Thế Giới Thứ Chín

Chương 498

Vừa mới ra khỏi Đại Trụ Đỉnh, Địch Cửu liền cảm nhận bên ngoài hộ trận xuất hiện vài người.
Quét thần niệm ra, Địch Cửu liền nhận thấy ngoài Thẩm Tử Ngữ, bốn người còn lại hắn hoàn toàn không quen biết.
Mấy hôm trước Thẩm Tử Ngữ vừa rời đi, sao bây giờ lại xuất hiện?
….
- Nơi này toàn một mảnh sương mù, nhìn tới nhìn lui chẳng thấy gì, cũng đâu có đường đi?
Rovik quan sát Vong Xuyên tự một hồi liền khó hiểu hỏi.
- Đây chắc chắn là hộ trận, không được đi tiếp, bằng không sẽ lạc đường. Chỉ có tu tiên giả hùng mạnh mới có thể tìm đường ra từ bên trong trận pháp mà thôi. Năm đó Tiên Nữ Tinh có thể tới gần Địa Cầu mà không bị phát hiện cũng nhờ hộ trận! Chỉ là thế giới tu chân cách chúng ta quá mức xa, trước đó nhân loại không ngờ nó thật sự tồn tại. Không ngờ Địch tiền bối lại là cao thủ có thể một mình tạo dựng hộ trận.
Đường Học Sơn nhanh chóng giải thích, sau đó hướng mắt về phía Thẩm Tử Ngữ, theo đạo lý mà nói, Thẩm Tử Ngữ nên chủ động bái phỏng Địch tiền bối mới đúng, thế nhưng bà ấy lại im lặng cúi đầu, cứ như tới dạo chơi vậy. Thấy vậy, ông liền đoán giữa hai người này hẳn là có chuyện cũ.
Trông cậy vào Thẩm Tử Ngữ xem ra không ổn, vì thế Đường Học Sơn liền chủ động khom lưng, cao giọng hô:
- Minh chủ Liên Minh Địa Cầu Thẩm Tử Ngữ cùng Đường Học Sơn, Rovik, Wadi, Moonlit tới bái kiến Địch tiền bối.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
Địch Cửu lười biếng đáp, hắn còn cả đống chuyện cần giải quyết, Nông Tú Kỳ vẫn còn bế quan, hiện tại thứ hắn thiếu nhất chính là thời gian.
- Thưa tiền bối, Nam Đan sơn xuất hiện một đầu Yêu thú cấp bốn, chúng ta đã toàn lực ứng chiến nhưng vẫn vô pháp tiếp cận con Yêu thú kia. Một khi nó rời khỏi Nam Đan sơn, hậu quả khẳng định khó lường. Hôm nay năm người chúng ta tới đây là muốn xin tiền bối xuất thủ…
Vừa nói, Đường Học Sơn vừa khom người, giọng điệu thành khẩn, mang theo sự khẩn thiết chờ mong.
Thần niệm Địch Cửu lập tức quét ra ngoài, rất nhanh hắn liền phát hiện một con Song Vĩ Hạt Báo cấp bốn.
Đây đúng là loại Yêu thú phi thường đáng sợ, một khi để nó xuống núi, Địa Cầu chắc chắn gặp họa lớn, những gì Đường Học Sơn nói hoàn toàn có lý.
Sức chiến đấu của Song Vĩ Hạt Báo cấp bốn cực kỳ cường đại, tại Tu chân giới, rất nhiều tu sĩ Nguyên Hồn cũng không dám đối đầu trực tiếp với nó, chứ đừng nói chi một ít võ tu nhỏ nhoi.
Khả năng lớn là đầu Yêu thú này vừa bước vào cấp bốn, vẫn cần củng cố tu vi.
Có thể khẳng định, chỉ cần sức mạnh của Song Vĩ Hạt Báo ổn định, nó sẽ xuất sơn và tiến vào thành thị tàn phá bừa bãi.
Địch Cửu dùng thần niệm trực tiếp tạo ra một đạo pháp tắc nhận mang đánh về phía con báo kia, nó lập tức bị nhận mang đánh nát đầu, ngay cả hừ cũng chẳng kịp lêu liền ngã sụp xuống đất, mất mạng.
Ngay sau đó, thần niệm của Địch Cửu không dừng trên con Yêu thú kia mà rơi xuống một ngọn núi nhỏ gần đấy, dưới ngọn núi này dường như tồn tại một truyền tống trận cổ đại. Từ trận văn trên đó có thể thấy đẳng cấp truyền tống trận khẳng định không thấp.
Hẳn phải dùng linh thạch mới khởi động được trận pháp này, hắn liếc mắt một vòng thì nhìn thấy một hàng chữ được khắc bên cạnh trận văn.
- Tề Hưởng chém giết Lang Yêu xong sẽ dùng truyền tống trận này đi tìm Cửu ca, bất luận sinh tử.
Đúng là Địa Cầu có rất nhiều nơi bí ẩn vẫn chưa được phát hiện, dựa vào trận văn trên đại trận, khẳng định được lưu lại từ thời đại Viễn Cổ.
Không ngờ Tề Hưởng có thể may mắn tìm được trận văn, còn nương nhờ trận văn đi tìm hắn.
Thế nhưng chắc chắn, cậu ta tìm không thấy. Chỉ hi vọng Tề Hưởng thành công tiến vào Tiên giới, khi ấy tìm hắn sẽ dễ hơn.
Suy nghĩ xong, Địch Cửu liền thu hồi thần niệm, bấy giờ, âm thanh của Đường Học Sơn lại truyền tới:
- Địch tiền bối, nếu không phải Yêu thú quá mức cường đại, bọn vãn bối sẽ không tới quấy rầy sự thanh tu của ngài.
Nghe vậy, Địch Cửu bèn lên tiếng:
- Các người đi đi, Song Vĩ Hạt Báo đã bị ta giết, hiện tại không uy hiếp gì tới nhân loại nữa. Hiện tại ta có chuyện cần bế quan, nếu không vấn đề gì lớn, đừng tới tìm ta.
Vừa rồi thần niệm Địch Cửu đã quét một vòng quanh Địa Cầu, ngoại trừ con báo cấp bốn kia, ngay cả Yêu thú cấp ba Địa Cầu cũng không có, hẳn không còn gì nguy hiểm.
Sở dĩ Địch Cửu nói những lời này đều sợ những người đã tới hôm nay thấy hắn chịu ra tay mà ngày mai ngày mốt lại mò tới nữa, cứ thế hắn làm sao có thời gian làm chính sự!
Giết rồi?
Năm người Đường Học Sơn hai mặt nhìn nhau, sau khi đám Phùng Khởi Lâm bị Yêu thú đập chết, họ liền chạy đi tìm Thẩm Tử Ngữ, chưa tới nửa tiếng đồng hồ cả bọn đã có mặt tại Vong Xuyên tự.
Lấy tốc độ của pháp khí phi hành, khoảng thời gian từ lúc Phùng Khởi Lâm bị Yêu thú giết chết cho đến Vong Xuyên tự chỉ khoảng hai tiếng.
Mà từ nơi đây muốn tới Nam Đan sơn khẳng định cần hơn hai giờ, chẳng lẽ vào lúc ba người Phùng Khởi Lâm bị giết, Địch Cửu đã ra tay giết chết đầu Yêu thú kia, còn từ tốn trở về.
Dù thời gian nhận được tin, Địch Cửu ở tại Nam Đan sơn đi nữa, cũng khó khăn lắm mới về được.
- Tử Mặc, sở dĩ ta trở thành Minh chủ là vì ta tu luyện võ đạo, muốn cống hiến một phần sức lực của mình chứ không vì cái gì khác. Nếu ngươi đủ khả năng giết chết Song Vĩ Hạt Báo, đi lại nhiều lắm chỉ chừng nửa ngày mà thôi, chỉ với ngần ấy thời gian liền bảo vệ được sự bình an của nhân loại. Xem như Thẩm Tử Ngữ ta cầu xin ngươi, hi vọng ngươi giúp ta lần này đi….
Rốt cuộc Thẩm Tử Ngữ cũng nhịn không được mà lên tiếng, ngữ khí mang theo một chút thê lương cùng bi ai.
Có lẽ giờ phút này, cái tên Địch Tử Mặc đã quen thuộc hơn với bà.
Thẩm Tử Ngữ hoàn toàn không giả bộ, này là trong thâm tâm bà thật sự nghĩ như vậy.
Bà tự biết chỉ có Địch Cửu mới đủ khả năng tiêu diệt đầu Yêu thú kia, Thẩm Tử Ngữ đã tu luyện đến cấp độ này, hẳn nên cố gắng hết sức thành toàn đại cục.
Địch Cửu ngay cả rời khỏi hộ trận còn không rời thì giết Yêu thú kiểu nào, đây chẳng phải lừa gạt mấy đứa con nít ư?
Nghe được lời Thẩm Minh chủ vừa nói, mấy người còn lại đều nghĩ Địch Cửu không muốn giúp họ. Trong mắt cao thủ như Địch Cửu, có lẽ Yêu thú có tiêu diệt Địa Cầu đi nữa hắn cũng không quan tâm.
Thẩm Tử Ngữ nói xong cũng chẳng nhận được bất kỳ hồi đáp nào. Tất nhiên Địch Cửu sẽ không giải thích nhiều, hắn đã nói giết nghĩa là đã giết, không cần phải chứng minh gì hết.
Trong suy nghĩ của Địch Cửu, đối phương đã không tin, dù hắn nói cả ngàn lần, kết quả đều như nhau.
Đợi lát nữa đám người này tới hiện trường liền hiểu, so với lời giải thích của hắn còn hữu hiệu hơn nhiều.
Năm người đứng đợi gần nửa giờ, sau khi xác nhận Địch Cửu không đi ra thì Đường Học Sơn vốn rất ngưỡng mộ Địch Cửu cũng thầm than một tiếng.
Nói chung, có vài việc không thể dùng ý chí con người mà thay đổi, Địch Cửu đã không muốn đi thì đoán chừng trên thế giới này chẳng ai đủ khả năng khiến hắn thay đổi.
Tuy không nhận được câu trả lời của Địch Cửu, Thẩm Tử Ngữ vẫn bình tĩnh trở lại.
Bà quay đầu nói với bốn người còn lại:
- Năm người chúng ta xuất phát là vừa, vô luận sống chết thế nào chúng ta đều là người của Liên Minh Địa Cầu, có trách nhiệm phải bảo vệ trái đất. Trước khi lên đường, mọi người hãy lưu lại một ít tư liệu. Vạn nhất thất bại cũng đừng phái thêm người tới Nam Đan sơn.
- Đúng vậy, đây là trách nhiệm của chúng ta, dù sống chết ra sao cũng phải hoàn thành.
Đường Học Sơn không chút do dự đáp.
Đám người Rovik đồng loạt gật đầu, chẳng ai phản đối.
Bọn họ đã đứng ở vị trí này, tất nhiên sẽ phụ trách mọi chuyện.
Nhiều năm qua, mỗi người trong số họ đều trải qua vô số trận chiến sinh tử.
Đã lựa chọn con đường này thì sớm muộn cũng vì nó mà chết, có gì phải sợ hãi.
Sau khi năm người kia rời đi, thần niệm Địch Cửu lập tức thẩm thấu xuống phía dưới Vong Xuyên tự.
Một cây cầu đen kịt như ẩn như hiện, khí tức luân hồi bàng bạc mênh mông tràn ra, kèm theo đó là từng đợt âm lãnh.
Còn chưa bắt đầu luyện chế mà Luân Hồi Kiều đã mang đến cho hắn cảm giác đè nén đáng sợ như vậy.
Địch Cửu thầm nghĩ, với tu vi hiện tại mà muốn luyện chế cầu gỗ thật sự có chút quá sức với hắn, cứ đột phá Tiên Đế rồi quay về xem sao.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu liền lấy Đại Trụ Đỉnh ra, bắt đầu dọn dẹp đan lô, chuẩn bị luyện chế Đế Già Đan cửu phẩm.
Địch Cửu đã thảo luận với Khuất Ngấn và Trầm Tự Thuấn về việc luyện chế cửu phẩm tiên đan, cũng từng xem qua giản luận về Đan đạo.
Hắn cảm thấy việc luyện đan thất bại rất có thể liên quan tới cảm ngộ về đại đạo của mình.
Vô luận ngươi đi trên con đường tu đạo thế nào đi nữa, chín là cấp độ cực hạn.
Mà Đan Đạo cũng là một loại Thiên Đạo, đạo là sinh, không ngừng tạo ra sự sống.
Lúc trước, Địch Cửu không rõ lắm về đạo lý này, thế nhưng viên phòng với Nông Tú Kỳ xong, hắn cảm thấy nhân sinh của mình như vừa hoàn thành một quá trình.
Địch Cửu bắt đầu minh ngộ, vô luận hắn tu luyện đạo nào, dù là đại đạo của chính hắn hay Đan Đạo, Trận Đạo, thậm chí là Khí Đạo đi nữa; những con đường ấy đều cần sự sống, vô luận là sự ra đời của sinh mệnh hay sinh cơ.
Có sinh mới có tử, xem như Khốn Sát Trận cũng phải phải có sinh môn, bằng không sẽ không thành trận.
Lò Đế Già Đan đầu tiên vẫn thất bại, thế nhưng Địch Cửu chẳng thấy mất mát tí nào.
Bởi vì đây là lần đầu tiên hắn tìm ra nguyên nhân thất bại của mình.
Đều vì quy tắc từ thiên địa cả, quy tắc của nơi đây quá kém, căn bản không thể thành công luyện chế ra tiên đan cửu phẩm.
Lấy lý giải của Địch Cửu với quy tắc thiên địa cùng khả năng chưởng khống* cơ sở pháp tắc của hắn, Địch Cửu có thể nhẹ nhàng bố trí một đại trận mô phỏng quy tắc ở nơi đây, sau đó tiếp tục luyện chế tiên đan cửu phẩm.
Bất quá hắn không làm thế, chẳng dùng bất kỳ thủ đoạn nào, hắn chỉ vẻn vẹn tiếp tục luyện chế Đế Già Đan mà thôi.
Bản thân hắn đã là chưởng khống giả pháp tắc*, chỉ có thể thuần túy luyện đan mới giúp Địch Cửu đột phá tầng cao hơn.
Lại nói, dù dựng nên đại trận thì sao chứ, chẳng phải cũng từ hắn mà ra?
Đạo hỏa lập tức dâng lên, hắn bỏ dược liệu vào đan lô, từng đạo khí tức pháp tức được Địch Cửu triệu hồi, bao phủ gần như hoàn toàn lò luyện đan, thậm chí còn bao trùm cả khoảng không gian xung quanh nó.
Theo thời gian dần trôi, dựa vào sự chi phối của Địch Cửu, một đạo quy tắc thiên địa hoàn toàn mới được tạo thành tại vùng không gian này.
Trong không gian mới, Địch Cửu có thể tùy ý làm bất cứ thứ gì mình thích, dù là luyện chế đan dược đi nữa.
Dược liệu trong đan lô lần lượt được chiết xuất, dược dịch tinh khiết không ngừng chuyển động bên trong Đại Trụ Đỉnh, cứ như dược dịch tự có sinh mạng của riêng mình, liên tục tản mát ra khí tức vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận