Thế Giới Thứ Chín

Chương 416

Tay Địch Cửu vừa chạm vào quả lạ nọ, nó liền rơi xuống ngay. Điều khiến hắn cả kinh là thứ quả kia vừa rơi xuống liền trực tiếp khô héo, sau đó hóa thành một đạo đan văn, biến mất vào lòng bàn tay hắn.
Dù Địch Cửu không được chứng kiến tận mắt nhưng cũng biết nó tuyệt đối không phải đồ vật bình thường.
- Lưu thứ đó lại.
Địch Cửu vừa đánh cấm chế lên hộp ngọc đựng quả thì một đạo khí tức cuồng bạo từ đâu đánh tới.
Hắn nhanh chóng ném hộp ngọc vào nhẫn không gian, không chút ngần ngại bổ một đao ra ngoài.
Địch Cửu khẳng định tu vi bản thân xa xa không bằng người nọ, gã ở ngoài trăm dặm nhưng lĩnh vực áp chế đã khiến hắn khó lòng thở nổi.
“Oanh!”
Thiên Sa Đao đánh vào lĩnh vực đối phương, cuốn tới tiên nguyên khí cuồng bạo. Địch Cửu há miệng phun ra một bụm máu tươi, cả người lập tức bay thẳng về phía sau.
Thế nhưng trong lòng Địch Cửu lại thở phào nhẹ nhõm, lúc này hắn có thể thi triển Thần Niệm Không Gian Độn được rồi.
Cơ hồ vào một khắc Địch Cửu chuẩn bị bỏ chạy kia, một đạo thủ ấn to lớn liền chộp tới bóng dáng hắn, trực tiếp cào nó thành hư vô.
Một nam tử mặc hoàng bào từ trên cao tiếp xuống đất, thần niệm gã quét qua vị trí cổ thụ, nơi Địch Cửu vừa biến mất, sau đó thân hình mở ra, nhào tới con mồi của mình.
Đoái Bình Xuyên gã không tin Tiên Tôn hậu kỳ vừa tấn cấp như mình lại không bắt được một tên Đại La Tiên sơ kỳ nhỏ nhoi.
Kẻ kia là ai, gã tất nhiên biết, là Địch Cửu đang bị toàn Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành truy nã. Đoái Bình Xuyên hiển nhiên cũng ngấp nghé bảo vật trên người vị tiên đan sư ấy, đối với gã mà nói càng đáng sợ hơn là Địch Cửu lại thành công lấy được tiên quả nọ. Tuy Đoái Bình Xuyên không biết thứ đó là gì nhưng gã vẫn cảm nhận được một khí tức từ quy tắc đạo vận tung hoành xung quanh nó, rất có thể kia là Đạo quả trong truyền thuyết.
Thân là Điện chủ Chấp sự điện của Đại Đỉnh, gã từng kinh qua rất nhiều bảo vật, tất nhiên kiến thức cũng nhiều hơn so với tu sĩ bình thường.
Tiên Đế dù xưng bá xưng vương cũng không nhất định sẽ chạm được tới đạo điểm cuối cùng. Nghe đồn chỉ khi vượt qua cảnh giới Tiên Đế mới chân chính bước vào hàng ngũ tu đạo.
Muốn vượt qua Tiên Đế, thì ngươi phải có được Đạo quả. Đạo quả ẩn chứa quy tắc đỉnh cấp trong trời đất, giúp người tu đạo ngộ ra đại đạo vận vô thượng. Rất nhiều người nói Dạ Hy tiền bối từng lấy được một viên nên mới thành công bước vào cấp bậc kia.
Dù sao lời đồn vẫn là lời đồn, không ai chứng thực được, huống hồ chẳng người nào mù đến mức dám cứng đối cứng với cường giả như Dạ Hy.
Thế mà hôm nay gã lại đụng phải bảo vật, Đoái Bình Xuyên khẳng định thứ Địch Cửu vừa cướp đi chính là Đạo quả.
Sau khi xông ra cấm chế tự nhiên, Địch Cửu mới phun ra một đạo máu tươi, thần niệm nhanh chóng quét tới Đoái Bình Xuyên đang đuổi theo ở phía sau. Hắn nhận biết lão gia hỏa này, đây chính là Điện chủ Chấp pháp điện của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, chẳng phải hạng người tốt lành gì.
Với thực lực Đại La Tiên và tiên niệm cấp sáu của Địch Cửu lúc này, nếu hắn muốn chạy, khả năng Đoái Bình Xuyên bắt được hắn không lớn.
Sau khi xác định được gã ta đang đuổi bắt mình, Địch Cửu bèn quyết định, hắn sẽ đi một vòng quanh Nguyệt Khư Phần, tới Không Gian Loạn Tắc thì vứt gã vào trong đó.
Chỉ là Địch Cửu còn chưa kịp thu hồi tiên niệm lại thì ngay tại biên giới lại xuất hiện một bóng người.
Tốc độ bóng đen nọ còn nhanh hơn gấp chục lần so với Đoái Bình Xuyên, rất nhanh đã tiếp cận được hắn.
Đây tuyệt đối là cường giả Tiên Đế hậu kỳ, giờ phút này Địch Cửu nào dám vòng vèo với Đoái Bình Xuyên nữa, hắn lập tức vọt thẳng vào Loạn Tắc.
Đối mặt với cường giả Tiên Đế hậu kỳ, Địch Cửu không tìm được nơi nào trốn tốt hơn bên ngoài Không Gian Loạn Tắc kia.
Thấy tràng cảnh trước mắt, Đoái Bình Xuyên bèn ngừng lại, gã thở dài một hơi, bây giờ Đạo quả đã chẳng còn quan hệ gì với gã nữa rồi.
Cùng lúc đó, một thủ ấn to lớn chộp tới Địch Cửu, ông ta khẳng định đối phương không có cách nào đào tẩu.
Thủ ấn to lớn đó cũng có thể xem là “người quen” của Địch Cửu, Tông chủ Bất Chu Tiên Môn, Tây Lăng Nguyên Di. Đối mặt với loại cao thủ này, hắn làm gì còn tâm trí dành cho Đoái Bình Xuyên nữa.
Địch Cửu hiểu rõ tốc độ chạy của hắn càng ngày càng chậm lại. Dựa theo tiên nguyên ba động từ cực đại tiên nguyên thủ ấn đáng sợ kia, có tu sĩ cấp bậc Tiên Tôn trở xuống nào mà không tuyệt vọng.
Chính bản thân hắn cũng cảm nhận được thân thể đang rơi vào một vũng bùn to lớn, ngay cả việc chuyển thân cũng gian nan vô cùng.
Khí tức tử vong vọt tới khiến trong lòng Địch Cửu càng thêm tỉnh táo. Nhiều năm kinh qua vô số sinh tử giúp hắn hiểu rõ việc lo lắng trong lúc này chẳng có tí tác dụng nào. Nếu để hắn thở một hơi, chỉ cần một giây thôi, hắn liền có thể xông vào Phá Tắc chi địa kia. Thế nhưng Địch Cửu càng minh bạch đối phương sẽ không để hắn có bất kỳ một cơ hội trở mình.
Vì thế Địch Cửu điên cuồng thiêu đốt tinh huyết, gian nan xoay người lại, sau đó chậm rãi đạp một cước ra ngoài. Đối mặt với cường giả Tiên Đế, Địch Cửu chỉ có thể xuất ra một chiêu này.
Thời điểm ban đầu xuất chiêu còn chậm chạp, nhưng ngay khi cước đó xé rách không gian xong thì không gian trói buộc xung quanh dường như được nới lỏng ra chút ít.
Cảm nhận được điều đấy, trong lòng Địch Cửu đại hỉ, cơ hồ tất cả tiên nguyên đều được hắn vận dụng trên Đại Cước Ấn.
“Oanh!”
Xương đùi Địch Cửu vỡ vụn thành từng mảnh, cuối cùng hắn cũng thoát ra khỏi thứ áp bức trói buộc bản thân, hắn lấy hết sức, nhanh chóng vọt vào Loạn Tắc Không Gian cách đó không xa.
- Pháp Tắc Không Gian…
Chưa tới một hơi sau khi Địch Cửu đào tẩu, một tu sĩ ăn mặc như thư sinh liền hạ xuống vị trí Địch Cửu vừa đá một cước kia, cảm giác rung động không thôi nhìn Địch Cửu trốn thoát vào bên trong Loạn Tắc.
Một cước vừa rồi của đối phương không ảnh hưởng gì tới ông hết, chỉ đạp thành một cái khe bên trong lĩnh vực của ông, khiến sự áp chế lên Địch Cửu chậm đi, đồng thời hắn cũng tận dụng thời khắc ấy mà tiến vào Không Gian Loạn Tắc.
Xem ra ông đoán không sai, tu sĩ tiêu diệt Tân Nguyệt thương lâu quả nhiên là Địch Cửu. Một tên sâu kiến còn chưa lên tới Tiên Vương nhưng đã thành công chạm tới Không Gian Pháp Tắc, thậm chí còn xé mở được lĩnh vực của ông, nếu nói trên thân kẻ này không có bí mật gì thì ngay cả lợn cũng chẳng tin.
- Đoái Bình Xuyên gặp qua Nguyên Di Tiên Đế.
Bấy giờ Điện chủ Chấp sự điện cũng vừa đến, gã kính cẩn đi tới thi lễ.
Tây Lăng Nguyên Di nhìn chằm chằm vào Loạn Tắc, dù ông là Tiên Đế đi nữa cũng không dám tùy tiện bước vào loại địa phương như thế này. Sau một hồi lâu Tây Lăng mới xoay người lại, nói với Đoái Bình Xuyên đang quỳ.
- Người vừa mới đuổi theo hắn là ngươi?
Gã cung kính đáp:
- Đúng vậy thưa ngài, tiểu nhân trùng hợp trông thấy Địch Cửu, không nghĩ tới hắn học được loại độn thuật lợi hại đến vậy, bằng không tiểu nhân đã sớm bắt được hắn rồi.
Đoái Bình Xuyên hiểu rất rõ lợi hại trong việc này nên tuyệt không nhắc nửa lời về Đạo quả.
Vụ việc về Đạo quả chỉ có mình gã chứng kiến, dù gã không cướp được, nhưng nói ra rồi thì ai đảm bảo Tiên Đế sẽ không giết mình nhằm kiểm tra nhẫn trữ vật? Kia là Đạo quả đó, là thứ có khả năng khiến mọi vị Tiên Đế đều phải điên cuồng khát vọng.
Tây Lăng Nguyên Di gật đầu:
- Kẻ này tự gây nghiệt không thể sống, ngươi mau gọi người tới tuần tra xung quanh, đề phòng hắn trốn thoát thành công. Có bất kỳ tin tức nào lập tức thông truyền cho ta.
- Vâng thưa ngài.
Đoái Bình Xuyên đáp.
Đừng nói cảnh giới Đại La Tiên lọt vào Loạn Tắc, dù là Tiên Đế đi nữa vẫn sẽ gặp tình cảnh cửu tử nhất sinh, dù sống được cũng mất gần cả cái mạng.
Sở dĩ Tây Lăng căn dặn Đoái Điện chủ như thế là vì có lời đồn Dạ Hy tiến vào Loạn Tắc còn chưa tới cảnh giới Tiên Vương mà vẫn thoát được. Này chỉ để phòng ngừa vạn nhất mà thôi, trên thực tế ông cũng hiểu rõ khả năng Địch Cửu còn sống gần như bằng không.
….
Vừa tiến vào bên trong Loạn Tắc, Địch Cửu liền cảm giác được khí tức quy tắc hỗn loạn kinh khủng tựa hồ muốn xoắn hắn thành bả vụn.
Đủ loại khí tức quy tắc loạn thành một mảnh, Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi Băng...
Không gian, thời gian, thậm chí còn có một ít khí tức quy tắc hắn ám nữa.
Dù Địch Cửu có Thiểm Quang giúp hắn lý giải quy tắc thiên điện siêu việt hơn tu sĩ cùng giai thì cũng phải sợ ngây người trước tràng cảnh này. Đây chỉ mới là phía ngoài mà thôi, nếu đi sâu hơn vào trong, e là…
Hắn thật không dám nghĩ tới nữa.
Địch Cửu dùng thần niệm câu thông với Thiểm Quang, Địch Cửu đã bị không gian hỗn loạn điên cuồng này làm cho thê thảm vô cùng, hắn phải mau mau tìm ra nơi náu thân trong thời gian sớm nhất.
Suy nghĩ trốn vào thế giới Chân Linh bị Địch Cửu gạt bỏ hoàn toàn, một khi hắn bước chân vào Chân Linh, chưa tới chớp mắt thế giới thu nhỏ sẽ bị quy tắc hỗn loạn ấy oanh hỏng.
“Phốc phốc!”
Từng đạo thần niệm của Địch Cửu không ngừng bị Loạn Tắc tấn công khiến hắn phun ra vô số máu tươi.
“Phốc!”
Một đạo huyết quang nổ tung, một chân của Địch Cửu bị đánh gãy bởi một đạo quy tắc hỗn loạn.
Cũng may trong lúc đó Địch Cửu cũng tìm được nơi trú ẩn có quy tắc tương đối yếu, hắn nhanh chóng nắm cái chân bị gãy lên, thân hình mở ra, cấp tốc vọt về phía đó.
Rơi vào vị trí có đạo tắc ba động yếu kém kia, Địch Cửu dùng thời gian ngắn nhất nối liền chân mình rồi điên cuồng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết.
Xương cốt và huyết nhục bị Loạn Tắc xé rách nhanh chóng được nối liền lại dưới luyện thể quyết, một lực lượng cuồng bạo từ xương cốt ba động ra ngoài, khiến toàn thân Địch Cửu phát ra tiếng ken két không ngừng.
“Oanh!”
Hắn lập tức cảm giác được nhục thân đã được nâng cao lên một cấp độ mới, nhục thể lại lần nữa tấn cấp thăng hoa, chính thức bước vào Tiên Thần Thể sơ kỳ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận