Thế Giới Thứ Chín

Chương 613: Địch Cửu Bị Truy Nã Khắp Nơi

Địch Cửu thở ra một hơi, rời khỏi Đệ Cửu thế giới, hắc phiên của Đạo Nguyên đầu đà thật sự quá lợi hại, hắn mất một năm mới có thể khôi phục lại.
Nếu không phải nhờ hắn tu luyện Quy Tắc Đạo, dù mất một năm cũng đừng hòng tước đoạt loại sát khí kia. May mà hắn có Đệ Cửu thế giới, bằng không, hắn chưa kịp tước đoạt sát khí xâm nhập thì đối phương đã lần theo khí tức sát khí mà lần nữa tìm tới hắn.
Đến hiện tại, Địch Cửu mới biết được lúc trước mình may mắn cỡ nào. Chỉ nhờ vào mấy cái Khốn Sát Trận cộng thêm đánh lén mà hòng xử lý cường giả Đạo Nguyên, quả nhiên là kẻ vô tri không biết sợ hãi.
Sau chuyện lần này, dù Ngu Thiển Hề không mời thì hắn cũng muốn đi Hạo Hãn Đại Khư. Bất quá bây giờ cách thời điểm Ngu Thiển Hề mời hắn đi Hạo Hãn Đại Khư đã trôi qua mấy tháng, chẳng biết nàng còn ở Thanh Ly Thánh Đạo thành chờ hắn hay không?
Mặc kệ nàng còn đợi hay không, nếu hai bên đã hẹn, vậy trước hết hắn cứ tới Thanh Ly Thánh Đạo thành rồi mới đi Hạo Hãn Đại Khư vậy.
Nếu chỉ mình hắn đi Hạo Hãn Đại Khư quả thật tương đối phiền phức.
...
Ngu Thiển Hề vừa rời khỏi Đại Đạo lĩnh liền biết chuyện của Đinh Trì cùng Địch Cửu. Nàng cảm giác toàn thân rét run, bởi vì nàng kém chút nữa cũng đã từ chối đi qua Kiểm Tra Trận. Còn may tính tình nàng ôn hòa, đồng thời biết Khương Đại từng tiêu diệt Úy Lam Thánh Đan tông, cho nên mới cố nén khó chịu đi qua Kiểm Tra Trận.
Bây giờ Đại Phật sơn phong bế sơn môn, Đinh Trì không rõ sống chết, Địch Cửu không biết ở nơi nào.
Bất luận như thế nào, nàng đã hẹn với hắn, cho nên nhất định phải đi Thanh Ly Thánh Đạo thành một chuyến.
Sau khi đến đây, Ngu Thiển Hề mới biết khắp nơi dán đầy chân dung truy nã Địch Cửu và Đinh Trì. Ngu Thiển Hề nhẹ nhàng thở phào, có thể thấy được hai người Địch Cửu cùng Đinh Trì đều chưa bị Khương Đại bắt được.
Đợi ròng rã hai tháng tại Thanh Ly Thánh Đạo thành mà vẫn chẳng thấy Địch Cửu, Ngu Thiển Hề quyết định về tông môn trước rồi tính sau.
Địch Cửu vừa đến Thanh Ly Thánh Đạo thành liền trông thấy lệnh truy nã khổng lồ dán ngoài cửa thành, một trong hai người bị truy nã chính là hắn.
Địch Cửu thầm mắng trong lòng, tên vương bát đản Khương Đại này, tương lai chờ hắn bước vào bước thứ hai rồi, chuyện đầu tiên cần làm chính là xốc hết cái ổ chó của lão lên.
Ngu Thiển Hề cúi đầu rời khỏi Thanh Ly Thánh Đạo thành, nàng đang định tế pháp bảo phi hành, một thanh âm chợt truyền đến tai nàng:
- Ngu sư muội, ta là Địch Cửu, ngươi không phải đã hẹn ta đi Hạo Hãn Đại Khư sao? Bởi vì bận một số việc nên ta chậm trễ, nếu Ngu sư muội còn muốn đi vậy chúng ta có thể đi ngay bây giờ.
Ngu Thiển Hề kinh ngạc, quay người lại, lập tức nhìn thấy Địch Cửu đứng cách đó không xa.
Chỉ có điều hiện tại Địch Cửu đã dịch dung thành một trung niên tán tu cực kỳ bình thường, thậm chí khí tức trên người hắn không cần phải ngụy trang, bởi vì đó là loại khí tức tang thương của người quanh năm phải bôn ba tìm kiếm tài nguyên.
Ngu Thiển Hề thật sự không ngờ dưới lệnh truy nã của Khương Đại mà Địch Cửu vẫn dám đến đây, quả thực là hắn chẳng xem cái mạng nhỏ ra gì. Bất quá dịch dung thuật của hắn thật sự mạnh mẽ, dù nàng từng tu luyện cùng Địch Cửu nhưng vẫn chẳng nhận ra chút khí tức quen thuộc nào.
- Chúng ta lập tức đi thôi.
Ngu Thiển Hề rất biết nắm bắt thời cơ cho nên nàng hiểu, Địch Cửu tuyệt đối không thể ở lâu tại Thanh Ly Thánh Đạo thành.
...
Truyền tống trận từ Thanh Ly Thánh Đạo thành đến Hạo Hãn Đại Khư rất vắng vẻ, Địch Cửu đi theo Ngu Thiển Hề đến đây liền mình biết lựa chọn hợp tác với Ngu Thiển Hề là đúng đắn.
Nếu không có nàng, một mình hắn chắc chắn sẽ không được sử dụng truyền tống trận. Ngu Thiển Hề thì ngược lại, chỉ cần lấy ra thân phận bài đệ tử hạch tâm Quảng Tịnh Thánh Môn là có thể tuỳ tiện mang theo Địch Cửu tiến vào truyền tống trận.
Sau khi đến Hạo Hãn Đại Khư, Ngu Thiển Hề mới dám thở dài, nhìn Địch Cửu, bảo:
- Địch sư huynh, ngươi quá mạo hiểm.
Trước khi chiến đấu với đầu đà, Địch Cửu vốn cho rằng mình không hề mạo hiểm. Hắn tu luyện Quy Tắc Đại Đạo, hơn nữa còn nắm trong tay Quy Tắc độn thuật. Bởi vậy hắn tin tưởng dù cường giả bước thứ hai muốn đuổi giết mình cũng không phải là việc dễ dàng.
Bất quá sau khi thoát chết dưới tay đầu đà, Địch Cửu mới hiểu ra, nếu cường giả Hỗn Nguyên thật sự đuổi giết hắn, dù Quy Tắc độn thuật mạnh hơn đi chăng nữa thì kết cục cũng chỉ có cái chết.
Trận chiến đó giúp Địch Cửu hiểu được giữa mình và cường giả bước thứ hai chênh lệch nhiều cỡ nào. Thậm chí gã đầu đà kia nhiều nhất mới là Đạo Nguyên cảnh mà thôi.
Địch Cửu không đề cập tới chuyện bị Khương Đại đuổi giết, chỉ cười tủm tỉm ôm quyền nói:
- Chúc mừng Ngu sư muội Dục Đạo thành công, ta không muốn đi đại điện kia, chi bằng hiện tại liền đi Hạo Hãn Đại Khư, được chứ?
- Được.
Ngu Thiển Hề chẳng hề chần chờ, nàng hiểu vì sao Địch Cửu không muốn đến đại điện. Nếu đổi thành nàng, đừng bảo đến đại điện, ngay cả Hạo Hãn Đại Khư nàng cũng không dám tới.
- Tu sĩ tới Hạo Hãn Đại Khư rất ít, hơn nữa tỷ lệ vẫn lạc vô cùng cao.
Đứng trước cửa vào Hạo Hãn Đại Khư, Ngu Thiển Hề cảm thán một tiếng.
Địch Cửu khinh thường đáp:
- Đó là bởi vì Đạo giới ngũ đại tông môn quá mức bá đạo, nếu như cho phép tu sĩ tầm thường tiến vào Hạo Hãn Đại Khư, vậy người ở đây sẽ không ít như vậy.
Địch Cửu rất khinh bỉ cách làm việc của ngũ đại tông môn, mặc dù tỉ lệ vẫn lạc rất cao, nhưng nếu bàn về địa phương cảm ngộ thần thông tốt nhất, kết quả hiển nhiên chính là Hạo Hãn Đại Khư.
Muốn đi vào Hạo Hãn Đại Khư, nhất định phải tiến vào ngũ đại tông môn, hoặc tìm kiếm quan hệ với ngũ đại tông môn.
Ngu Thiển Hề chẳng định phản bác lời Địch Cửu, chỉ thở dài, nói:
- Kỳ thật tu sĩ nếu muốn thì đều có thể đến, tiến vào Hạo Hãn Đại Khư vốn không phải chuyện khăn gì. Người ở đây rất ít bởi vì rất nhiều tu sĩ không nguyện ý đến mạo hiểm.
Địch Cửu đã bước vào trong Hạo Hãn Đại Khư, khí tức quy tắc hỗn loạn lập tức ào tới, bất quá đối với Địch Cửu hiện tại, loại khí tức quy tắc hỗn loạn này gần như chẳng tồn tại.
Trông thấy Ngu Thiển Hề cũng đã bước vào Hạo Hãn Đại Khư, Địch Cửu bỗng nhiên tế ra một cái phi thuyền, bảo:
- Chỗ ngươi nói là ở đâu? Ta dùng phi thuyền đi qua sẽ nhanh hơn.
Ngu Thiển Hề kinh ngạc hỏi Địch Cửu:
- Ngươi rốt cuộc từng tới Hạo Hãn Đại Khư hay chưa?
Nàng hơi hoài nghi lời Ma Diệp Cửu nói, người đã từng tới Hạo Hãn Đại Khư sẽ ngu ngốc đến mức sử dụng phi thuyền sao? Nếu như phi thuyền có thể bay được trong đây, vậy Hạo Hãn Đại Khư đã chẳng đến mức đáng sợ như vậy.
Địch Cửu từ tốn khẳng định:
- Ta cam đoan sẽ không khiến ngươi gặp chuyện, ta Tố Đạo ngay Hạo Hãn Đại Khư, ngươi nói xem ta từng tới đây hay chưa?
Ngu Thiển Hề cảm nhận được Địch Cửu không phải đang lừa gạt mình, trong lòng nàng vô cùng rung động. Ngu Thiển Hề nghe nói ngay cả cường giả bước thứ hai cũng không dám tế ra phi thuyền phi hành tại Hạo Hãn Đại Khư. Địch Cửu không biết tu luyện công pháp gì mà lại nghịch thiên như thế. Nếu hắn thật sự dám dùng phi thuyền phi hành ở tầng thứ nhất, vậy Địch Cửu đích thật là người có năng lực sinh tồn mạnh nhất tại Hạo Hãn Đại Khư, Ma Diệp Cửu không nói sai.
- Mau lên đi, không chết được. Chí ít tại tầng thứ nhất, ta hoàn toàn chắc chắn.
Địch Cửu thúc giục.
Tầng thứ hai Hạo Hãn Đại Khư không tính, nếu chỉ tính trong tầng thứ nhất, Địch Cửu tin tưởng dù hắn tùy ý sử dụng phi thuyền thì quy tắc hỗn loạn ở đây vẫn chẳng làm gì được hắn.
Ngu Thiển Hề cố gắng bình tĩnh tâm tình của mình, thi lễ với Địch Cửu rồi nói:
- Địch sư huynh, tu vi của ta không cường đại bằng ngươi, cho nên ta cần dạo một vòng tại tầng thứ nhất, cảm ngộ pháp tắc vụn vặt tại đây. Về phần Đạo Quả Viên, ta suy đoán hẳn là nằm trên tầng thứ ba.
Trên thực tế, Ngu Thiển Hề muốn dạo quanh tầng thứ nhất một vòng không phải vì để cảm ngộ thần thông pháp tắc, mà là muốn tìm kiếm Thánh Nữ tông môn Ôn Tịch Nhi.
Năm đó Ôn Tịch Nhi mang theo tông môn chí bảo của Quảng Tịnh Thánh Hồ tiến vào Hạo Hãn Đại Khư, sau đó hoàn toàn mất tin tức.
Địch Cửu xem xét biểu lộ của Ngu Thiển Hề liền biết nàng đang nói dối, bất quá hắn lười phản bác. Nếu Ngu Thiển Hề muốn cảm ngộ quy tắc, vậy hắn sẽ không lãng phí thời gian ở cạnh Ngu Thiển Hề. Đối với Địch Cửu, đi dạo tại tầng thứ nhất hoàn toàn là lãng phí thời gian.
Hắn không chút do dự nói:
- Ngu sư muội, ta chờ ngươi ở lối vào tầng thứ hai. Khi ngươi đến đó thì hãy truyền tin cho ta, sau đó chúng ta cùng đi tiếp.
- Tốt, từ đây đến lối vào tầng thứ hai đại khái cần mất hai, ba năm, đến khi đó ta sẽ lập tức truyền tin cho ngươi.
Ngu Thiển Hề cũng biết Địch Cửu sẽ không lãng phí thời gian đi theo mình, bởi vậy nàng dứt khoát đồng ý với đề nghị của hắn.
Ở tầng thứ nhất Hạo Hãn Đại Khư, nàng gần như không gặp bất kỳ nguy hiểm nào. Nhưng từ tầng thứ hai trở đi, nàng bắt buộc phải trông cậy vào Địch Cửu. Lời này tuy không nói ra nhưng hai người đều thầm hiểu.
Bằng không tại sao nàng phải tổ đội với Địch Cửu?
Nàng biết vị trí Đạo Quả Viên rồi, nếu có thể độc chiếm được thì nàng há lại ngu ngốc đến mức tự dưng đi chia phần cho người khác?
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận