còn sống à?
Địch Cửu khẽ giật mình, đối phương vừa dùng tiếng Hoa để trò chuyện.
Vì thế hắn đành phải hỏi lại bằng tiếng Hoa:
- Còn chưa chết, cho hỏi một chút, đây là nơi nào?
Cuối cùng cô gái cũng kịp phản ứng, cô khẳng định đối phương là một cường giả cổ võ, bằng không mà nói, sao có thể sống sót dưới loại thời tiết này.
- Nơi đây là khu Đại Bán Loan, là biên giới nơi hung thú hoạt động. Ấy, sao ngươi có thể sống sót suốt một đêm?
Khu Đại Bán Loan?
Bỗng nhiên Địch Cửu cảm thấy cái tên này thật quen thuộc...
Suýt chút nữa, Địch Cửu đã vươn tay vỗ đầu mình một cái, nếu đối phương nói tiếng Hoa thì nơi đây hẳn là Địa Cầu.
Hắn vẫn một mực lo lắng làm thế nào để khưu trừ Niết Hóa Độc Văn bên trong cơ thể nên chưa kịp phản ứng.
Sau khi biết mình tới đúng chỗ, Địch Cửu lập tức nhớ ra, hắn biết một nơi tên Đại Bán Loan.
Nơi đây thuộc thành phố Đới Trình, không nghĩ đến bây giờ lại biến thành bộ dáng này.
Vừa rồi cô gái này nói hung thú, chẳng lẽ Địa Cầu đã bị Yêu thú chiếm cứ?
Vậy không đúng, Địch Cửu nhớ kỹ trước khi rời khỏi Địa Cầu, hắn đã xử lý tất cả Yêu thú, sao để sót được con nào?
- Chẳng lẽ Thành phố Đới Trình đã biến mất?
Địch Cửu tự hỏi.
Sau khi đánh giá thanh niên trước mắt một phen, chắc chắn Địch Cửu là người sống, lúc này cô mới nghi ngờ hỏi:
- Hẳn thực lực của ngươi là Huyền cấp hậu kỳ? Bằng không sao có thể bình yên vô sự trải qua cả đêm? À đúng rồi, ta lên Phỉ Nguyệt Lam, ngươi tên gì?
- Ta là Địch Cửu...
Địch Cửu không định giấu diếm danh tính của mình.
Từ khi hắn rời khỏi Địa Cầu đến giờ, hẳn cũng qua 200 năm rồi?
Thời gian dài như vậy, người biết hắn chắc chẳng còn ai sống sót.
- Địch Cửu? Tên của ngươi giống y chang tên ân nhân của tổ tiên nhà ta nha!
Phỉ Nguyệt Lam ngạc nhiên kêu lên.
- Tổ tiên ngươi là ai?
Địch Cửu thuận miệng hỏi.
Với thái độ kính cẩn, Phỉ Nguyệt Lam từ tốn đáp:
- Tổ tiên ta là ngài Phỉ Khải.
Địch Cửu khiếp sợ ngước nhìn Phỉ Nguyệt Lam, hắn thật không nghĩ tới tại đây lại gặp được hậu nhân của Phỉ Khải.
Khi ánh mắt Địch Cửu rơi vào vết thương trên người Phỉ Nguyệt Lam, hắn nhận ra vết thương này là vì đánh nhau mà có.
Huống chi trong tay Phỉ Nguyệt Lam còn nắm một thanh trường đao, năm đó Địch Cửu từng truyền Lục Đao của Địch thị cho Phỉ Khải, theo lý thuyết, chỉ cần Phỉ Nguyệt Lam học được năm phần trong đó sẽ không chật vật đến mức này mới phải.
- Ngươi dùng đao?
Địch Cửu hỏi.
Phỉ Nguyệt Lam gật gật đầu:
- Đúng vậy, vũ khí chính của ta là đao.
- Đao pháp của cô kém cỏi thế? Để bản thân bị đánh đến mức này?
Địch Cửu cau mày hỏi một câu.
Nghe đối phương nói vậy, Phỉ Nguyệt Lam bèn lắc đầu:
- Phỉ gia đâu có đao pháp, cái ta tu luyện là đao pháp từ Địch gia. Năm đó cha ta chỉ biết được hai đao, hiện tại đến ta thì chỉ còn một.
Địch Cửu im lặng một hồi, hắn không nghĩ Địch thị Thất Đao lại rơi vào tình trạng chán nản như thế.
Trông thấy biểu lộ của Địch Cửu, Phỉ Nguyệt Lam hừ một tiếng:
- Cũng không phải đao pháp không tốt, đều do tư chất ta tầm thường, hơn nữa dược liệu lại quá mức quý giá, căn bản mua không nổi.
Địch Cửu giãy giụa đứng lên, cuối cùng chân hắn cũng đã lành lại.
Mặc dù phải thời thời khắc khắc vận chuyển quy tắc chu thiên, nhưng điều đó cũng chẳng ảnh hưởng nhiều tới hành động của hắn.
- Ngươi muốn đi đâu?
Phỉ Nguyệt Lam thấy Địch Cửu đứng lên liền ngạc nhiên hỏi.
- Ta muốn tìm một chỗ tá túc, thương thế trên người ta vẫn chưa hồi phục.
Hiện tại, ngay cả nhẫn trữ vật Địch Cửu cũng mở không ra, còn nhiều thứ phải nhờ Phỉ Nguyệt Lam giúp đỡ.
- Vậy chúng ta vào thành phố đi.
Phỉ Nguyệt Lam đáp.
- Không phải thành phố Đới Trình đã biến mất rồi sao?
Phỉ Nguyệt Lam nhìn Địch Cửu, khó hiểu cất lời:
- Này, ngươi từ đâu đến thế? Ngay cả thành phố Đới Trình ở đâu cũng không biết? Vị trí hiện tại của chúng ta chỉ là địa điểm ban đầu của thành phố thôi, bởi vì năm đó hung thú quá nhiều nên Đới Trình đã được dời về phía sau và xây dựng lại. Đừng nhìn bên ngoài có nhiều hung thú mà lầm, bên trong nội thành rất an toàn.
- Bây giờ trở về đó ngươi không sợ à?
Vừa liếc mắt nhìn thoáng qua, Địch Cửu đã biết Phỉ Nguyệt Lam vừa giết người và trốn ra đây.
Nghe hắn hỏi, khuôn mặt Phỉ Nguyệt Lam hiện lên vẻ mất tự nhiên, thế nhưng cô gái vẫn nhanh chóng che giấu:
- Ta việc gì phải lo lắng? Trước đó ta vừa giết một đầu hung thú nên bị mấy con khác đuổi giết, chẳng phải bây giờ đã an toàn rồi sao?
Vốn là người hiểu chuyện, Địch Cửu cũng không hỏi thêm, việc này chỉ cần nhìn một chút hắn liền biết, còn cần chứng thực ư?
….
Việc trùng tu Đới Trình diễn ra sau khi Địch Cửu rời khỏi Địa Cầu. Tới bên ngoài thành, Địch Cửu thậm chí còn thấy bọn họ đang dùng lưới quang kích để phòng ngự.
Cái này không khỏi khiến hắn nhớ tới Tiên Nữ Tinh năm xưa, nơi đó chỉ mang đến phiền phức cho Địa Cầu mà thôi.
Không biết có phải văn minh tại Địa Cầu đã thoái hóa rồi không mà lại dựng tường thành bằng gạch thế kia?
Sau khi vào bên trong, Địch Cửu cảm nhận rõ ràng Phỉ Nguyệt Lam có chút khẩn trương.
Bất quá chẳng ai kiếm chuyện với họ cả, hai người vô kinh vô hiểm mà tiến vào thành phố, ngay cả thủ vệ canh giữ tại cửa thành cũng chẳng thèm nhìn họ lấy một lần.
Rất nhanh Địch Cửu liền hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, người như hắn nhiều lắm.
Vô số người lưng mang cung tên tiến vào, vết thương chằng chịt trên thân.
Sau khi tiến vào thành phố, Phỉ Nguyệt Lan đã bình tĩnh lại, cô nàng nhanh chóng nói:
- Không phải ngươi muốn ở trọ à, đi tới khu Đông đi, nhà trọ ở đó là rẻ nhất.
Địch Cửu khó khăn đáp:
- Ngươi có thể cho ta vay ít tiền không, hiện giờ trên người ta một xu cũng chẳng có.
Nghe Địch Cửu hỏi vậy, Phỉ Nguyệt Lam đỏ mặt, lúng túng cầm hai tờ tiền kín đáo đưa ra:
- Trên người ta chỉ còn nhiêu đây thôi, ngươi cầm đỡ 100 ngàn này đi.
Nói xong câu đó, Phỉ Nguyệt Lam liền xoay người rời đi, rất nhanh đã biến mất không thấy đâu nữa.
Phỉ Nguyệt Lam tốt bụng dẫn Địch Cửu vào nội thành một phần vì muốn giúp hắn, một phần muốn nhờ Địch Cửu che giấu hành tung.
So với hắn, cô cũng chẳng có bao nhiêu tiền, 100 ngàn kia là hai tờ tiền cuối cùng của Phỉ Nguyệt Lam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận