Thế Giới Thứ Chín

Chương 319

Một nam tử có dáng vẻ thê thảm vô cùng, lảo đảo nghiêng ngã xông về Cổn Đế Hải, ở sau lưng người này còn có một nữ tử cũng trong tình trạng quần áo rách nát tương tự, đang cố bám sau lưng y.
Máu me đầm đìa trên người nam tử thể hiện rõ y đang chạy trốn, còn nữ tử kia cầm trường kiếm thì đang dốc sức đuổi giết đối phương.
- Đạo hữu, mau… mau cứu ta.
Nam tử đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh đứng lặng yên trên đáy biển bèn vội vàng kêu to. Tuy nhiên, y đau lòng nhận ra thân ảnh kia hẳn đã sớm vẫn lạc từ lâu rồi, bởi vì toàn thân hắn bám đầy tro bụi, mang theo sự tang thương của thời gian khiến người ta cảm thấy cực kỳ não nề.
“Bành!”
Nam tử nọ bỗng nhiên bị lmột ực lượng vô hình ngăn trở, ngã ngồi trên mặt đất.
Ngay thời khắc lĩnh vực của mình bị người khác va chạm thì Địch Cửu liền tỉnh lại. Cảm nhận được mênh mông chân nguyên phun trào trong thể nội, cảm nhận được chỉ cần mình nguyện ý thì tùy thời đều có thể mở rộng lĩnh vực ra, Địch Cửu bèn hiểu được một chuyện.
Trải qua trăm năm, hắn đã bước vào Vực cảnh rồi.
Chỉ có chân chính bước vào Vực cảnh, hắn mới biết được cường giả Vực cảnh ở Chân Vực đều là hàng dởm.
Vực cảnh chỉ có viên mãn và không viên mãn, vốn chẳng có cái gì gọi là tầng một đến tầng chín.
Trong trăm năm này, Địch Cửu đã tiến đến Vực cảnh viên mãn. Cơ sở pháp tắc Ngũ Lục Đạo Tháp, đao ý, quyền ý, thậm chí cả Thái Sơ Lôi Văn và Đại Cước Ấn ý cảnh, toàn bộ đều dung hợp làm một. Những ý cảnh này hô ứng với Tinh Không mạch tạo thành tinh không lĩnh vực.
Huyết tinh và sự thê lương ở Tiên giới khiến hắn muốn dùng giết chóc để tạo dựng một Tiên giới thật sự, một nơi có tiên vân lượn lờ như truyền thuyết, cho nên hắn dung nhập tâm cảnh của mình vào trong công pháp, tạo dựng Tinh Không vực cảnh thuộc về riêng mình.
Địch Cửu mở mắt, hắn rốt cuộc đã trông thấy bóng người đầu tiên kể từ khi đặt chân lên tới Tiên giới.
- Ngươi còn muốn trốn sao?
Nữ tử đứng trước mặt nam tử, ngữ khí mang theo một tia trào phúng.
- Đạo hữu, ta và ngươi vốn không quen biết, tất cả mọi người đều giãy giụa ở Tiên giới, vì sao nhất định phải đuổi tận giết tuyệt ta?
Nam tử ngã ngồi trên mặt đất, y không có thời gian suy nghĩ mình vừa đụng vào thứ gì, lại càng chẳng ngờ đến trên đời này có thứ lĩnh vực cường đại đến vậy.
Bởi vì y tin chắc, kể cả cường giả Vực cảnh tầng chín cũng không có khả năng dùng lĩnh vực đụng y té ngã.
Nữ tử phát ra tiếng cười thê lương:
- Ngươi cho rằng ta rảnh hơi tự dưng muốn đi luyện tinh huyết của ngươi sao? Thế nhưng nếu không luyện, ta sẽ không tiến thêm được tấc nào nữa, vĩnh viễn chỉ có thể trầm luân ở Hoàng Hôn Tiên Vực. Tiên giới không phải chỉ có mình ta đang làm chuyện như vậy, ngươi gặp phải ta thì chỉ trách ngươi không may, ngươi không phải đối thủ của ta, không cần chống cự, đợi lát nữa ta sẽ chôn thi cốt của... Ngươi… ngươi là người sống sao?
Nữ tử đang nói chuyện thì bỗng nhìn thấy Địch Cửu mở mắt bèn ngạc nhiên kêu lên.
Nam tu kinh hãi quay lại nhìn Địch Cửu, vừa rồi rõ ràng y không hề cảm nhận được khí tức của hắn, hơn nữa toàn thân hắn phủ đầy tro bụi, cứ như dung nhập làm một với không gian rồi. Đây chính là nguyên nhân y những tưởng hắn sớm đã vẫn lạc.
- Đúng, ta còn sống. Nhưng một ít người nhìn qua cứ tưởng còn sống thì kỳ thật đã chết.
Địch Cửu khẽ lắc mình rồi dùng Khứ Trần Quyết tẩy sạch tro bụi trên cơ thể.
Hiện tại cả người hắn giống như vừa được thanh tẩy. Nhẹ nhàng, sảng khoái, không còn vương chút bụi trần nào.
Thiên Sa Đao sau lưng hắn khẽ run lên, sau đó tự động bay lên không trung, đao ý cường đại phóng ra, Thiên Sa Đao ngân vang không ngừng.
Địch Cửu cực kỳ vui mừng, hắn không ngờ khi mình đạt tới Vực cảnh viên mãn thì Thiên Sa Đao cũng tự động tấn cấp trở thành cực phẩm Linh khí. Thật ra cũng đúng thôi, Thiên Sa Đao nằm sau lưng hắn ròng rã những hơn trăm năm còn gì.
Chiều dài của Thiên Sa Đao giảm xuống chỉ còn bốn tấc khiến Địch Cửu cảm thấy khá bất đắc dĩ. Cứ dựa theo tiến độ này, khéo có khi đến một ngày nào đó, Thiên Sa Đao sẽ biến thành chủy thủ mất.
- Pháp bảo biết tấn cấp ư?
Nữ tử nhìn chằm chằm Thiên Sa Đao lơ lửng quanh người Địch Cửu, trong mắt nàng bắn ra quang mang ngạc nhiên.
- Đi chết đi!
Trông thấy bảo đao có thể tự động thăng cấp, nữ tử đỏ cả mắt, trường kiếm trong tay hóa thành bạch mang cuốn về phía Địch Cửu.
Nhưng nàng chỉ vừa bổ nhào vào khoảng cách mấy trượng gần đối phương thì lập tức có cảm giác không gian đột ngột ngưng đọng.
Là lĩnh vực sao? Trong mắt nữ tử dần hiện ra tia hoảng sợ. Tuyệt đối không có khả năng, chỉ là lĩnh vực của tu sĩ Vực cảnh mà sao lại đáng sợ đến thế? Nàng khẳng định Địch Cửu tối đa chỉ đạt đến tu vi Vực cảnh, bởi vì trên thân hắn không hề có khí tức tiên nguyên.
Nàng đã từng thấy cường giả Chân Tiên chân chính, nhưng ngay cả lĩnh vực của cường giả Chân Tiên đó cũng kém quá xa so với lĩnh vực trước mặt nàng bây giờ.
“Phốc!”
Thiên Sa Đao hóa thành một đạo thanh hồng, nữ tử này trơ mắt nhìn Thiên Sa Đao bổ tới mà không cách nào né trách, huyết vụ lập tức bắn ra tung tóe.
Chỉ mới nửa chiêu, nữ tử nọ đã bị Địch Cửu chém chết.
- Tiền bối...
Nam tu kia rung động nhìn Địch Cửu, y đã lang thang mấy trăm năm ở Tiên giới, cũng từng gặp qua cường giả Chân Tiên rồi, thế nên y biết Địch Cửu không phải Chân Tiên. Nhưng tu vi chưa tới Chân Tiên đã có thể dùng một đao giết chết nữ tử kia, thực lực cỡ này...
Chí ít y chưa từng gặp qua người cùng giai mạnh đến vậy.
- Bản nhân là Địch Cửu, có thể nói cho ta biết tình huống ở Tiên giới không?
Địch Cửu thu hồi giới chỉ của nữ tu rồi chậm rãi hỏi thăm.
Nam tu lập tức ôm quyền đáp:
- Thưa, vãn bối tên Bối Sơ Thái, đến Tiên giới đã gần 300 năm nay.
Bối Sơ Thái nói đến đây thì ánh mắt y lóe lên vẻ cô đơn cùng cực, y thở dài một hơi rồi mới tiếp tục kể:
- Khi ta đến Tiên giới cũng gặp phải cảnh tượng thê thảm như ở đây. Hơn nữa tiên linh khí ở đó tán loạn, nhiều nhất chỉ có thể cho ta miễn cưỡng bảo trì tu vi của mình. Ta đơn độc lưu lạc hơn một trăm năm sau mới nhìn thấy bóng người. Nơi đó là một tòa thành khổng lồ, trong thành có rất nhiều tu sĩ, ta tới gần thì phát hiện tiên linh khí ở nơi đó vô cùng nồng đậm. Thế nhưng ta không có tư cách đi vào, bởi vì muốn tiến vào thành thì ít nhất phải có một tỷ linh thạch thượng phẩm hoặc 1000 tiên tinh...
- Ngươi không thể đi vào tòa thành kia? Cũng không biết Tiên giới vì sao lại ở trong tình huống như này?
Địch Cửu ngắt lời.
Bối Sơ Thái gật đầu:
- Đúng vậy. Nhưng những năm gần đây, ta từng gặp những Tiên Nhân lang thang giống mình rồi...
Bối Sơ Thái nói đến đây thì tự giễu một câu:
- Ta đã đến Tiên giới mấy trăm năm mà ngay cả chân nguyên cũng chẳng thể chuyển hóa làm tiên nguyên, tự nhận mình là Tiên Nhân, quả thật tức cười. Ta nghe được tin tức, sau một hồi đồ sát thì khắp Tiên giới sẽ tràn đầy lệ khí, không còn khí vận nữa, đấy chính là bị trời bỏ. Những Tiên Nhân có bản lĩnh đã liên hợp lại bố trí Tụ Vận đại trận. Đại trận mặc dù không cách nào thay đổi tình trạng Tiên giới nhưng lại có thể tụ tập đa số khí vận để Tiên Nhân có thể tu luyện.
- Tất cả mọi nơi ở Tiên giới đều giống như vậy sao?
Địch Cửu biết bản thân mình cũng không có tư cách đi vào tòa thành có Tụ Vận đại trận kia. Thứ nhất là hắn không có một tỷ linh thạch, thứ hai là dù có thì hắn cũng không dám đi.
Bối Sơ Thái lắc đầu.
- Không phải đâu, ta nghe nói sở dĩ nơi đây hoang vu như thế là bởi vì Tiên giới vừa trải qua thời khắc hoàng hôn. Sau thời khắc đó, những người còn sống sót đã rời khỏi nơi này, họ mang tất cả khí vận tụ tập lại một chỗ, nơi đó là Tân Sinh Tiên Vực, còn vị trí chúng ta đang đứng gọi là Hoàng Hôn Tiên Vực.
- Tân Sinh Tiên Vực ở đâu?
Bối Sơ Thái thở dài.
- Ta không biết, nghe đồn nó cũng ở trong Tiên giới, chỉ có điều đã bị ngăn cách lại mà thôi. Nhưng mấy trăm năm qua, ta đã đi đến vô số địa phương, cũng từng gặp gỡ vô số người mà vẫn chẳng một ai biết Tân Sinh Tiên Vực tồn tại ở chỗ nào. Tuy nhiên ta nghe được một tin, ấy là tất cả tu sĩ Hoàng Hôn Tiên Vực mà tới gần trăm vạn dặm xung quanh Tân Sinh Tiên Vực thì sẽ bị giảo sát.
- Vừa rồi nữ tu kia vì sao lại muốn giết ngươi?
- Ả muốn lợi dụng tinh huyết của ta để tu luyện.
- Ả là ma tu ư?
Địch Cửu tiếp tục hỏi thăm.
- Không phải, ả ta không phải ma tu, trên thực tế, rất nhiều tu sĩ đều giống như ả. Những người này lang thang trên Tiên giới, chỉ cần gặp phải tu sĩ lạc đàn thì sẽ chộp tới liền rồi thôn phệ tinh huyết người nọ. Bởi vì ngoại trừ tinh huyết tu sĩ ra thì không có cách tu luyện nào khác. Nữ tu kia sở dĩ có thể bảo trì trạng thái lợi hại như vậy là bởi vì ả đã giết rất nhiều tu sĩ, thôn phệ không biết bao nhiêu tinh huyết rồi.
- Vì sao ngươi không làm như ả?
Địch Cửu không cảm nhận được lệ khí giết chóc trên người Bối Sơ Thái.
Nghe hắn hỏi vậy, trong mắt y lộ ra tia bi ai.
- Tất cả mọi người đều cùng lang thang tại Hoàng Hôn Tiên Giới, đừng bảo việc thôn phệ tinh huyết đồng đạo chỉ là uống rượu độc giải khát, cho dù không phải như vậy, Bối Sơ Thái cũng sẽ không làm loại chuyện vi phạm bản tâm này. Nếu có một ngày may mắn tìm được địa phương náu thân, ta sẽ sống tạm ở đó. Nếu như không tìm được, vậy không may ngã xuống ở đâu thì cứ nằm tại chỗ đó đi.
Cũng có rất nhiều người giống như ta không đành lòng luyện hóa tinh huyết tu sĩ để duy trì mạng sống. Địch tiền bối, ta biết tiền bối cũng không phải loại tu sĩ thôn phệ tinh huyết đồng đạo. Nếu tiền bối không chê, ta nguyện đi theo người cùng một chỗ, lang thang khắp Tiên giới này.
Địch Cửu ngẩng đầu nhìn ánh tà dương xa xa, trong lòng cảm thấy bi ai vô cùng, cho dù đã tới Tiên giới thì cũng vẫn là một chỗ ăn thịt người như trước mà thôi.
Trầm mặc hồi lâu, hắn mới lên tiếng:
- Bối đạo hữu, ta hữu tâm thành lập một nơi như ngươi nói, một tòa thành bình yên. Thế nhưng ta mới đến Tiên giới chưa lâu, còn cần nghiên cứu thêm mới có thể bố trí được Tụ Vận đại trận...
- Bối Sơ Thái nguyện theo đuôi tiền bối.
Địch Cửu lắc đầu.
- Không phải, ta hi vọng chúng ta có thể chia ra tìm kiếm, nếu có ngày tìm được nơi thích hợp, vậy chúng ta liền ở chỗ này chờ đợi hoặc là lưu lại tin tức cho đối phương.
Tiên giới không còn khí vận, cho nên dù có truyền tin châu cũng vô dụng. Vì vậy nên Địch Cửu mới ước định với Bối Sơ Thái tới nơi này tụ họp. Về phần Tụ Vận đại trận, Địch Cửu hiện tại còn chưa đủ khả năng bố trí được loại trận pháp đẳng cấp như thế. Tuy nhiên hắn tin tưởng, chỉ cần có Thế Giới Thư thì nhất định sẽ có ngày hắn làm được.
Bối Sơ Thái kích động.
- Vâng, tiền bối, ta nhất định sẽ tìm được một chỗ tốt để náu thân.
- Không cần gọi tiền bối, đạo hữu cùng chung chí hướng chắc chắn không phải chỉ có hai người chúng ta, chúng ta chỉ đi trước họ một bước mà thôi. Chắc chắn sẽ có một ngày, bên cạnh chúng ta tụ tập vô số người cùng chung chí hướng.
Địch Cửu vỗ vai Bối Sơ Thái, trầm giọng đáp.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận