Thế Giới Thứ Chín

Chương 628: Đừng Có Chọc Lão Tử

Thời điểm Địch Cửu khóa Thái Cực Đồ bằng hộ trận, trong lòng hắn không hiểu sao dâng lên từng đợt hoảng hốt, Địch Cửu cảm nhận được nguy cơ sắp ập tới.
Giờ phút này, hắn thậm chí không sợ bại lộ thế giới Đệ cửu, trực tiếp mở rộng nó ra, sau đó khu động đại trận rồi cuốn Thái Cực Đồ vào.
Ngay khi Thái Cực Đồ tiến vào thế giới Đệ Cửu, Địch Cửu nhanh chóng kích phát truyền tống trận phù.
Dưới không gian ba động, hắn lập tức bị cuốn đi, đúng lúc ấy, thân ảnh Khương Đại liền xuất hiện tại phế tích của Đại Hòa điện.
Trông thấy một màn này, Khương Đại tức nổ đom đóm mắt.
Chín đầu cực phẩm đạo mạch không còn một cái, bất quá việc này hay thậm chí là Đại Hòa điện bị phá hủy chưa đủ để Khương Đại điên cuồng, điều khiến ông ta không thể bình tĩnh là âm Dương Thái Cực Đồ đã bị cướp mất.
Âm Dương Thái Cực Đồ là đệ nhất chí bảo của Khương Đại, bình thường ông ta đều ngồi trên nó mà cảm ngộ đại đạo. Vốn Khương Đại chuẩn bị khí vận Tiên giới là để trùng kích Hợp Đạo, thế nhưng khí vận Tiên giới chỉ là thứ phụ trợ mà thôi, bảo vật chân chính của ông ta là âm Dương Thái Cực Đồ.
Mà bây giờ, âm Dương Thái Cực Đồ đã bị mất, là do sâu kiến bị ông ta truy sát cướp đi, đây mới là điều chân chính khiến Khương Đại điên cuồng.
Càng làm Khương Đại kinh sợ là Địch Cửu lấy âm Dương Thái Cực Đồ đi bằng cách nào?
Lý do Khương Đại để âm Dương Thái Cực Đồ ở Đại Hòa điện, trừ việc ông ta cần dùng nó để bế quan tu luyện, thì còn là do ông ta muốn tụ tập khí vận Đạo giới và quy tắc thiên địa rõ ràng hơn.
Sở dĩ Khương Đại làm vậy vì biết sẽ không ai lấy được âm Dương Thái Cực Đồ. Thứ đó là bảo vật cấp bậc gì chứ? Căn bản không thể đặt nó vào nhẫn trữ vật, trừ khi kẻ cường giả nọ có thể trong một thời gian ngắn nhất luyện hóa rồi thu nó vào thức hải. Bằng không, chẳng ai đụng vào được.
Thế nhưng muốn luyện hóa âm Dương Thái Cực Đồ à? Ha ha, vô luận ngươi là ai, thời điểm luyện hóa cấm chế tầng đầu tiên thì Khương Đại đã về tới Đại Hòa điện rồi.
Tuy nhiên, hiện tại chuyện không thể lại biến thành thật, âm Dương Thái Cực Đồ đã bị người ta cầm đi ngay vừa nãy.
Phốc!
Khương Đại vốn trọng thương lại đụng phải tình cảnh này, ông bị chọc giận tới mức phun tiếp một ngụm máu, từ lúc ông ta bắt đầu tu luyện tới nay, chưa có lúc nào hộc máu nhiều như hôm nay.
Tên sâu kiến Địch Cửu kia quả thật đã làm ông ta phẫn nộ tới mức toàn thân run rẩy. Không ai biết âm Dương Thái Cực Đồ quan trọng thế nào với Khương Đại. Dù là Ngũ Phương Kỳ đi nữa, Khương Đại vẫn có thể không để ý, thế nhưng âm Dương Thái Cực Đồ lại khác, đây là thứ có thể giúp ông ta đứng ở nơi cao nhất trong vũ trụ này.
Chỉ ngắn ngủi mấy giây, Khương Đại lập tức tỉnh táo lại, phẫn nộ cũng chẳng ích gì. Ông ta nhắm mắt lại, nhanh chóng bắt được sự ba động trong không gian. Sự ba động này không chỉ vì Khương Đại vừa truyền tống tới mà còn có loại ba động khác nữa.
Bấy giờ, thân hình Khương Đại chớp mắt mờ đi, lập tức biến mất vô tung vô ảnh. Vừa rồi ông ta thi triển Ngũ Hành độn thuật thật sự, so với loại độn thuật lúc trước Địch Cửu học được không biết cao minh hơn bao nhiêu lần. Đáng tiếc hắn đã đi mất, bằng không nhất định có thể dựa vào ba động của Không Gian Pháp Tắc để tìm ra vấn đề từ Ngũ Hành độn thuật của mình.
Xem như hôm nay liều mạng khiến đạo cơ bị hao tổn, Khương Đại cũng muốn bắt cho bằng được tên sâu kiến Địch Cửu kia.
Cơ hồ ngay khi Khương Đại đuổi theo hướng của Địch Cửu, Đại Hòa điện lần nữa phát ra âm thanh bạo liệt, một tự bạo trận nữa vỡ ra. Hàng chữ to lớn xuất hiện trên phế tích Đại Hòa điện.
“Khương Đại tiểu nhi, lão tử đập nát ổ chó nhà ngươi, lần sau đi khi dễ người khác đừng có ngu xuẩn dùng mắt chó nhìn người nữa, chớ chọc lão tử.”
Đáng tiếc Khương Đại không còn ở đây, bằng không chắc lại nôn thêm ngụm máu nữa mất.

Ngay cả hủy đi truyền tống trận Địch Cửu cũng chẳng kịp làm đã điên cuồng thi triển Quy Tắc độn thuật.
Loại cảm giác nguy cơ tràn đầy thời thời khắc khắc vây quanh hắn khiến Địch Cửu chẳng có nửa điểm cảm giác an toàn.
Thần niệm Địch Cửu mạnh hơn nhiều so với tu sĩ Hóa Đạo viên mãn khác, thậm chí có thể so sánh được với tu sĩ nửa bước Đạo Nguyên. Một khi thi triển loại độn thuật Thần Niệm này, cường giả dưới Hỗn Nguyên chưa chắc đuổi kịp hắn. Huống chi độn thuật được Địch Cửu thi triển còn mạnh hơn Thần Niệm độn thuật và Quy Tắc độn thuật.
Vậy mà Địch Cửu liên tục cảm thấy một loại nguy cơ bủa vây, việc này khiến Địch Cửu càng thêm kiêng kị sự cường đại của Khương Đại.
Có thể khiến hắn cảm nhận được nguy cơ tràn ngập, trừ việc Khương Đại đang đuổi tới ra, khó có khả năng nào khác.
Phải biết trước đó, Địch Cửu mượn nhờ truyền tống trận chạy trốn một đoạn rồi mới dùng Quy Tắc Độn. Khương Đại có thể căn cứ sự ba động của không gian để đuổi theo, loại chênh lệch này không phải là thứ có thể thấy được bằng mắt thường.
Càng chạy Địch Cửu càng kinh ngạc, tốc độ của hắn có thể nói là chớp mắt na di để hình dung, vậy mà cảm giác về nguy cơ kia ngược lại ngày càng mãnh liệt.
Giờ phút này, không còn nghi ngờ gì về việc Khương Đại đang đuổi sát phía sau hắn, con rùa này về nhanh thật, lại cách hắn ngày càng gần nữa kìa. May mà Địch Cửu dùng truyền tống trận trước, bằng không mà nói, hiện tại Khương Đại đã đuổi kịp hắn rồi.
Thời điểm san bằng hang ổ của Khương Đại thoải mái vô cùng, hiện tại đào thoát cũng rất sảng khoái.
Đoán được Khương Đại đang đuổi theo mình nhưng hắn đoán không ra đối phương đang trọng thương, bằng không mà nói, dù hắn có dùng Quy Tắc độn thuật cao cấp hơn nữa thì Khương Đại cũng đã đuổi kịp từ lâu.

Địch Cửu lẩn trốn, Khương Đại đuổi theo. Giờ phút này cũng đã nháo cho toàn bộ Đạo giới như muốn lật trời lên.
Nguyên nhân vì người thích diệt môn người khác là Khương Đại, nay Tông môn của ông ta lại bị san bằng. Có lẽ Đại Hòa điện không tính là Tông môn, có điều địa vị chắc chắn không thấp hơn so với bất kỳ Tông môn nào khác.
Hiện tại chẳng những Đại Hòa điện sụp đổ mà ngay cả đạo mạch cũng bị người rút đi. Này chưa tính, tu sĩ san bằng Đại Hòa điện còn để lại một hàng chữ lớn trên đó.
“Khương Đại tiểu nhi, lão tử đập nát ổ chó nhà ngươi, lần sau đi khi dễ người khác đừng có ngu xuẩn dùng mắt chó nhìn người nữa, chớ chọc lão tử.”
Ai mà có lá gan lớn như vậy? Rõ ràng là muốn lên trời luôn rồi. Đối phương muốn chọc Khương Đại cũng thôi, còn trực tiếp hủy đi Đại Hòa điện, thậm chí lưu lại một hàng chữ khinh miệt như thế.
Rất nhanh danh tính của gia hỏa tiêu diệt hang ổ Khương Đại nhanh chóng được tìm ra, là Địch Cửu. Lúc trước Khương Đại khắp nơi truy nã Địch Cửu, lệnh truy nã được dán đầy đường. Kết quả chọc cho Địch Cửu khó chịu, quay đầu lại trực tiếp hủy đi Đại Hòa điện.
Trong lòng hết thảy mọi người chỉ có một câu, Địch Cửu này đúng là quá mạnh mẽ, ngay cả hang ổ của Khương Đại cũng dám hủy.
Cơ hồ tất cả tức lâu đều đang nghị luận chuyện này, lai lịch Địch Cửu là gì, làm sao mà kẻ đó hủy được hang ổ của Khương Đại?
Còn Khương Đại, cuối cùng ông cũng gặp được gia hỏa còn muốn hung ác hơn mình, trước đó Khương Đại không chỉ diệt môn Úy Lam Thánh Đan Tông của Đạo giới, chém chết hai cường giả Hỗn nguyên của Đại Phật sơn, ép Tông môn người ta phải phong sơn.
Hiện tại rốt cục cũng bị người khác cưỡi lên đầu, Đại Hòa điện bị san bằng rồi đó. Quả nhiên làm người không thể quá phách lối, trên thế giới chắc chắn có người còn hung ác hơn ngươi, chỉ là ngươi chưa gặp phải mà thôi.
Khương Đại phách lối thành tính, hiện tại chọc phải Địch Cửu rồi. Bất quá gia hỏa này chắc muốn chết, nếu Khương Đại dễ chọc như vậy thì chẳng đến phiên hắn tới. Hiện tại mọi người đều chờ tới lúc Khương Đại bắt được Địch Cửu rồi bào chế hắn ta thế nào.
Trong một tức lâu của Vĩnh Đình Thánh Đạo thành, một nữ tử mặt đầy sẹo nghe được tin này liền kích động nắm chặt nắm đấm, hai mắt thậm chí đỏ hoe.
Nàng thấp giọng thì thào:
- Sư phụ, sư tổ, có người báo thù giúp Úy Lam Thánh Đan tông chúng ta rồi. Rốt cục Khương Đại cũng đụng phải ngoan nhân…
Nói xong, nữ tử lập tức rời khỏi tức lâu, nàng phải tìm cho bằng được tu sĩ có tên Địch Cửu này.
...
- Cái gì? Đại Hòa điện của Khương Đại bị người hủy đi rồi?
Trên chủ phong đầu tiên của Hư Không sơn, một nam tử áo xám chau mày, lớn giọng hỏi:
- Là ai? Ai có thể hủy đi hang ổ của Khương Đại?
Nếu Địch Cửu ở đây, hắn nhất định nhận ra nam tử áo xám ấy chính là Hư Bạch Thương mình từng gặp ở giữa lưỡng giới.
Chỉ là so với dáng vẻ gầy yếu như củi khô lúc trước, hiện tại y đã có nhân dạng hơn. Dù còn chút gầy yếu nhưng ánh mắt sáng tỏ, tinh khí thần tràn trề toàn thân. Có thể thấy, tuy thực lực chưa khôi phục hoàn toàn nhưng cũng đã phục hồi bảy tám phần có hơn.
Trước mặt Hư Bạch Thương là một nữ tử áo đen, nàng kính cẩn đáp:
- Thưa Sơn chủ, nghe nói là tu sĩ trẻ tuổi có tên Địch Cửu, người này…
Nữ tử chưa nói hết, Hư Bạch Thương đột ngột đứng dậy, đánh gãy lời nói của nàng, thanh âm kích động vang lên:
- Ngươi nói là ai?
- Địch Cửu!
Nữ tử áo đen lặp lại.
Địch Cửu ư? Hư Bạch Thương nắm chặt hai tay, Địch Cửu, lại là Địch Cửu…
- Có phải hắn vừa tới Đạo giới không lâu không?
Giọng nói của y có chút run rẩy, dù hỏi như thế nhưng Hư Bạch Thương vẫn đoán được, người trong miệng nữ tử áo đen là Địch Cửu mình muốn tìm.
May mà y đã phân phó, chuyện về thập đại thiên tài năm đó dù lớn nhỏ thế nào, vô luận y có đang bế quan hay không đều phải bẩm báo rõ. Bằng không Hư Bạch Thương hẳn còn chưa biết Địch Cửu đã tới Đạo giới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận