Thế Giới Thứ Chín

Chương 245

Kê Minh phát hiện Địch Cửu đang chăm chú nhìn vào lò luyện đan bằng gỗ bèn nói:
- Tuy nói đan lô này truyền thừa vô số năm nhưng nó cũng chỉ mang ý nghĩa tượng trưng mà thôi, tỉ lệ thành đan cực thấp, hơn nữa còn khó luyện chế thất phẩm linh đan trở lên. Luyện đan lô của ta là một kiện pháp bảo siêu việt cực phẩm linh khí tên Uẩn Lô. Nhưng nó đã bị Vi Luân cướp đi rồi.
Ông ta ngừng một lát rồi mới khẽ hỏi:
- Địch Cửu, ngươi có biết bảo vật tốt nhất của Đỉnh Đan Sơn là gì không?
- Không phải là Kiến Đỉnh ư?
Địch Cửu đáp theo bản năng, hắn đã sớm nghe qua chuyện này.
Kê Minh cười tự giễu.
- Kiến Đỉnh vốn là một cái mộc đỉnh đan lô, cũng chính là cái ngươi đang sờ đấy.
- Cái gì, đây chính là Kiến Đỉnh sao?
Địch Cửu đờ đẫn nhìn vật trước mắt, hoàn toàn không nghĩ chỉ vì một cái đỉnh như thế mà tông môn gặp họa sát thân.
- Không sai, đây mới thật sự là Kiến Đỉnh. Sở dĩ Đỉnh Đan Sơn nổi danh như vậy là vì còn có một Kiến Đỉnh dỏm. Nhưng điều châm chọc là Kiến Đỉnh dỏm kia lại là một kiện bán tiên khí, cấp bậc còn cao hơn cái đỉnh này vô số lần. Rất nhiều người nghĩ sở dĩ tông môn bọn ta xuất hiện nhiều đan vương đỉnh cấp như thế là nhờ vào Kiến Đỉnh, thế nhưng lý do thật sự chính là do chúng ta có truyền thừa đan đạo vô song. Đáng tiếc bọn họ vô tri, vì một cái Kiến Đỉnh mà đi vây công tông môn.
Cho dù Nguyên Thần sắp vẫn lạc, nhưng trong giọng nói của Kê Minh lúc nói về đan đạo truyền thừa của Đỉnh Đan Sơn vẫn đầy vẻ tự hào.
- Tiền bối hi vọng sau này ta chuyển truyền thừa Đỉnh Đan Sơn cho người khác, đồng thời giao Kiến Đỉnh này cho người được truyền thừa, đúng không?
Địch Cửu hỏi. Nếu như là chuyện này thì hắn có thể giúp một tay. Lần trước Đổng Hữu Kiếm cũng yêu cầu hắn như thế, chỉ là không biết Đổng Hữu Kiếm còn sống hay không.
Ngữ khí Kê Minh đậm vẻ tiêu điều:
- Không cần, ta là đệ tử cuối cùng chấn hưng Đỉnh Đan Sơn, nếu như ta chết, vậy Đỉnh Đan Sơn chỉ đành kết thúc mà thôi. Những vật này đều cho ngươi, sau khi ta chết mai táng ta ở Đỉnh Đan Sơn là được.
...
Lô Đảo là một hòn đảo nhỏ trong vô số hòn đảo ở Đại Hoàng Hải. Ở đấy ngoại trừ cỏ lau và cỏ dại ra thì không có một chút linh khí nào.
Loại đảo này cho dù có nói cho người khác biết tường tận vị trí, thì trong Đại Hoàng Hải rộng lớn bao la, người kia cũng chưa chắc tìm được.
Lúc này, có một chiếc phi thuyền từ đằng xa bay đến trung tâm hòn đảo. Sau khi phi thuyền hạ xuống thì có ba người từ bên trong đi ra. Người đi đầu chính là Thiên Cơ Các Huyễn Minh Tử, theo sau lưng ông chính là Địch Địch và Điền Khô.
Thời gian qua hơn một năm, tu vi của Địch Địch đã là Kim Đan tầng năm, còn Điền Khô là Trúc Cơ tầng ba.
- Minh tiền bối, sau này vãn bối và Điền thúc sẽ bế quan tu luyện ở đây ư?
Địch Địch dùng thần niệm quét qua hòn đảo một lượt vẫn không tìm thấy địa phương nào dùng để bế quan. Hòn đảo nhỏ trước mặt ngoại trừ cây cỏ um tùm ra thì linh khí rất mỏng manh, không thể dùng để tu luyện được.
- Các ngươi đi theo ta.
Huyễn Minh Tử kích phát một cây trận kỳ, một cánh cánh cổng đột ngột xuất hiện ở trước mắt ba người, linh khí nhàn nhạt từ bên trong tràn ra.
Địch Địch và Điền Khô theo Huyễn Minh Tử tiến vào bên trong liền phát hiện nơi này là một cái động phủ tu luyện khá lớn.
Huyễn Minh Tử đưa trận kỳ trong tay cho Địch Địch.
- Địch Địch, ngươi với Điền Khô tu luyện ở đây đi. Nơi này có Thúc Linh Trận, là chỗ lúc trước ta bế quan. Hai người hãy hạn chế đi ra ngoài, như thế sẽ không có ai phát hiện được các ngươi cả.
- Vâng, Minh Tử tiền bối.
Địch Địch tiếp nhận trận kỳ. Nàng ngập ngừng một lúc rồi mới dám hỏi:
- A Cửu sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Huyễn Minh Tử khoát tay áo.
- Ta biết rõ Địch Cửu, người bình thường căn bản không làm gì được hắn. Ngươi và Điền Khô cứ ở chỗ này nâng cao tu vi. Sau khi thiên tài Chân Vực chiến kết thúc nhất định sẽ có nhiều người tìm các ngươi, nếu như tu vi các ngươi không tăng vậy sẽ trở thành gánh nặng cho hắn. Ài, lúc đầu để các ngươi ở lại Thiên Cơ Đảo là tốt nhất, chỉ là không ngờ Thiên Cơ Các lại tao ngộ biến cố lớn như thế. Hiện tại ngay cả ta cũng khó bảo toàn, chỉ có thể đưa các ngươi đến nơi này lánh mặt.
- Minh Tử tiền bối, liệu bọn họ có ra tay với người không?
Địch Địch vừa lo lắng vừa mang ơn Huyễn Minh Tử, nếu như không có ông thì có lẽ nàng và Điền thúc đã gặp nguy từ lâu rồi.
Những người khác có thể gia nhập tông môn để tìm kiếm sự bảo vệ, Nhưng A Cửu đã nhắc đi nhắc lại nàng tuyệt đối không thể gia nhập bất kỳ môn phái nào.
Huyễn Minh Tử trầm giọng đáp:
- Cho dù có động thủ với ta thì ta cũng phải đi Thế giới Tiểu trung ương giúp Địch Cửu. Nếu như không có ta, Địch Cửu một mình ở đấy sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn. Côn Tông có thể sẽ động thủ với hắn, không để cho hắn tiến vào Tiểu Trung Ương Tinh.
Ngoài Côn Tông, vẫn còn một tông môn Huyễn Minh Tử không nhắc đến, đó chính là Trữ Tiên Tông. Chắc chắn thời điểm Tiểu Trung Ương Tinh mở ra thì tông chủ Thành Cơ sẽ tới.
Địch Địch lập tức quỳ xuống.
- Minh Tử tiền bối, ngươi mau phát tin tức cho Địch Cửu, bảo hắn đừng đến Tiểu Trung Ương Tinh đi mà...
Huyễn Minh Tử kéo Địch Địch lên, thở dài.
- Ta đã hủy Truyền Tin Châu của ta với hắn rồi, nếu không bọn chúng rất có thể dựa vào Truyền Tin Châu tìm đến vị trí của Địch Cửu. Còn Địch Cửu, hắn nhất định phải đến Tiểu Trung Ương Tinh. Nếu như hắn không đi, vậy khoảng cách giữa hắn và các thiên tài khác sẽ bị kéo dài ra. Thiên tài đã có khoảng cách, vậy đó không còn là thiên tài nữa.
...
Lúc này Kê Minh đã bị thiên phú đan đạo của Địch Cửu chấn trụ, dưới sự chỉ điểm của ông ta, chỉ trong vòng hai tháng Địch Cửu đã từ tam phẩm đan sư trở thành lục phẩm đại đan sư, có thể luyện chế ra lục phẩm linh đan. Mà nói đúng ra bảo ông ta chỉ điểm hoàn toàn cũng không hẳn, ông ta chỉ thỉnh thoảng nhắc nhở và cho hắn lời khuyên mà thôi.
Chuyện làm cho Kê Minh càng thêm rung động là Địch Cửu ngoại trừ có thiên phú trên đan đạo ra thì hắn còn có Đạo Hỏa đỉnh cấp.
Đỉnh Đan Sơn từ khi khai tông cho đến bây giờ chưa từng có một ai sở hữu được Đạo Hỏa. Đáng tiếc tông chủ Đỉnh Đan Sơn đã vẫn lạc, nếu không tông chủ nhìn thấy được Địch Cửu thì nhất định sẽ muốn bồi dưỡng hắn thành đệ nhất đan đạo thánh giả của bọn họ cho xem.
Luyện thành công lò lục phẩm linh đan thứ nhất rồi mà trong lòng Địch Cửu vẫn cảm thấy kích động khó tả. Lúc trước hắn tự học đan đạo thời gian dài như thế cũng chỉ có thể luyện chế ra tam phẩm linh đan mà thôi. Vậy mà đi theo Kê Minh học tập chỉ mới hơn hai tháng đã có thể luyện chế ra lục phẩm linh đan, đây chính là sự chênh lệch.
Hắn chưa từng thấy Kê Minh luyện đan, thế nhưng đôi khi một câu thuận miệng chỉ điểm của ông lại giúp hắn tiết kiệm hẳn thời gian mấy tháng.
Tuy không có Kê Minh hắn vẫn có thể trở thành lục phẩm đại đan sư, nhưng chắc chắn sẽ tốn rất nhiều thời gian, hơn nữa còn cần tiêu hao linh thảo số lượng lớn.
Bằng vào một chút linh thảo trong Tiểu Thế Giới của hắn mà muốn trở thành lục phẩm đại đan sư thì quả thật là nằm mơ.
- Địch Cửu, đan đạo của ngươi đã có hình thức ban đầu, ta không thể tiếp tục dạy ngươi. Nếu như tiếp tục dạy ngươi vậy chính là để ngươi phục chế đan đạo của ta. Sau khi bước vào đan vương cấp ta mới ngộ ra một điều, chính là mỗi cường giả đan đạo đều có con đường riêng của họ, không ai giống ai. Nếu như ngươi muốn có thành tựu trên đan đạo, vậy ngươi phải tự tìm ra con đường của chính mình.
Về phần ta, trước khi chết lại có thể truyền thụ một chút kinh nghiệm luyện đan ra ngoài, chuyện này đã làm ta rất thỏa mãn rồi.
Kê Minh lần đầu tiên cảm thấy không còn gì để lưu luyến.
Đỉnh Đan Sơn không phải chỉ dựa vào một mình ông ta liền có thể chấn hưng, nhưng cuối đời ông lại có thể dạy ra được một cường giả đan đạo như Địch Cửu. Ông ta có thể khẳng định, sau này Địch Cửu sẽ cường đại hơn ông ta gấp mấy lần, hắn sẽ tự mình mở ra một con đường đan đạo hoàn toàn mới. Chỉ nhiêu đó thôi cũng đã làm ông thấy cực kỳ vui vẻ.
Địch Cửu quỳ xuống đất.
- Đa tạ lão sư dạy bảo, nếu không có lão sư, đệ tử không biết phải mất bao lâu mới đi đến được một bước này.
Dù Địch Cửu không chính thức bái Kê Minh làm sư phụ, nhưng hắn gọi ông hai tiếng lão sư nghĩa là hắn thật sự quý trọng ông, địa vị của ông cũng giống như Thiên Phong Hoa trong lòng hắn vậy.
Kê Minh không đáp lại tiếng nào, Địch Cửu biết ông đã vẫn lạc rồi. Thời điểm Nguyên Thần của Kê Minh tan biến, quả thật ông ta không còn một chút tiếc nuối gì. Ngay cả sự tình chấn hưng Đỉnh Đan Sơn ông còn có thể buông xuống thì sự việc Vi Luân ám toán, phản bội sư môn, đương nhiên ông lại càng chẳng bận tâm.
Đây là một loại đại trí tuệ trong nhân sinh, tuy Địch Cửu không làm được như thế nhưng trong lòng lại vô cùng tôn kính Kê Minh.
Hắn luyện chế ra một bộ ngọc quan, an táng Kê Minh ở chỗ cao nhất Đỉnh Đan Sơn, đồng thời dựng mộ bia, phía trên ghi rõ “Lão sư Kê Minh chi mộ, đệ tử Địch Cửu lập”.
Sau khi an táng Kê Minh xong, Địch Cửu cũng không vội rời đi, hắn quay lại đại điện lúc trước tiếp tục luyện đan.
Địch Cửu không có nhiều linh thảo từ tam phẩm đến lục phẩm, chỉ là ngẫu nhiên trồng ở bên trong Tiểu Thế Giới mà thôi. Thế nhưng chỉ dựa vào nhiêu đó cùng với sự chỉ điểm của Kê Minh mà hắn đã thành công trở thành lục phẩm đại đan sư.
Về phần thất phẩm linh thảo trở lên thì Địch Cửu có nhiều hơn một chút, toàn bộ đều lấy từ Mạc Giang cấm địa. Dựa theo trình độ đan đạo của hắn, cộng thêm hơn mười gốc thất phẩm linh thảo, việc luyện chế ra thất phẩm linh đan hẳn không thành vấn đề.
Trùng kích thất phẩm Đan Vương xong, Địch Cửu quyết định lựa chọn luyện chế Ngưng Bích Đan, bởi vì hắn có nguyên luyện luyện chế ra ba lò Ngưng Bích Đan, với lại Ngưng Bích Đan cũng là linh đan nhập môn cấp bảy, có thể cung cấp cho tu sĩ Thừa Đỉnh cảnh tu luyện.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận