Thế Giới Thứ Chín

Chương 323

Cái Kim Hiên thẳng tiến tới đây hiển nhiên là cố ý muốn tìm Mặc Vũ Xuân.
Địch Cửu không rõ vì sao Cái Kim Hiên lại biết chỗ của Mặc Vũ Xuân, thế nhưng nhờ có nửa phiến bia đá có chữ Tịnh trong tay nàng mà hắn đoán được đây là di chỉ Thiên Tịnh môn ở Tiên giới.
Cái Kim Hiên cố ý tìm tới Mặc Vũ Xuân, rất có thể là do trên người nàng có thứ gì đó hấp dẫn y. Tuy nhiên bất kể là cái gì đã hấp dẫn người nọ, Địch Cửu biết mình không thể ở lại trong này quá lâu.
Nếu Cái Kim Hiên đã đến nơi này thì tương lai có thể một gã Cái Ngân Hiên, Cái Thiết Hiên hoặc Cái Văn Hiên gì gì đó lại mò tới.
Địch Cửu cõng Mặc Vũ Xuân lên, cấp tốc rời khỏi đây.
Ước chừng nửa ngày sau, hai tên tu sĩ khác xuất hiện, chính là Đại Vận Tiên Thành Dương Tiền Tu và Cừu Chấn.
- Dương chấp sự, hình như thành chủ chưa tới.
Cừu Chấn ngạc nhiên quan sát chung quanh hồi lâu.
Dương Tiền Tu cười đáp:
- Ngươi nhìn, thành chủ không phải đã đến lâu rồi sao?
Cừu Chấn theo bản năng nhìn qua hướng Dương Tiền Tu chỉ, đột nhiên trong lòng gã cảm thấy có gì đấy không đúng, trước mặt thành chủ, Dương Tiền Tu giống hệt như chó con vẫy đuôi, nếu thành chủ đang ở đây thì sao Dương chấp sự lại nói chuyện hời hợt như vậy? Phải sớm khom người nghênh đón mới đúng chứ.
Gần như cùng lúc Cừu Chấn nghĩ đến có trá thì bỗng:
“Phốc!”
Khí tức tử vong ập tới từ phía sau lưng, sức lực toàn thân Cừu Chấn trong nháy mắt biến mất.
- Dương Tiền Tu, ngươi...
Cừu Chấn gian nan quay đầu, dùng vẻ mặt không dám tin nhìn chằm chằm Dương Tiền Tu, ngoài thân thể, nguyên thần của Cừu Chấn cũng đã bị Dương Tiền Tu định trụ.
Dương Tiền Tu phất tay, nhục thân Cừu Chấn lập tức hóa thành bã vụn.
- Con kiến hôi mà cũng dám ngấp nghé vị trí thành chủ à?
Dương Tiền Tu khinh thường nói một câu rồi đi tới trước mấy bước, nhặt lên một chiếc giày đã rách nát.
Gã quá quen thuộc với chiếc giày nọ, bởi vì nó thuộc về Cái Kim Hiên.
Có thể khẳng định Cái Kim Hiên đã vẫn lạc ở đây.
Cái Kim Hiên vẫn lạc, vậy Đại Vận Tiên Thành đã trở thành thiên hạ của gã rồi. Giờ khắc này, Dương Tiền Tu chỉ muốn bật cười thật lớn. Gã thật sự cảm tạ đệ tử Thiên Tịnh môn kia, chắc là nàng đã giết Cái Kim Hiên.
Trong mắt Cái Kim Hiên chỉ có sự dụ hoặc của Thiên Tịnh môn đệ tử mà hoàn toàn quên mấy đệ tử môn phái ấy đáng sợ đến cỡ nào. Làm con chó sau lưng Cái Kim Hiên lâu như vậy, hôm nay rốt cục cũng đến ngày Dương Tiền Tu gã làm chủ.
Dương Tiền Tu hoàn toàn không bận tâm đến việc có thể Cái Kim Hiên còn sống và y sẽ tìm đường quay về. Chỉ cần gã chuyển hóa tiên nguyên rồi bước vào Chân Tiên cảnh, dù Cái Kim Hiên có về thì đã sao?
Chỉ tiếc đệ tử Thiên Tịnh môn kia, Cái Kim Hiên không làm gì được đối phương thì Dương Tiền Tu khẳng định mình cũng bất lực. Mà thôi bỏ đi, bây giờ đã có Đại Vận Tiên Thành, gã sớm muộn gì cũng sẽ tiếp cận thành công Kim Tiên cảnh.
...
Nửa ngày sau, Địch Cửu mở ra động phủ trong một hoang phong rồi mang theo Mặc Vũ Xuân tiến vào trong đó.
Mặc Vũ Xuân đang bị thương, thương thế mãi chẳng khôi phục, lại thêm tâm thần nàng bị kích thích nên muốn khôi phục thì phải trải qua quá trình lâu dài.
Địch Cửu đặt Mặc Vũ Xuân lên giường, hắn cởi ra từng mảnh y phục trên người nàng, trông thấy rõ vết thương kéo dài từ phần ngực xuống tận bụng làm hắn nhịn không được thở dài một phen.
Giới chỉ của nàng không biết đã rơi mất ở đâu. Khó trách quần áo tả tơi như vậy mà Mặc Vũ Xuân vẫn mặc trên người, càng không phải nói đến tại sao nàng không dùng đan dược để chữa thương. Ở nơi không thể tu luyện như Hoàng Hôn Tiên Giới mà lỡ mất đi giới chỉ thì thật sự đúng là trí mạng.
Địch Cửu đoán chừng tâm thần nàng bị kích thích, ngoại trừ nguyên nhân vì tình trạng quá tang hoang ở Tiên giới, thì rất có thể là do nàng đã mất phương hướng.
Một tu sĩ mất phương hướng và mục tiêu, lại đi tới một chỗ không thể tu luyện, thậm chí cả giới chỉ cũng không có thì thật sự là phi thường đáng sợ.
Địch Cửu không phải chưa từng nhìn qua thân thể nữ nhân, nhưng đây là lần đầu tiên hắn trông thấy một dáng người hoàn hảo đến vậy. Mặc dù trước ngực Mặc Vũ Xuân có một vết thương rất đáng sợ, thậm chí máu nàng vẫn đang tứa ra, thế nhưng vẫn không cách nào che lấp được thân thể đẹp đẽ của nàng.
Ngoại trừ Chân Mạn, Địch Cửu chưa từng động tâm với bất cứ nữ tử nào. Từ khi bắt đầu tu luyện, hắn càng không đặt tình cảm nhi nữ trong lòng.
Ngay cả Cảnh Mạt Song cũng chỉ là một phần tình thân mà thôi.
Bây giờ trông thấy thân thể hoàn mỹ của Mặc Vũ Xuân, đáy lòng hắn bỗng nhiên có cảm giác cực nóng. Địch Cửu hít một hơi thật sâu rồi niệm vài lần Thanh Thần Quyết để tỉnh táo lại.
Địch Cửu thở dài, khi còn ở Thế giới Tiểu trung ương, quả thật Địch Cửu đã từng cố ý điều tra về Thiên Tịnh môn. Tông môn nhà bọn họ không cho phép đệ tử yêu đương, lại càng không được có đạo lữ.
Nếu Mặc Vũ Xuân đang tỉnh táo, đoán chừng nàng thà rằng tự sát chết chứ không muốn để bị người khác nhìn thấy thân thể mình.
- Chuyên này không thể trách ta, Tiên giới đã ở tình trạng như vậy rồi, chúng ta cũng không nên cổ hủ như trước nữa.
Địch Cửu lẩm bẩm. Hắn giúp Mặc Vũ Xuân phục dụng một viên đan dược chữa thương, sau đó nhẹ nhàng thanh tẩy cho nàng rồi mới mặc giúp nàng một bộ y phục nữ tu mà hắn mới luyện chế.
Lần đầu tiên hắn trông thấy Mặc Vũ Xuân là khi đó nàng chỉ mặc một bộ đạo bào màu xanh bình thường, dường như nàng cố ý ẩn đi dung mạo của mình, chỉ cho người ta nhìn thấy chút dáng vẻ thanh tú mà thôi.
Hiện tại Mặc Vũ Xuân đã được thanh tẩy sạch sẽ, mái tóc dài tùy ý thắt ở phía sau, lại thêm vào bộ váy tiên nữ màu lam nhạt đang mặc trên người khiến dung nhan nàng hiện giờ thừa sức làm cho người ta phải hít thở không thông.
Sắc đẹp không nhiễm chút bụi trần này thật sự quá mức động lòng người.
Địch Cửu cố gắng dời ánh mắt đi. Hắn biết Mặc Vũ Xuân là một nữ tử vô cùng có tính tự chủ, dù xuất thân tại Thiên Tịnh môn nhưng nàng vẫn có suy nghĩ độc lập của mình.
Hắn lấy ra một chiếc giới chỉ, đưa vào trong đó số quần áo nữ tu vừa mới luyện, một số linh mạch và linh thạch để tu luyện rồi mới đeo nó lên tay Mặc Vũ Xuân.
Chí ít lúc Mặc Vũ Xuân tỉnh lại, trong tay nàng còn có giới chỉ, không cần phải lúng túng hỏi thăm chuyện liên quan tới quần áo.
Làm xong những việc này, Địch Cửu mới bắt đầu luyện hóa giới chỉ của Cái Kim Hiên.
Tuy Cái Kim Hiên là Chân Tiên, nhưng cấm chế trên đó đối với Địch Cửu thật sự là không chịu nổi một kích. Hắn vẻn vẹn hao tốn chưa đến nửa nén hương đã mở được cái nhẫn.
Khi thần niệm rơi vào một đống tiên tinh trong đấy, hắn ngạc nhiên đến mức siết chặt nắm đấm.
Đã đến Tiên giới hơn một trăm năm rồi nhưng đây mới là lần đầu tiên Địch Cửu trông thấy tiên tinh. Tạm thời chưa nói tới đẳng cấp của chúng, chỉ tính riêng loại khí tức Tiên Linh ấy đã khiến hắn cảm giác cực kỳ thoải mái.
Tu luyện ở Tiên giới cần Tụ Vận tiên trận, nên dù có tiên tinh thì cũng chỉ dùng nó để khôi phục tiên nguyên. Nhưng Địch Cửu lại khác, bởi vì hắn có được tia đạo đạo tắc màu vàng, mà quy tắc của tia đạo tắc màu vàng rõ ràng cao hơn quy tắc ở Tiên giới, bởi vậy hắn chỉ cần câu thông với nó liền có thể hấp thu tiên linh khí để tu luyện.
Hơn nữa sau khi cảm ngộ 108 đạo cơ sở pháp tắc trong Ngũ Lục Đạo Tháp, hắn vẫn còn có biện pháp tu luyện khác, điều kiện tiên quyết chỉ cần có tiên tinh là đủ.
Địch Cửu thử đếm một chút, hạ phẩm tiên tinh khoảng chừng gần 50.000 viên. Trung phẩm tiên tinh thì 137 viên, không có thượng phẩm và cực phẩm.
Ngoài ra trong đây còn có một đống lớn linh thạch. Địch Cửu đoán chừng đống này cũng khoảng hơn trăm tỷ linh thạch thượng phẩm. Đáng tiếc hiện giờ chúng gần như vô dụng.
Thế nhưng tất cả mọi thứ vẫn bị Địch Cửu đưa vào trong Chân Linh thế giới. Tuy hắn không dùng được nhưng Tiểu Thụ Nhân và Hắc Hỏa vẫn cần nó để tu luyện.
Bế quan hơn trăm năm, Thụ đệ đã đạt tới cấp tám Thụ Yêu, Hắc Hỏa thì gần tiến vào cấp chín đỉnh phong rồi. Bởi vì khí tức trên Tiên giới quá mức hỗn loạn nên Địch Cửu không có dự định để hai đứa nó ra ngoài.
Địch Cửu chướng mắt số ngọc giản công pháp và đan dược trong nhẫn của Cái Kim Hiên. Bởi vì trong đây chẳng có chút tiên đan nào, chỉ toàn là tu chân đan dược cấp thấp mà thôi.
Tuy nhiên hắn lại chú ý tới một cái mai rùa.
Trên mai rùa có khắc Tiên Cổ Văn, ngụ ý “Thứ trấn áp khí vận Tiên giới là Tứ Phương Thần Đỉnh. Có Tứ Phương Thần Đỉnh trấn áp, khí vận Tiên giới hưng thịnh, cường giả xuất hiện lớp lớp.”
Địch Cửu nhìn thấy tin tức này bèn nghĩ, liệu có phải Tứ Phương Thần Đỉnh đã bị kẻ nào đó lấy mất nên mới tạo thành khí vận Tiên giới tán loạn, ngay cả nơi náu thân tu luyện cũng không có, cuối cùng tạo thành một trận đại hỗn chiến như trăm năm qua không?
Tin tức ấy khiến Địch Cửu đột nhiên có suy nghĩ, nếu hắn bố trí Tụ Vận tiên trận mà không cao hơn cấp chín tại Hoàng Hôn Tiên Giới, thì e rằng điều đó cũng chỉ có thể kéo dài hơi tàn mà thôi.
Tuy nhiên, nếu hắn tham khảo thủ đoạn Thượng Cổ và bố trí thành công một cái Đại Ngũ Hành Trận trấn áp khí vận thì sao?
Sở dĩ Địch Cửu nghĩ đến Đại Ngũ Hành Trận là bởi vì hắn có một cây Ly Địa Diễm Quang Kỳ.
Địch Cửu không rõ cấp bậc của Tứ Phương Thần Đỉnh, tuy nhiên hắn đoán nếu dùng Ly Địa Diễm Quang Kỳ gia nhập Đại Ngũ Hành Trận, hiệu quả trấn áp khí vận tuyệt đối không kém hơn bao nhiêu so với Tứ Phương Thần Đỉnh. Đáng tiếc không có tứ kỳ còn lại, vạn nhất tập hợp đủ ngũ kỳ, vậy Đại Ngũ Hành Trận chắc chắn sẽ tốt hơn Tứ Phương Thần Đỉnh nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận