Thế Giới Thứ Chín

Chương 1626: Quá ngây thơ rồi

--------
Nhìn xem đám người Nguyên Thường Tiếu cũng chuẩn bị tiến vào Thiên Thủ Môn, Văn Mạc Khuynh Vũ bình tĩnh nói,
"Ta đề nghị bước thứ năm sơ kỳ cùng trung kỳ cũng đừng có đi chịu chết, ta như vậy cùng các ngươi nói đi, nếu như nói bước thứ ba tại Thiên Thủ Môn bên trong không có nguy hiểm, vậy thì bước thứ năm sơ kỳ cùng trung kỳ tiến vào Thiên Thủ Môn chắc chắc phải chết không thể nghi ngờ. Còn bước thứ năm hậu kỳ cũng chỉ có một đường sinh cơ mà thôi. "
Nghe được Văn Mạc Khuynh Vũ mà nói, vô luận là Nguyên Thường Tiêu, hay là Thần tộc hoặc là Hồng Lâm Tộc vài tên bước thứ năm Khuyết Thánh đều là theo bản năng dừng lại bước chân.
"Nguyên đạo hữu, ý của ta cũng như vậy, có lẽ Mạc đạo hữu cũng không lừa các ngươi làm gì." Địch Cửu nhìn xem Nguyên Thường Tiêu rồi, hắn cũng không đề nghị Nguyên Thường Tiêu cùng một chỗ đi vào.
Nguyên Thường Tiêu do dự một chút, thở dài một tiếng, ôm quyền truyền âm đối với Địch Cửu, "Bên trong có một cái Sinh Tử Môn, hẳn là mấu chốt bước vào bước thứ sáu, Địch huynh cẩn thận người khác tính toán. "
Nói xong câu nay thì Nguyên Thường Tiêu xoay người rời đi, hiển nhiên hắn quyết định lần này không nên đi. Dùng thực lực của hắn, đi chỉ sợ thật sự là chịu chết.
Trông thấy Nguyên Thường Tiêu quay người rời đi, ba gã bước thứ năm Khuyết thánh có ý định cùng một chỗ tiến vào cũng lập tức dừng bước.
. . . . . . . . . . .
. . . . . . . . . . .
Thời điểm Địch Cửu vượt qua Thiên Thủ Môn hình cái cây rõ ràng cảm nhận được đạo thụ của mình có chút rung rung, tựa hồ nhận được cộng hưởng.
"Thiên đia nguyên khí thật nồng đậm. " Vu Địch Nhất bước vào Thiên Thủ Môn liền kích động không thôi, cảm nhận tình huống xung quanh thoáng một phát.
"Nghe đồn Thiên Thủ Môn tối đa chỉ có thể mở ra trong một trăm lẻ tám ngày, sau một trăm lẻ tám ngày thì nhất định phải đi ra ngoài, bằng không thì thân thể sẽ tan vỡ mà chết.
" Kinh Vạn Ảnh nhìn thoáng qua Hàn Nguyệt tộc Bái Tuyển Tiêu, cẩn thận nói một câu.
Chỗ này hiện tại hắn và Hồng Lâm lão tổ trở thành người yếu nhất, người duy nhất có thể dựa vào chỉ có Địch Cửu và Bái Tuyển Tiêu.
Văn Mạc Khuynh Vũ cười lạnh một tiếng, nhưng không có lên tiếng.
Tán Ô thản nhiên nói, "Lúc trước chúng ta không đến thời điểm, các ngươi ý định ở chỗ này ngốc một trăm lẻ tám ngày tìm kiếm một ít thiên tài địa bảo ư? "
Kinh Vạn Ảnh vội vàng trả lời, "Ta cùng Du Minh Kim Kiều đều nghe nói qua, muốn bước vào bước thứ sáu thậm chí cấp độ rất cao thì nhất định phải tim kiếm bên trong Thiên Thủ Môn, cho nên lần này chúng ta tới nơi đây cũng không hoàn toàn tìm kiếm thiên tài địa bảo, cũng muốn đụng phải cơ duyên . . . . . "
"Không phải là mang theo Địch đạo hữu đi Sinh Tử Môn, sau đó mượn nhờ máu nhân tộc của Địch đạo hữu để bước vào Sinh Tử Môn, bước ra khỏi hạn chế một trăm lẻ tám ngày của Thiên Thủ Môn ư. "
Tán Ô khinh thường hừ lạnh nói ra.
Kinh Vạn Ảnh bình tĩnh, không nói gì thêm. Hắn và Hồng Lâm lão tổ đúng là có ý định này, nhưng bây giờ coi như mấy cường giả bước thứ sáu cường giả không đến thì bọn hắn cũng không cách nào làm cho Địch Cửu lấy máu trấn áp Sinh Tử Môn.
"Hậu bối của Thần tộc thật sự không một cái nào hồn nha . . . . . . . " Tán Ô cười hắc hắc một tiếng, không nói thêm gì đi nữa.
Bái Tuyển Tiêu đi cào, chẳng qua là trong đầu buồn bực gấp trốn. Tại Tán Ô không chất vấn về sau, Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra, không dám nói nữa một chữ nói nhảm, cũng đều là buồn bực đầu theo ở phía sau.
Nếu không phải bọn hắn biết rõ đây là một cợ hội duy nhất của bọn hắn thì lần này bọn hắn thật sự sẽ không tới nơi đây.
Một đường tiến vào bên trong, thiên địa quy tắc ngược lại càng ngày càng mơ hồ, đỉnh cấp bảo vật ma thần niệm ra soát được cũng càng lúc càng nhiều.
Địch Cửu vốn đang có ý định thu thập một chút, nhưng trông thấy người khác càng lúc càng nhanh, hắn cũng chỉ có thể đi theo.
Để cho mình hắn đơn độc đi vào Sinh Tử Môn, hắn cũng không biết.
Dọc theo con đường này, Địch Cửu thậm chí còn nhìn thấy hai cái đạo mạch.
Hắn khá tốt, trên người hắn có không ít Đạo Mạch, thậm chí còn có một cái cực phẩm Đạo Mạch nguyên vẹn. Ngược lại là mấy người Vu Địch Nhất trông thấy Đạo Mạch liền tâm ngứa khó nhịn.
Chỉ là bình thường bọn hắn và Địch Cửu cũng không dừng lại, đi theo một đường phi nước đại.
Địch Cửu có tu vi thấp nhất nhưng mà độn thuật của hắn lại nhanh nhất, đáng tiếc chính là e là nơi đây chỉ có hắn không biết đường, cũng chỉ có thể đi theo mấy người còn lại nhanh chóng chạy trốn.
Trong thời gian một ngày ngắn ngủi mà mọi người đã bị tiêu hao khá nhiều.
"Tăng thêm tốc độ, còn có một ngày thời gian, nếu như chúng ta không thể bước vào Sinh Tử Môn, rất có thể sẽ bị truyền tống ra khỏi Thiên Thủ Môn......" Tán Ô vừa gấp rút chạy vừa lớn tiếng nói.
Cho tới giờ khắc này Địch Cửu mới hiểu được vì sao trên đường đi gặp phải nhiều thứ tốt như vậy cũng không có một người dừng lại. Vì tất cả đều biết dừng sẽ làm chậm trễ, cuối cùng có khả năng cũng không đủ thời gian . . . .
Chỉ cần bước vào Thiên Thủ Môn thì chỉ có một trăm lẻ tám ngày. Muốn ở lại vượt qua thời gian một trăm lẻ ngày này nhất định phải đi đến sinh tử môn trong thời gian này.
Một ngày thời gian khó khăn lắm muốn tới thời điểm, Bái Tuyển Tiêu đi trước nhất bỗng ngừng lại, những người còn lại cũng đều ngừng lại theo.
Trước mắt là một đường cắt màu vàng, thần niệm và ánh mắt đều không thể quét qua. Người ở đây quá nhiều, Địch Cửu cũng không có mượn nhờ đạo đồng tử.
Bái Tuyển Tiêu không nói gì, chẳng qua là nhấc chân tiến về phía trước một bước. Khi chân hắn một cái dẫm vào đường cắt thì đối diện liền xuất hiện một trận môn có hai màu trắng đen giao nhau. Trận Môn có sinh cơ tản ra, giống như có một loại tử khí lượn quanh.
Địch Cửu đoán chừng đây chính là Sinh Tử Môn, chẳng qua là không biết cái này Sinh Tử Môn có lẽ như thế nào tiến vào.
"Tất cả mọi người đều bước tới một bước, sau đó lại thảo luận. "
Tán Ô cũng là cùng Bái Tuyển Tiêu giống nhau, một chân đã rơi vào trên cát vàng, một chân nằm bên ngoài cát vàng.
Địch Cửu học mấy người còn lại, một chân rơi vào trên cát vàng. Làm Địch Cửu chân vừa rơi xuống tại trên cát vàng, lập tức liền cảm nhận được một loại đạo vận khó có thể hình dung đang vờn quanh. Cái đạo vận này vậy mà ẩn chứa một loại quy tắc đại đạo gần như ngang với đỉnh cấp đại đạo, Địch Cửu giật mình, loại này đỉnh cấp đại đạo khí tức đỉnh cấp này thì trên đạo thụ của hắn có ba loại.
Trừ quy tắc đại đạo của hắn thì còn có Diệp Mặc vạn vật đại đạo cùng Ninh Thành quy nhất đại đạo. Nơi đây lại có một loại mới đại đạo khí tức, nói cách khác nếu như hắn có thể lần nữa hiểu ra loại này đạo mà nói, hắn đạo thụ đem lại lên một tầng nữa.
Bái Tuyển Tiêu nói lời khiến tất cả giật mình. “Các vị, khoảng cách một trăm lẻ tám đầu có lẽ không cao hơn một nén nhang nhưng nếu như chúng ta không thể tiến vào Sinh Tử Môn trong một nén nhang vậy thì lần này mọi người sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ. "
Mặc dù Bái Tuyển Tiêu đang nói chuyện nhưng ánh mắt như người chết lại rơi vào trên người Địch Cửu.
"Địch đạo hữu, có lẽ ngươi đã nghe nói tới Sinh Tử Môn rồi? " Tán Ô cười mỉm nhìn Địch Cửu, "Sinh Tử Môn thật ra liên quan đến một cường giả Nhân tộc, nếu muốn mở Sinh Tử Môn thì cần phải dùng máu huyết của Nhân tộc cường giả, bằng không thì kẻ tiến vào sẽ chết. "
Sắc mặt Địch Cửu trầm xuống, lạnh lùng nói,
"Ý của tán đạo hữu là ta muốn dùng máu tươi của ta tế Sinh Tử Môn, sau đó cung nghênh mọi người tiến vào? "
Giờ phút này Địch Cửu đã minh bạch, Nguyên Thường Tiêu cho mình truyền âm đã bị người nghe qua. Hắn hay là quá thiện lương cùng ấu trĩ a..., vẫn cho là mấy người Tán Ô cũng không tệ lắm, không nghĩ tới ở chỗ này chờ hắn đây.
Thiệt thòi hắn còn lấy ra hai cái danh ngạch đưa cho Tán Ô và Văn Mạc Khuynh Vũ, những người này chỉ sợ sớm đã đã không còn nhân tình ấm lạnh, có chỉ chỉ truy cầu đại đạo.
Con rùa già Tán Ô này thật sự biết giả bộ nha. . ., lúc trước còn quát lớn Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ muốn hồn phách của hắn cùng máu huyết tế Sinh Tử Môn, hiện tại đảo mắt liền trên mình.
Kinh Vạn Ảnh cùng Hồng Lâm lão tổ càng là hiểu được, nguyên lai Tán Ô tuy nhiên biểu hiện ra ủng hộ Địch Cửu, trên thực tế tới nơi này cũng là muốn Địch Cửu máu huyết mở ra Sinh Tử Môn được rồi.
Chỉ có Bái Tuyển Tiêu mặt ngoài bình tĩnh, hiển nhiên cái này đã sớm là hắn trong dự liệu sự tình.
Tán Ô cười cười: "Địch đạo hữu đã hiểu lầm, làm sao có thể muốn ngươi tế Sinh Tử Môn đâu? Ta có thể cùng Thần tộc hai cái này không nên thân gia hỏa bất đồng, bọn họ là đều muốn máu tươi của ngươi cùng thần hồn tế điện khai mở Sinh Tử Môn. Ta cam đoan ngươi chỉ cần một ít máu huyết, có thể mở ra Sinh Tử Môn, bản thân ngươi hoàn toàn không có bất kỳ ảnh hưởng.
Hôm nay mọi người cùng nhau tiến vào Thiên Thủ Môn, tự nhiên là cùng tiến thối. Hơn nữa Địch đạo hữu hiện tại cũng hẳn là bước thứ năm viên mãn trình độ, thậm chí có một chân đã bước vào bước thứ sáu a, ta cam đoan Địch đạo hữu chẳng những bình yên vô sự, nhưng lại có thể đơn giản bước vào bước thứ sáu, coi như là tương lai cùng ta mấy cái giống nhau cũng không phải không có khả năng. "
Bái Tuyển Tiêu trong nội tâm cười lạnh, chỉ có trong lòng của hắn rõ ràng, hắn không rõ ràng lắm Địch Cửu cụ thể thực lực. Bất quá 90% hẳn là bước thứ năm viên mãn, bởi vì Địch Cửu trên người không bước thứ sáu khí tức. Địch Cửu cái này bước thứ năm viên mãn sẽ không so với hắn yếu bao nhiêu. Tán Ô khẳng định cho rằng Địch Cửu so với bọn hắn mấy cái yếu rất nhiều, lúc trước ủng hộ Địch Cửu mà nói, cái kia chỉ là nói một chút mà thôi, loại chuyện này hắn sẽ không nhắc nhở Tán Ô.
Địch Cửu ánh mắt rơi vào Văn Mạc Khuynh Vũ trên người, thản nhiên nói, "Nghe thấy mạc đạo hữu hẳn là cũng là một cái ý tứ? Muốn dùng máu tươi của ta tế Sinh Tử Môn? "
Bạn cần đăng nhập để bình luận