Thế Giới Thứ Chín

Chương 691: Phá Nát Hộ Trận Từ Xa

Hành Tư Nguyệt toàn thân rét run, trong lòng kinh hãi không thôi, đến tận lúc này gã mới minh bạch vì sao Phiền Viễn lại khách khí như thế đối với tu sĩ trước mắt này. Đây chắc chắn là Hỗn Nguyên, hay nói đúng hơn là cường giả đỉnh cấp trong trong cùng cảnh giới Hỗn Nguyên. Nhân tộc từ lúc nào lại có Hỗn Nguyên Thánh Đế đỉnh cấp như vầy đến Hư Thị rồi?
"Ngươi không nói sao? Được lắm, vậy thì vĩnh viễn cũng khỏi cần nói." Địch Cửu lại dùng lực siết chặt hơn.
"Đừng, đừng, ta nói..." Hành Tư Nguyệt giãy giụa, cố gắng khò khè ra mấy chữ, lúc này gã mới cảm giác được cổ mình được đối phương nới lỏng gọng kiềm một chút.
Gã nơi nào còn dám lảm nhảm mấy chữ chữ Thánh Đạo liên minh gì gì đấy nữa, chỉ vội vàng khai báo: "Tiền bối, Hám Tử Đồng kia giết chết một tu sĩ Hải tộc, không nói đến hành vi của nàng ta khiến Nhân tộc hổ thẹn như nào, chỉ tính riêng loại hành vi này đã dẫn tới đại họa cho Nhân tộc rồi..."
"À, vậy ta cũng giết một tu sĩ Đạo Nguyên của Hải tộc, nói như vậy cũng là ta đang làm Nhân tộc hổ thẹn rồi, đúng không?" Địch Cửu mỉa mai nhìn Hành Tư Nguyệt.
Hành Tư Nguyệt trong lòng trầm xuống, dạo thời gian trước gã toàn ra ngoài tìm kiếm cơ duyên tu luyện, mãi tới gần đây gã mới trở lại Hư Thị, mục đích là vì tham gia đại hội Đạo Quả Tháp, làm sao gã có thể biết được Địch Cửu đã giết một tu sĩ Đạo Nguyên của Hải tộc ngay tại Hư Thị này? Nếu như biết, gã tuyệt đối sẽ không nói lời ngu xuẩn như vậy.
"Địch huynh... Tiền bối, không ngờ ngươi..." Loan Văn Tinh mừng rỡ không thôi nhìn Địch Cửu, y thật sự là không nghĩ tới bèo nước gặp nhau mà lại tình cờ quen biết được một người bằng hữu có thực lực cường đại như thế.
"Loan huynh, chúng ta vốn là bằng hữu, giữa chúng ta không nên xưng hô tiền bối xa lạ như vậy." Địch Cửu mỉm cười, ngữ khí hoà hoãn lại.
Loan Văn Tinh vội vàng nói: "Vậy ta gọi ngươi là Địch huynh. Địch huynh, chuyện này ta biết khá rõ, để ta nói cho huynh nghe. Ta cùng Hám Tử Đồng tương đối quen thuộc, nàng ta tuyệt đối không phải là người sẽ tùy ý gây chuyện thị phi đâu. Sở dĩ Hám Tử Đồng đến Hư Thị này chẳng qua là vì muốn tham gia đại hội Đạo Quả Tháp mà thôi. Thế nhưng bởi vì Hành Tư Nguyệt mà các tu sĩ Nhân tộc hầu như đều không thể nào kiếm được bất kỳ một danh ngạch nào để tiến vào Đạo Quả Tháp. Liền xem như có thì cũng đều là phải xuất ra không ít bảo vật để trao đổi."
Địch Cửu chau mày, "Có ý tứ gì?"
Loan Văn Tinh giải thích: "Thường thì Nhân tộc sẽ có sẵn ba mươi danh ngạch để tiến vào Đạo Quả Tháp, đây là do năm đó Diệp Đạo Quân tranh thủ được cho Nhân tộc ta. Những danh ngạch này vốn sẽ được phân phát dựa theo tư chất thiên phú của tu sĩ hoặc là dành cho những người có cống hiến lớn đối với Thánh Đạo giới. Về sau Diệp Đạo Quân đã tạo ra được một cái truyền tống trận có thể trực tiếp đi từ Thánh Đạo giới đến Thiên Ngoại Thiên, thế nên rất nhiều thiên tài của Nhân tộc đều đã đi tới đó, ngay cả Diệp Đạo Quân cũng đi. Cho nên những danh ngạch này đã được ngài giao lại cho Hành gia đảm nhiệm phân phát xuống.
Hành gia sau khi đạt được những danh ngạch quý giá ấy liền ích kỷ giữ riêng cho mình. Cho tới tận bây giờ cũng chưa từng bận tâm đến lời dặn dò năm xưa của Diệp Đạo Quân, để dành những tấm vé ấy cho tu sĩ thiên tài của Nhân tộc, mà bọn họ đem những danh ngạch này biến thành tài nguyên tu luyện đỉnh cấp, toàn bộ đều để lại cho Hành gia, có thể nói là tư lợi tới cực điểm. Nhân tộc đã từng có không ít người đứng ra phản đối, nhưng đều bị Hành gia gạt bỏ. Hành gia dựng lên Thánh Đạo liên minh tại Hư Thị này, yêu cầu bất kỳ tu sĩ Nhân tộc nào đến Hư Thị đều nhất định phải tới Thánh Đạo liên minh đăng ký họ tên. Một khi làm trái với quy định của bọn họ thì kết quả ngoại trừ bị giết thì chính là bị phế."
"Hành gia ngươi oai phong nhỉ." Địch Cửu mạnh tay vứt Hành Tư Nguyệt xuống đất, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng.
Sắc mặt Hành Tư Nguyệt trắng bệch, trong lòng dâng lên sự khủng hoảng cực độ. Gã có một loại trực giác, ấy là chính mình xong đời rồi, ngay cả Hành gia cũng có khả năng xong đời rồi.
Loan Văn Tinh nhìn Hành Tư Nguyệt rồi xì một tiếng đầy khinh miệt, "Hám Tử Đồng sư tỷ thậm chí còn từng là người quen của Diệp Đạo Quân, rõ ràng nàng ấy cũng đến từ Thánh Đạo giới, thế nhưng lại không cách nào đạt được một cái danh ngạch tiến vào Đạo Quả Tháp. Cuối cùng Hám sư tỷ đành phải thiên tân vạn khổ từ địa phương khác đạt được một cái danh ngạch, kết quả lại bị Hành Tư Nguyệt vu hãm, cuối cùng còn bị gã cho người bắt nhốt lại. Hành Tư Nguyệt đúng là một người cặn bã, ngoại trừ dành suất cho Hành gia thì số danh ngạch còn lại gã đều đem đi bán cho các chủng tộc khác chứ quyết không lưu lại cho các thiên tài của Nhân tộc."
Địch Cửu nhìn chằm chằm Hành Tư Nguyệt, gằn giọng hỏi: "Ngươi đã tẩu tán danh ngạch tiến vào Đạo Quả Tháp đi nơi nào rồi?"
"Ta là người của Hành Thị Thần Giác, ngươi không thể đối với ta như vậy." Ngữ khí cùng sắc mặt của Hành Tư Nguyệt đều đã tái nhợt vô lực, thế nhưng gã vẫn ráng mạnh miệng nói một câu.
Địch Cửu khoát tay, một cánh tay của Hành Tư Nguyệt thẳng tắp rơi xuống, Địch Cửu trực tiếp cầm lấy chiếc nhẫn từ trên cánh tay đã đứt rời của gã, thần niệm của hắn dễ dàng phá vỡ phòng ngự của nó rồi quét vào trong.
Lập tức Địch Cửu cầm ra gần 20 tấm ngọc bài tiến vào Đạo Quả Tháp, hắn từ tốn hỏi: "Còn mười tấm ngọc bài nữa đang ở đâu?"
Hành Tư Nguyệt sợ hãi không thôi, lắp bắp đáp: "Đều… đều bán cho người khác rồi. Những danh ngạch bài này phần lớn đều đã có chủ rồi, ngươi không thể cầm đi..."
Biết rõ bản thân mình không nên nói lời này, thế nhưng Hành Tư Nguyệt vẫn nhịn không được nói ra. Bởi vì gã biết rõ một khi gã để Địch Cửu lấy đi những lệnh bài tượng trưng cho một suất tiến vào Đạo Quả Tháp ấy thì kết cục của gã và Hành gia sẽ ra sao.
Địch Cửu không buồn để ý đến Hành Tư Nguyệt, chỉ quay sang hỏi Loan Văn Tinh: "Loan huynh, ngươi có biết Hám Tử Đồng hiện tại đang bị giam giữ ở đâu không?"
"Ta biết, Hám sư tỷ bị cầm tù trong Thánh Đạo liên minh tại Hư Thị." Người vừa lên tiếng chính là Quý Linh Trúc.
Quý Linh Trúc cũng giống như Loan Văn Tinh, mặt mũi tràn đầy sự kích động, nàng cũng không hề nghĩ đến Địch Cửu lại sở hữu thực lực đáng sợ như vậy. Việc đầu tiên nàng nghĩ tới chính là viên Càn Nguyên Quả mà nàng mất đi, có lẽ thông qua vị Địch Cửu sư huynh này, nàng sẽ có cơ hội lấy lại viên Càn Nguyên Quả ấy.
Thần niệm của Địch Cửu không có nửa điểm do dự, trực tiếp phá vỡ cấm chế ngăn cách thần niệm trong Hư Thị, rất nhanh liền tìm được trụ sở của Thánh Đạo liên minh.
Xong xuôi hắn liền quay sang nói với Loan Văn Tinh cùng Quý Linh Trúc: "Loan sư huynh, Quý sư tỷ, còn muốn làm phiền các ngươi đi đến Thánh Đạo liên minh một chuyến, đưa Hám sư tỷ đến nơi này."
Loan Văn Tinh ngơ ngác trả lời: "Thánh Đạo liên minh có hộ trận, tu sĩ bình thường căn bản không thể vào được."
Còn có một câu mà Loan Văn Tinh không nói ra, trên thực tế, tu sĩ của các chủng tộc khác còn có cơ hội tiến vào Thánh Đạo liên minh, nhưng tu sĩ Nhân tộc thì hoàn toàn ngược lại. Sau khi Hành gia nắm chặt Thánh Đạo liên minh trong tay xong, bọn họ liền cố gắng nịnh bợ các chủng tộc còn lại, còn đối với Nhân tộc thì luôn ôm một bộ dáng khinh thường, chẳng thèm ngó tới.
"Ngươi cứ việc đi đi, hộ trận kia ta đã phá nát rồi." Địch Cửu khoát tay chặn lại, đối với hộ trận rác rưởi do Thánh Đạo liên minh bố trí, hắn căn bản không đặt ở trong lòng.
"Tốt, Địch sư huynh, ngươi cứ yên tâm, ta sẽ mau chóng đưa Hám sư tỷ tới đây." Loan Văn Tinh nghe thấy Địch Cửu nói vậy, trong lòng vô hạn cuồng hỉ. Y khẳng định Địch Cửu chỉ mới vừa phá vỡ hộ trận kia, cách xa nhau nhiều cấm chế ngăn cách như vậy mà Địch Cửu vẫn có thể tùy ý phá vỡ hộ trận của Thánh Đạo liên minh, rốt cuộc là Địch Cửu cường đại tới cỡ nào? Phải biết, cấm chế ngăn cách của Hư Thị cũng không tầm thường gì.
Đinh Trì vội vàng nói: "Ta cũng cùng đi với các ngươi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận