Thế Giới Thứ Chín

Chương 558

Quy tắc thiên địa mà Địch Cửu cảm nhận được càng thêm viên mãn, hắn chưa lên tiếng thì Trác Vô Gia đã thở dài, nói:
- Cho tới tận hôm nay, chúng ta mới chân chính đi tới Đạo giới.
Địch Cửu rất đồng ý với lời này của Trác Vô Gia, so với Trùng Động, nơi đây mới là chỗ bọn họ cần.
Dược Đạo Môn Thần Thành không có thủ vệ nhưng có một đạo văn ba động với phương viên hơn một trượng, Địch Cửu và Trác Vô Gia cầm lấy lệnh bài đi vào đại môn.
Lệnh bài trong tay hai người tản mát gợn sóng nhàn nhạt khiến đại môn nhanh chóng hé mở, cả hai không chút do dự bước vào.
Vừa tiến vào Dược Đạo Môn Thần Thành, nguyên khí thiên địa càng thêm nồng đậm.
Thế nhưng có một việc khiến Địch Cửu và Trác Vô Gia khá nghi ngờ, ấy là toà thần thành này thế mà không lớn.
Thần niệm Trác Vô Gia còn không cách nào cảm nhận được rõ ràng nhưng với tu vi cường hãn như Địch Cửu, hắn đã mơ hồ cảm giác được số người trong tòa thần thành ấy không tới mười vạn.
Địch Cửu trông thấy đông đảo bên hông tu sĩ hành tẩu trong thành đều đeo một viên lệnh bài không khác mấy so với bọn họ, trong lòng hắn liền trầm xuống.
Không cần hỏi cũng biết, những người này đều tới từ Trùng Động.
Đã thế, hắn không thể nào cứ lưu lại tại đây.
Xem như thần thành có tốt, cũng có một bộ phận người rời đi.
Hiện tại nhiều người như vậy lưu lại thần thành, nguyên nhân duy nhất chính là rời khỏi Trùng Động xong, phải có điều kiện mới được rời khỏi.
Trác Vô Gia cũng phát hiện được tình huống bên này, y biết tư duy bản thân kém hơn so với Địch Cửu, thế nên không nói gì, chỉ đứng sau lưng đối phương mà thôi.
Hiện tại, y và Địch Cửu cùng đứng trên một con thuyền, chỉ cần một trong hai xảy ra chuyện, người còn lại tất nhiên không thoát khỏi liên lụy.
Thần thành không lớn, cửa hàng cũng chẳng nhiều.
Một tòa thành chỉ hơn mười vạn nhân khẩu thì làm được bao nhiêu sinh ý?
- Chúc mừng hai vị đã tiến vào Thần Thành của Dược Đạo Môn.
Sau khi Địch Cửu và Trác Vô Gia tiến vào cửa hàng, chưởng quỹ liền cười ha hả bước ra, hiển nhiên biết khách nhân vừa tới là người mới.
Theo như Địch Cửu đoán, Thần Thành có bao nhiêu người chắc chưởng quỹ đã sớm nắm rõ.
- Đa tạ đạo hữu, ta muốn hỏi một chút, làm sao có thể rời khỏi Thần Thành của Dược Đạo Môn?
Địch Cửu ôm quyền, vô cùng khách khí hỏi thăm.
Chưởng quỹ cười ha ha:
- Trong thời gian ngắn không rời khỏi đây được đâu.
Nghe vậy, Địch Cửu nghi ngờ hỏi:
- Vì cái gì? Nơi này của chúng ta một là không có tiên tinh, hai là không có đạo tinh, làm sao mà tu luyện được?
Chưởng quỹ cười to:
- Không cần lo lắng, thần linh khí của thần thành chúng ta dư dả, phía dưới còn chôn giấu một đầu đạo mạch. Xem như không có thần tinh, chỉ cần chịu khó một khoản thời gian cũng có thể Tố Đạo. Về phần tài nguyên tu luyện, các ngươi tới được nơi đây, khẳng định đã có sẵn một lượng điểm cống hiến dùng để đổi các loại tài nguyên tu luyện. Số điểm cống hiến có được sẽ hiển thị trên lệnh bài, thời điểm mua sắm sẽ trực tiếp khấu trừ trên đó.
Tới tận bây giờ, Địch Cửu và Trác Vô Gia mới hiểu được, nguyên lai điểm cống hiến trên lệnh bài của bọn họ vẫn còn tác dụng.
Xem ra giết được nhiều côn trùng cũng không chỉ dùng để rời khỏi Trùng Động.
Đồng thời Địch Cửu cũng hiểu rõ, đạo tinh còn được gọi là thần tinh.
Chưởng quỹ tiếp tục giải thích:
- Ngoại trừ điểm cống hiến, nếu trên thân các ngươi còn lưu giữ thi trùng thì càng tốt. Vật liệu từ côn trùng ở thần thành đắt hơn so với giá tại Trùng Động, nơi này của ta cũng tiến hành thu mua thi trùng đây, giá cao lắm đấy. Tại thần thành, không cần thủ hộ Trùng Động, chỉ cần tập trung tu luyện, sớm muộn cũng có ngày rời đi.
Địch Cửu ôm quyền hỏi tiếp:
- Vậy làm phiền lão bản, tại hạ muốn hỏi một chút, thông thường thì mọi người phải tu luyện bao lâu mới rời đi được?
Chưởng quỹ đáp:
- Chỉ cần các ngươi có đủ tài nguyên tu luyện, hiện tại liền rời khỏi thần thành được rồi. Tại nơi đây có truyền tống trận để ra ngoài, giá là 50.000 điểm cống hiến và 100.000 thượng phẩm thần tinh. Chỉ cần có đủ là có thể lập tức rời đi.
Trác Vô Gia thở dài nói:
- Chúng ta vừa tới đây, đi đâu mà kiếm ra thần tinh? Tiên tinh được không?
Chưởng quỹ im lặng một lúc mới lên tiếng:
- Tại Đạo giới, tiên tinh chỉ là rác rưởi. Các ngươi không có thần tinh cũng không sao, mời trở về Trùng Động giết độc trùng. Khi các ngươi đã tới được Dược Đạo Môn, lúc trở về giết trùng độc xong có thể tự do cầm tới đây đổi thần tinh.
- Tỷ lệ trao đổi thế nào?
Trác Vô Gia thử hỏi.
- Mười điểm cống hiến đại khái đổi được một viên hạ phẩm thần tinh… 100 hạ phẩm thần tinh đổi được một viên thượng phẩm thần tinh…
Địch Cửu và Trác Vô Gia hít vào một ngụm khí lạnh, đều hiểu vì cái gì mà Dược Đạo Thần Thành có nhiều tu sĩ lưu lại tới vậy.
Với tỷ lệ quy đổi thế kia, khi nào mới đổi được 100.000 thượng phẩm tiên tinh?
Người đặt ra loại quy tắc này rõ ràng không muốn tu sĩ nơi đây tới được Đạo giới.
...
Đạo giới mênh mông vô tận, không ai biết đến cùng toàn bộ Đạo giới có bao nhiêu tông môn, bao nhiêu gia tộc hay thế lực.
Thế nhưng Tông môn cao cấp nhất tại Đạo giới cũng chỉ có vài nơi, ví dụ như Vĩnh Đình Thánh Đạo Thành, Diễn Nhất Đạo Tông, Quảng Tịnh Thánh Môn các loại.
Những nơi như Đại Tinh Ổ lại nhiều không kể xiết, thanh danh Đại Tinh Ổ hiển hách cũng chỉ là một góc Đạo giới mà thôi, đây là vì Đại Tinh Ổ có hai cường giả Hóa Đạo.
Hai cường giả Hóa Đạo này, một người là Ổ chủ đương nhiệm của Đại Tinh Ổ, Sa Hoàng Thiên, Hóa Đạo sơ kỳ.
Một người là Ổ chủ của Đại Tinh Ổ đời trước, phụ thân Sa Vô Thương của Sa Hoàng Thiên.
Sa Vô Thương có tu vi Hóa Đạo Hậu kỳ, nghe đồn đã tiến cận cảnh giới viên mãn.
Thế nhưng hôm nay, Đại Tinh Ổ lại diễn ra một sự kiện oanh động gần phân nửa Đạo giới, Sa Vô Thương đã xông phá bước đầu tiên của Đạo cảnh, tiến vào bước thứ hai, trở thành một cường giả Đạo Nguyên cảnh chân chính.
Những người có cấp bậc Đạo Nguyên tại Đạo giới đều là thanh danh hiển hách, bây giờ Đại Tinh Ổ xuất hiện một cường giả như thế, vậy địa vị Đại Tinh Ổ hiển nhiên vượt trội hẳn.
Sở hữu một cường giả Đạo Nguyên, Đại Tinh Ổ cũng triệt để tiến vào hàng ngũ tông môn nổi danh giữa vô số môn phái nhỏ vô danh khác.
Đại Tinh Ổ có được cường giả Đạo Nguyên, tất nhiên phải có Đạo Nguyên đại điển.
Mặc dù đại điển lần này chẳng ảnh hưởng tới toàn bộ Đạo giới nhưng một vùng không nhỏ ở nơi hẻo lánh lại khác.
Chỉ cần nằm trong phạm vi kiểm soát của Đạo Tinh Ổ và nhận được tin tức cường giả Đạo Nguyên xuất thế, vô luận nhận được thiếp mời hay không, bọn họ đều kéo tới Đạo Ổ Tinh, tham gia đại điển kỳ này.
Hội chủ Ni Tây Nhận của Thiên Nguyên thương hội cũng dẫn đầu đi tới.
Thiên Nguyên thương hội có thể diễu võ giương oai tại Trùng Động, thế nhưng Ni Tây Nhận bất quá chỉ là Hóa Đạo trung kỳ mà thôi.
Trước mặt tu sĩ Đạo Nguyên như Sa Vô Thương, lão chẳng khác nào một con kiến hôi.
...
Tân Khách điện của Đại Tinh Ổ chật kín người, tại hậu điện giờ phút này, sắc mặt Sa Vô Thương âm trầm vô cùng.
Ngay cả Ổ chủ đương nhiệm Sa Hoàng Thiên cũng phải cúi đầu, không dám thở mạnh hay nhìn một cái.
Qua một lúc lâu, Sa Vô Thương mới bình tĩnh lên tiếng:
- Tư chất Ngọc nhi nghịch thiên, tu vi sẽ tăng trưởng cao, thành tựu tương lai có khi còn mạnh hơn cả ta, vì tu luyện mà bất tỉnh hơn một năm, Ổ chủ như ngươi thật là hữu danh vô thực.
- Phụ thân trách cứ không sai.
Sa Hoàng Thiên cúi đầu, không dám nói nửa câu phản bác, trên thực tế, y đã mời không biết bao nhiêu danh y và Đan Thần tới, tuy nhiên, vẫn chẳng ai tra ra được tình huống của Sa Phác Ngọc.
Hiểu rõ đứa con trai này của mình, Sa Vô Thương không quở trách nữa, lão chỉ thở dài một hơi, đứng lên bảo:
- Để ta đi xem Ngọc nhi một chút.
Thời điểm Sa Vô Thương đi thăm Sa Phác Ngọc, Ni Tây Nhận đang thập phần lo lắng.
Ông ta nhận được một tin, Tử Mặc kia vậy mà đứng Top 10, thậm chí còn là hạng nhất trong bảng xếp hạng điểm cống hiến tại Trùng Động, thành công rời khỏi nơi đó, tiến nhập Dược Đạo Môn Thần Thành.
Đây không phải chuyện nhỏ, Tử Mặc kia nhận được nhiều điểm cống hiến như vậy đều nhờ trận bàn huyền ảo, mà nay, trận bàn vẫn nằm trong tay ông, tên kia dựa vào đâu nhận được 110.000 điểm cống hiến?
Dựa vào thu mua côn trùng à?
Ha ha, chuyện này chỉ dùng để lừa con nít thôi.
Xem ra trên thân tên kia còn bí mật ông chưa khám phá ra, mà bí mật ấy khiến Ni Tây Nhận rất muốn chạy ngay tới Thần Thành, điều tra tên Tử Mặc đó một phen.
Thế nhưng hiện tại ông không dám đi, Ni Tây Nhận tới đây là để tham gia đại điển của Sa Vô Thương, bây giờ chính chủ còn chưa xuất hiện, ông rời khỏi là có ý gì?
Cũng may Ni Tây Nhận biết, vô luận Tử Mặc và Trác Vô Gia có được bao nhiêu điểm cống hiến cũng không thể rời khỏi Thần Thành trong thời gian ngắn.
Bằng không mà nói, ông thật được ăn cả ngã về không mà rời khỏi đây ngay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận