Thế Giới Thứ Chín

Chương 660: Chém Chết Hỗn Nguyên Lần Nữa

- Đao trận! Thần trận cấp năm?
Đao trận vừa xuất hiện, sắc mặt Cấm Thịnh Huân lập tức thay đổi, gã chẳng chút do dự lấy một viên phù lục ra, đồng thời kích phát nó.
Thần Đao Trận cấp năm vừa tới, Cấm Thịnh Huân liền biết nếu bây giờ không gấp rút rời khỏi đây, hôm nay gã phải bỏ mạng lại là việc không thể nghi ngờ.
Có điều gã nhanh chóng phát hiện đao trận không chỉ bao vây hơn ngàn vạn Hư Không Thứ Lang của gã mà còn khóa chặt cả vùng không gian này lại.
“Phốc phốc!”
Một mảng huyết vụ cực lớn bay tứ tung, kèm theo đó là Hư Không Thứ Lang bị giết chết, chất thành từng đống lớn.
Cấm Thịnh Huân điên cuồng huy động gai nhọn khổng lồ trong tay, trong lòng tràn đầy tuyệt vọng. Gã không ngờ Địch Cửu chỉ là tu sĩ Đạo Nguyên lại có thể điều khiển hơn vạn chuôi đao, phần lớn đều là Thần Khí trung phẩm, thậm chí còn có Thần khí thượng phẩm.
Địch Cửu mua được nhiều Thần khí như vậy từ đâu, việc đó hiện giờ đã không còn quan trọng nữa.
Gai nhọn khổng lồ như muốn phá vỡ hư không, thế nhưng vẫn không thể ngăn toàn bộ đạo vận thần nguyên của Cấm Thịnh Huân bị Địch Cửu một lần oanh sát hết.
Ngay cả ý nghĩ né tránh Địch Cửu cũng chẳng có, Thiên Sa Đao bổ ra ngoài, đao mang khó mà tưởng tượng nổi, chẳng khác nào một thanh đao thật vậy.
Không gian ở giữa chớp mắt thay đổi, huyết vụ tràn ngập mang đến một loại khí tức suy vong tiêu điều.
Trước mắt Cấm Thịnh Huân đột ngột thay đổi, gã bỗng nhiên có cảm giác mình già đi không ít.
Hàn ý đánh tới khiến Cấm Thịnh Huân rùng mình một cái, đột nhiên bừng tỉnh, Thiên Sa Đao đã đánh vào gai nhọn khổng lồ của gã.
Cùng lúc đó, đao khí tiêu hàn đồng thời xâm nhập khiến Cấm Thịnh Huân có một loại cảm giác lạnh lẽo, phong tiêu tiêu hề dịch thủy hàn. Không, tiêu hành đao khí hùng tráng kia mang tới cho gã một cảm giác bi thương thật sâu.
“Oanh!”
Gai nhọn khổng lồ bị Thiên Sa Đao đánh trúng lộ ra vết rạn nứt. Ấy vậy mà Thiên Sa Đao cũng chẳng chậm lại, tiếp tục trượt xuống mi tâm của Cấm Thịnh Huân.
"Phốc!"
Huyết vụ nổ tung, Cấm Thịnh Huân không có nửa điểm không cam tâm, trong lòng gã chỉ hiện lên hai chữ: thật mạnh!
Quá mức cường đại, rốt cuộc gã đã biết vì sao khi xưa năm cường giả Hỗn Nguyên vây công Diệp Tông chủ của Thánh Đạo tông lại ngã xuống toàn bộ. Nguyên lai truyền thuyết cũng không phải là giả, tu sĩ Đạo Nguyên thật sự có thể nhẹ nhàng giết chết Thánh Đế Hỗn Nguyên.
Nguyên Thần Cấm Thịnh Huân tràn ra, gã nhìn Địch Cửu rồi thở dài một hơi, sau đó nhanh chóng bị Thiên Sa Đao bổ thành bã vụn.
Thời điểm Địch Cửu thu hồi Thiên Sa Đao, hơn vạn Hư Không Thứ Lang kia đã bị đao trận giết đến thất tinh bát lạc, có chút đầu thú thấy Cấm Thịnh Huân vẫn lạc liền mất đi ý chí chiến đấu, nhao nhao bỏ chạy.
Địch Cửu vươn tay vung ra một mảnh lôi mang lớn, đao trận lần nữa mở rộng ra bên ngoài, trói buộc đám Hư Không Thứ Lang lọt lưới kia.
Sau nửa nén hương, vùng hư không này rốt cuộc cũng khôi phục yên tĩnh.
...
Địch Cửu trở về Hư Thị, chưa tiến vào đã thấy nữ tử tóc vàng từng giúp mình tại Thần Phương tức lâu kia. Địch Cửu bèn bước tới ôm quyền:
- Xin chào tiền bối.
Nữ tử tóc vàng nọ cũng thấy Địch Cửu, nàng ngạc nhiên kêu lên:
- Ngươi không sao chứ?
Địch Cửu nghi hoặc nhìn nữ tử tóc vàng:
- Tiền bối, ta thì có chuyện gì?
Nữ tử tóc vàng chau mày, thẳng thắn nói ra nghi hoặc:
- Vừa rồi ta trở về tức lâu có nghe nói ngươi đã ra ngoài, ta lập tức đi tìm. Về sau ta hỏi được từ chỗ bằng hữu mới biết ngươi đã theo Cấm Thịnh Huân đến từ Yêu tộc, mặc dù ta rất muốn giúp nhưng đã rời khỏi Hư Thị thì ta cũng bất lực…
Nói đến đây, nữ tử tóc vàng như không muốn nói tiếp, đổi chuyện khác:
- Ngươi và Cấm Thịnh Huân đi cùng nhau, sao ngươi đã quay về rồi, không có việc gì à?
Địch Cửu cười ha ha, đáp:
- Ha ha, ngươi nói đến Cấm Thịnh Huân hả, chúng ta cùng nhau nói đạo lý rất vui. Ta và gã có chút hiểu lầm, cuối cùng ta giảng đạo lý một hồi, gã thấy rất đúng nên liền rời đi, lúc đi cũng không nói gì khác.
Địch Cửu thầm bổ sung trong lòng một câu, khi ra đi rất an tường.
Nữ tử tóc vàng không trả lời Địch Cửu mà nhìn chằm chằm đối phương từ trên xuống dưới một lượt, qua một hồi lâu mới lên tiếng:
- Ta là Thanh Tế Đàm đến từ Phượng Hoàng tộc, là Hỗn Nguyên Thánh Đế ở Hư Thị.
Địch Cửu thầm nghĩ trong lòng, ngươi chỉ là Hỗn Nguyên sơ kỳ mà thôi, thậm chí ngay cả Cấm Thịnh Huân cũng không bằng, ta đã sớm biết.
Giới thiệu xong, Thang Tế Đàm nói tiếp:
- Địch Cửu, ngươi thật không đơn giản. Có thể một quyền oanh sát Văn Thiểm, rồi nói đạo lý tới mức Cấm Thịnh Huân phải chịu phục, ha ha...
Địch Cửu trịnh trọng gật đầu:
- Đúng vậy, ta cũng có chút tuyệt chiêu, bằng không ta cũng không dám đến Hư Thị này.
Thang Tế Đàm nhịn không được vuốt vuốt trán, nàng nói Địch Cửu không đơn giản là muốn thăm dò thực lực của hắn mà thôi. Không ngờ Địch Cửu thành thật như vậy, nói thẳng hắn có tuyệt chiêu. Việc này khiến Thang Tế Đàm hơi bối rối, nàng không biết lời Địch Cửu nói là thật hay là giả. Lại còn bảo mình khuyên nhủ Cấm Thịnh Huân gì gì đó nữa chứ, ha ha, heo cũng không tin.
- Thang tiền bối, nếu không có chuyện gì khác, ta muốn trở về bế quan tu luyện.
Thấy Thang Tế Đàm không nói lời nào, Địch Cửu liền cáo từ rời đi.
- Chờ một chút.
Thang Tế Đàm gọi Địch Cửu lại:
- Lần này ta về Hư Thị là để tìm bằng hữu tham gia một cuộc tụ hội cùng ta. Có điều người bạn kia không rảnh, nếu ngươi không có việc gì quan trọng, ngươi đi cùng ta đi. Việc bế quan tu luyện kia làm sau cũng không vội.
Địch Cửu áy náy nói:
- Thang tiền bối, ngươi biết ta còn có hai vị bằng hữu ở tức lâu. Thực lực của ta thì ổn rồi, nếu ở lại Hư Thị sẽ chẳng ai dám làm gì họ, một khi ta rời khỏi thì khó nói.
Thang Tế Đàm trợn mắt nhìn Địch Cửu một chút:
- Địch Cửu, ngươi cho rằng Phượng Hoàng tộc ta là vật bài trí ư? Tức lâu kia là của Phượng Hoàng tộc, ai dám động thủ?
Địch Cửu phá ra cười lớn:
- Vậy thì chưa chắc, nếu trước đó không nhờ tiền bối xông vào, chỉ sợ ta đã bị cường giả Yêu tộc kia dẫn đi rồi.
Nghe lời Địch Cửu nói, mặt Thang Tế Đàm hơi đỏ lên, trên thực tế, mặc dù thực lực của Phượng Hoàng tộc không tệ lắm nhưng vẫn chưa đến mức có thể ngăn chặn tất cả mọi người.
Nàng đành phải nói:
- Ngươi yên tâm, ta sẽ phát một đạo tin tức nói với bọn họ, khi đó sẽ chẳng ai dám động thủ gây chuyện đâu.
Vốn Địch Cửu đang muốn tìm cớ cự tuyệt thì Thang Tế Đàm lại nói tiếp:
- Nếu ta đoán không sai, thanh đao sau lưng ngươi là dùng Bà Sa Sa cùng Thiên Đao Tinh Kim luyện chế. Thiên Đao Tinh Kim không cần nói, là thứ dễ tìm. Có điều Bà Sa Sa không đơn giản, tuy chỉ là nguyên liệu bình thường nhưng ở chỗ này căn bản không thấy được, tuy nhiên nó vẫn là bảo vật không đẳng cấp giúp pháp bảo tự động tấn cấp. Có điều sau này ngươi lại dùng Chí La Thần Thiết để tấn cấp nó, hiện tại xem như là Thần khí trung phẩm.
Địch Cửu kinh ngạc không thôi nhìn Thang Tế Đàm, việc Thiên Sa Đao tấn cấp đã bị Thang Tế Đàm nhìn ra?
- Ngươi đừng thấy lạ vì sao ta biết đao khí của ngươi có Bà Sa Sa, đó là vật liệu đẳng cấp cao nhất tại Phật giới, có thể nói là sự tồn tại không thua kém Tiên Thiên. Sở dĩ ta có thể nhìn ra là vì khả năng luyện khí của Phượng Hoàng tộc cường đại, ta lại là Luyện Khí tông sư...
Nghe Thang Tế Đàm nói xong, Địch Cửu bèn chẳng suy nghĩ gì nữa, chính hắn cũng là Luyện Khí tông sư nên cũng hiểu.
- Phương thức luyện khí của người đã làm thanh đao cho ngươi rất đặc biệt, mang theo một loại khí tức đạo vận thiên địa, bất quá tuy người luyện chế là Luyện Khí sư, bản lĩnh rất mạnh nhưng đã bỏ qua vài chi tiết nhỏ…
Trong lúc nói chuyện, Thang Tế Đàm đưa cho Địch Cửu một viên ngọc giản.
Thần niệm Địch Cửu rơi lên đó, nhanh chóng hiểu ra lời nàng ta nói. Thời điểm hắn luyện chế Thiên Sa Đao có vài phần sơ suất. Việc khiến hắn xấu hổ là Khí Đạo được truyền thừa từ Quy Tắc Đại Đạo chứ không được truyền thừa từ kinh nghiệm của Luyện Khí sư. Địch Cửu không có sư phụ, đương nhiên không ai dạy hắn. Xem như có đi nữa cũng là chuyện về sau. Khó trách Thang Tế Đàm phát hiện ra Bà Sa Sa, đợi sau này hắn luyện chế lại lần nữa là được.
Thang Tế Đàm không biết Thiên Sa Đao do đích thân Địch Cửu luyện chế, nàng ta tiếp tục nói:
- Bởi vì nguyên liệu ban đầu quá mức kém cỏi, nếu không nhờ có Chí La Thần Thiết thì chẳng cách nào tấn cấp được, nếu còn muốn tấn cấp, nhất định phải có một loại vật liệu.
- Vật liệu gì?
Địch Cửu vội hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận