Thế Giới Thứ Chín

Chương 493

- Ngươi là người phương nào, dám đối nghịch với Đơn gia ta?
Một tên đại hán râu ria đứng dậy, đồng thời giơ súng trong tay chĩa về phía Địch Cửu.
Súng vừa mới nâng lên, còn chưa kịp bắn thì gã đột nhiên cảm thấy cổ tay mình mát lạnh, đại hán râu ria hoảng sợ liếc xuống, thì ra cả bàn tay vẫn đang cầm súng của gã đã rơi thẳng xuống mặt đất.
- Lão phu Đơn Thiên Nhận, từng gặp mặt rất nhiều bằng hữu võ giả. Bàn về nguồn gốc võ giả, nói không chừng lão phu biết hết tất cả. Đơn gia ta không có trêu chọc các hạ, các hạ rốt cuộc là ai? Vì sao lại ra tay tàn nhẫn vô tình như vậy?
Lão giả nhìn chằm chặp Địch Cửu, cất cao giọng chất vấn.
Địch Cửu đã ôm Đơn Tú Kỳ vào trong ngực, thuận tay ném mười mấy quả hỏa cầu ra ngoài. Đệ tử Đơn gia chuẩn bị động thủ đều hóa thành tro bụi dưới hỏa cầu của hắn.
Khi quả hỏa cầu cuối cùng rơi trên người Đơn Thiên Nhận, âm thanh của Địch Cửu mới truyền đến:
- Ta chính là Địch Cửu, hoan nghênh Đơn gia đến tìm ta, sau này ta sẽ thường xuyên ở lại Vong Xuyên tự Vong Xuyên sơn mạch.
Tuy rõ ràng trông thấy Địch Cửu ném hỏa cầu qua, bản thân lại là cường giả Thiên cấp, Đơn Thiên Nhận vậy mà lại chẳng hề có biện pháp tránh né, trong mắt Đơn Thiên Nhận hiện lên sự hoảng sợ, thực lực này là cấp bậc gì? Tiên Thiên hay Bán Đan? Thậm chí trên cả Bán Đan? Dù là Bán Đan cường giả cũng chưa hẳn có thể tùy tiện ném hỏa cầu như vậy.
Địa Cầu từ lúc nào xuất hiện cường giả vượt qua Bán Đan? Đơn gia chưa từng nghe nói qua.
Địch Cửu đến nhanh, đi càng nhanh hơn.
Chờ đến khi Đơn Thiên Nhận lấy lại tinh thần, hỏa diễm trên người lão đã tắt. Tất cả những người trong đại sảnh đều bị đốt thành tro bụi, chỉ duy mình lão còn sống.
Thế nhưng Đơn Thiên Nhận chẳng hề mừng rỡ, bởi vì lão biết kinh mạch của mình đã đứt hết, mạng sống mình cũng chẳng còn tồn tại được bao lâu.
Đơn Thiên Nhận biết rõ Địch Cửu để mình lại làm cái gì, chỉ là để mình chuyển lời mà thôi.
Đơn Thiên Nhận cơ hồ không cần cân nhắc, vội vàng nhấc điện thoại lên, gấp rút thông báo:
- Cái đại ca, tất cả thành viên Đơn gia ta đến thành phố Đới Trình đều đã bị Địch Cửu giết, hắn tới Vong Xuyên tự Vong Xuyên sơn mạch, Đơn gia...
Đơn Thiên Nhận chợt im bặt, một lực lượng kinh khủng làm lão chẳng thể nói tiếp dù chỉ nửa chữ, thậm chí lão còn có cảm giác chỉ cần mình nói thêm một lời thì sẽ lập tức nổ tung.
Loại cảm giác ấy rất kinh dị, thế nhưng hết lần này tới lần khác Đơn Thiên Nhận lại có loại cảm giác này.
Đây tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, chính là Địch Cửu làm, thế nhưng hắn sao có thể làm được?
Đơn Thiên Nhận bỗng nhiên tỉnh ngộ, mình không nên gọi điện thoại về, xem như muốn gọi điện thoại, cũng tuyệt đối không thể nói cho Đơn gia biết Địch Cửu đang ở đâu. Đây không phải là giết Địch Cửu báo thù mà thuần túy là hại Đơn gia.
Địch Cửu quá cường đại, dù đích thân lão tổ tông Đơn gia Đơn Mục Tâm đi tìm Địch Cửu, sợ rằng cũng chỉ có đường chết. Mình không nên thông báo vị trí của Địch Cửu mà hẳn nên cảnh báo người Đơn gia đừng đi tìm hắn mới đúng, một khi tìm hắn, Đơn gia xem như xong rồi.
Đáng tiếc, hiện tại Đơn Thiên Nhận chẳng nói được nửa chữ, trong lòng lão đang tràn đầy sợ hãi cùng kinh hoảng.
“Bành!”
Lực lượng cuồng bạo nổ tung trong thể nội Đơn Thiên Nhận, lão vốn đã bị đốt không còn hình người, giờ lại tiếp tục bị nổ tung từ bên trong, cơ thể lập tức nát vụn.
Suy nghĩ cuối cùng của Đơn Thiên Nhận chính là, Đơn gia xong rồi.
Trong khoảnh khắc cuối cùng trước khi chết, lão hiểu được, vô luận lão có cảnh báo hay không, người Đơn gia đều sẽ đi tìm Địch Cửu. Không cần nguyên nhân nào khác, đơn giản vì họ là Đơn gia.
...
Đơn Cái thả điện thoại trong tay xuống, khẽ nhíu mày.
Điện thoại do Đơn Thiên Nhận gọi tới, thực lực Đơn Thiên Nhận tại Đơn gia có thể xếp vào ba vị trí đầu. Ngoại trừ đệ nhất cường giả Đơn gia Đơn Mục Tâm, chỉ còn lại Đơn Cái là cường giả Tiên Thiên, tiếp theo chính là võ giả Thiên cấp Đơn Thiên Nhận.
Gia chủ Đơn Đổng Cập tuy cũng là võ giả Thiên cấp, nhưng Đơn Đổng Cập lại chú trọng xử lý sự vụ nội ngoại Đơn gia, nếu bàn về thực lực, Đơn Đổng Cập chắc chắn không bằng Đơn Thiên Nhận. Nói cách khác, tu vi Thiên cấp của Đơn Đổng Cập chỉ là dùng dược liệu chồng chất lên.
Hiện tại Đơn Thiên Nhận nói toàn bộ người Đơn gia đi đến thành phố Đới Trình bị một gia hỏa tên Địch Cửu giết sạch rồi?
Làm sao có khả năng?
Bản thân Đơn Thiên Nhận là võ giả Tiên Thiên, bên cạnh còn vài cao thủ Địa cấp nữa. Đơn Thiên Nhận đang nói phân nửa liền im bặt, chuyện này có nghĩa là Đơn Thiên Nhận bị kẻ khác diệt khẩu ngay trong lúc gọi điện?
Không được, nhất định phải lập tức bẩm báo gia chủ Đơn Đổng Cập biết, thậm chí nếu đến thời điểm, cần phải thông tri cho lão tổ tông Đơn Mục Tâm. Không ít người có thể giết Đơn Thiên Nhận, thế nhưng lại chẳng có bao nhiêu người dám ra tay.
...
Trong lòng Địch Cửu cuối cùng mới thoải mới được một chút, lúc này mới vài giờ thôi mà thần niệm của hắn hiện tại đã có thể mở rộng ra phạm vi trăm dặm.
Dựa theo tốc độ đó, chỉ cần thời gian ba ngày, hắn sẽ hoàn toàn tước đoạt Độc Đạo văn ra khỏi cơ thể. Đến lúc đấy, thần niệm của hắn có thể nhẹ nhàng quét ngang toàn bộ Địa Cầu.
Lúc Đơn Tú Kỳ tỉnh lại, Địch Cửu đã đến bên ngoài Vong Xuyên tự. Dưới tác dụng của đan dược chữa thương, chút thương thế ấy chẳng tính là gì.
Địch Cửu quét thần niệm ra, trải qua nhiều năm như vậy, Phế tích Vong Xuyên tự sớm đã trở thành cỏ dại rậm rạp.
Sâu trong Vong Xuyên sơn mạch, Địch Cửu phát hiện chỉ có vài con Yêu thú cấp một. Còn các loại hung thú thì nhiều không kể xiết.
Nơi này quả thật ít người lui tới, nhiều Yêu thú đến vậy, võ giả tầm thường đến đây hẳn là muốn chết.
Bất quá Địch Cửu lại phát hiện trong phế tích Vong Xuyên tự thế mà bất ngờ có một con đường nhỏ.
Nơi đây từng có người đến rồi? Hơn nữa không chỉ đến một lần. Là ai có thực lực và can đảm dám đến chỗ hoang vu như Vong Xuyên?
- Địch Cửu, tại sao huynh lại ở chỗ này, a, đây là đâu?
Đơn Tú Kỳ tỉnh táo lại, ngạc nhiên nhìn rừng cây chung quanh.
Nơi này không có tuyết đọng, rõ ràng là không còn ở khu Đại Bán Loan.
Không đúng, cô đã bị người Đơn gia mang đi rồi, lúc ấy người Đơn gia còn đang dùng trường tiên quật cô, ép hỏi vị trí của Địch Cửu kia mà.
- Đây là Vong Xuyên sơn mạch, ta mang muội tới.
Địch Cửu mỉm cười, trong lòng hắn vẫn luôn áy náy. Đơn Tú Kỳ rõ là vì cứu hắn nên mới bị bắt.
Cái này thì cũng thôi đi, mấu chốt là khi hai người làm chuyện đó, hắn đã coi Đơn Tú Kỳ thành Chân Mạn. Hơn nữa không phải vì hắn muốn Chân Mạn, chỉ là vì một tia chấp niệm sâu trong nội tâm mà thôi.
Địch Cửu phi thường cảm kích Đơn Tú Kỳ, bởi vì Đơn Tú Kỳ đã trợ giúp hắn chém đi một tia chấp niệm Chân Mạn kia.
Hắn cho rằng, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng. Lần đầu tiên nhìn thấy Đơn Tú Kỳ, hắn vốn không có bất kỳ cảm giác gì, còn bây giờ cô đã trở thành một phần không thể thiếu trong sinh mạng hắn.
- Huynh đã cứu muội? Còn dẫn muội chạy trốn tới Vong Xuyên sơn mạch?
Đơn Tú Kỳ lấy lại tinh thần, ngạc nhiên hỏi Địch Cửu.
Địch Cửu gật đầu:
- Đúng vậy, ta cứu được muội, sau đó mang muội đến nơi này. Nếu muội thích, ta hi vọng chúng ta sẽ sống cùng nhau, tương lai khi ta ra đi...
Địch Cửu đột nhiên cảm thấy không tốt, hắn khẳng định khi mình chiếm hữu Đơn Tú Kỳ thì cô chưa từng đồng ý. Mà bây giờ hắn chẳng những muốn hai người sống cùng nhau, tương lai rời khỏi Địa Cầu lại mang theo cô, chuyện này dường như quá ích kỷ.
- Đương nhiên là muội muốn đi cùng huynh. Chúng ta đã là...
Đơn Tú Kỳ theo bản năng thốt lên, kết quả là vì mới từ thiếu nữ chuyển thành nữ nhân nên vẫn còn có chút xấu hổ, ngượng ngùng.
- Muội chờ chút đã... Để ta bố trí một chỗ ở...
Địch Cửu dứt lời liền lấy một tòa pháp bảo động phủ từ trong Chân Linh thế giới ra.
Đơn Tú Kỳ chẳng để ý đến động tác của Địch Cửu, cô chỉ đang bận tâm suy nghĩ xem hắn làm cách nào cứu mình từ tay Đơn gia?
- Địch đại ca cứu mình ra bằng cách nào?
Đơn Tú Kỳ nghĩ đến liền hỏi, cô biết Đơn Thiên Nhận cực kỳ cường đại, đây chính là cường giả Thiên cấp hàng thật giá thật.
- Ta đánh ngã bọn chúng, sau đó cứu muội ra.
Địch Cửu tùy ý đáp, hắn không nói đã giết tất cả người Đơn gia tại thành phố Đới Trình, dù sao Đơn Tú Kỳ cũng là người Đơn gia, hắn không muốn giữa mình và Đơn Tú Kỳ có vết ngăn.
- Huynh cũng là võ giả? Chẳng lẽ huynh là cường giả Thiên cấp?
Đơn Tú Kỳ kịp phản ứng, nếu như Địch Cửu không phải võ giả Thiên cấp trở lên thì làm thế nào mà hắn cứu được mình từ tay Đơn Thiên Nhận?
Địch Cửu lắc đầu:
- Ta không phải võ giả Thiên cấp...
Đơn Tú Kỳ chẳng thấy kỳ quái đối với lời nói của Địch Cửu, nhìn hắn trẻ tuổi như vậy, làm sao có thể là võ giả Thiên cấp? Khẳng định là mình bị người Đơn gia nhốt lại, sau đó Địch Cửu vụng trộm cứu mình ra.
- A...
Đơn Tú Kỳ vừa ngẩng đầu lên, đột nhiên trông thấy một tòa biệt viện lộng lẫy xuất hiện ở trước mắt.
Nơi đây trước đó rõ ràng là một vùng phế tích...
- Địch đại ca...
Đơn Tú Kỳ che miệng, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Địch Cửu, còn cả tòa biệt viện lộng lẫy kia.
Địch Cửu chỉ vào chiếc nhẫn của mình:
- Ta có một cái nhẫn trữ vật, về phần tòa biệt việt này thì từ từ ta sẽ giải thích cho muội.
- Không ngờ Địch đại ca lại có nhẫn trữ vật...
Đơn Tú Kỳ rung động nhìn Địch Cửu.
Lần này đến phiên Địch Cửu kinh ngạc:
- Muội biết nhẫn trữ vật?
Đơn Tú Kỳ gật đầu, cô đương nhiên biết thứ này, trên toàn cầu chỉ có vài cái như vậy thôi, mỗi một cái đều đang nằm trong tay nhân vật kinh thiên động địa. Số nhẫn trữ vật ấy đều đến từ Tiên Nữ tinh, thật không ngờ trong tay Địch Cửu lại có một chiếc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận