Thế Giới Thứ Chín

Chương 361

Đồng ý ư? Tên Tiên Quân hơi sửng sốt một chút.
Trước đó gã đã trông thấy cảnh Địch Cửu vào thành. Đại đa số tu sĩ khi giao nộp lệ phí hơn mấy ngàn tiên tinh thì đều có chút đau lòng. Nhưng gã lại không nhìn thấy biểu cảm đấy trên gương mặt Địch Cửu, vậy nên gã mới suy đoán tài sản trên người hắn hẳn là không ít.
Hỏi mua Thụ đệ chính là bước đầu để dụ trăm vạn phí trưng cầu ý kiến của Địch Cửu. Người lần đầu tới đương nhiên không hiểu quy củ của Hư Không Tiên Thành, rất dễ dàng bị sập bẫy. Loại chuyện này không phải lần đầu tiên xảy ra cũng sẽ không là lần cuối cùng. Tuy nhiên khi nghe Địch Cửu hỏi thăm về Đại Đỉnh Tiên Thành, tên Tiên Quân lập tức nổi lòng tham, định bụng sẽ kiếm chác nhiều hơn nữa.
Thời điểm Địch Cửu nói muốn cân nhắc, gã cứ cho rằng rốt cuộc chỉ kiếm được trăm vạn tiên tinh, không ngờ phong hồi lộ chuyển, trong lúc gã đã từ bỏ thì Địch Cửu lại đồng ý lên tiên thuyền.
- Đạo hữu quả nhiên là người biết chuyện, tại hạ Dung Huy, không biết đạo hữu xưng hô như thế nào?
Dung Huy lập tức kịp phản ứng, duỗi ra ngón tay cái khen ngợi Địch Cửu.
- Dẫn đường đi, ta rất bận.
Hắn khoát tay chặn lại, ngữ khí có vẻ mất kiên nhẫn.
- Được.
Dung Huy xoay người rời đi, Địch Cửu không chút do dự đuổi theo sau.
Trông thấy Địch Cửu mang theo một nữ tu chưa tới Chân Tiên cảnh và một con yêu thú cấp chín theo sau Dung Huy, rất nhiều người trong đại điện đều lắc đầu, không biết tiểu tử vô tri đó từ đâu ra mà lại dám đi vào Ngoại Đỉnh Hư Không thành.
- Chờ một chút....
Địch Cửu vừa mới đi tới cửa, một tu sĩ mặt trắng không râu đột ngột ngăn cản hắn rồi đưa ra một chiếc giới chỉ:
- Ta rất muốn mua con Thụ Yêu này, không biết giá tiền như thế nào?
Đối phương thoạt nhìn dường như chỉ đạt đến tu vi Đại Ất Tiên, thế nhưng thần niệm của Địch Cửu đã được Đoán Thần Thuật rèn luyện qua rất nhiều lần, hơn nữa hắn còn phục dụng không ít Chích Thần Thảo, vậy nên tu sĩ mà có tiên niệm cấp bốn thông thường cũng không nhất định sẽ cô đọng hơn hắn.
Cho nên Địch Cửu chỉ thoáng quan sát liền nhận ra đối phương là Tiên Vương, hắn dám khẳng định điều đấy.
Hắn từng chiến đấu và giết không chỉ một Tiên Vương. Tuy hắn nhìn không rõ thực lực cụ thể, nhưng khí tức Tiên Vương dù ẩn giấu thì cũng khó mà thoát khỏi thần niệm của hắn, bởi vì hắn có khả năng nhận biệt khí tức đạo vận như có như không trên người đối phương.
Địch Cửu cảm thấy lạnh lẽo cả người, nếu chỉ là tu sĩ bình thường đòi mua Thụ đệ, hắn chắc chắn không thèm để ý, nhưng bây giờ đối diện với một Tiên Vương, hắn đương nhiên không dám càn rỡ quá mức.
Địch Cửu thầm cảnh giác nhưng ngoài miệng lại tỏ vẻ thản nhiên:
- Tu vi đạo hữu chắc không kém ta là mấy, Thụ Yêu này chẳng có bao nhiêu tác dụng với ta, đạo hữu có mua được cũng không để làm gì.
Tiên Vương nọ nhàn nhạt đáp:
- Ta có Linh Thảo viên, mặc dù tu vi Thụ Yêu hơi thấp nhưng lại rất thích hợp giúp ta chăm sóc vườn cây.
Địch Cửu trầm ngâm chốc lát rồi đề nghị:
- Như vậy đi, bây giờ ta đi xem tiên thuyền trước đã, chẳng mấy chốc sẽ trở về, chờ ta quay lại rồi sẽ cùng đạo hữu gặp mặt nói chuyện. Con thú sủng đây dù rất yếu nhưng cũng đã làm ta hao phí không ít tâm huyết, nếu chỉ dựa theo giá cả thú sủng cấp chín bình thường thì chắc chắn ta không bán.
- Đạo hữu cứ việc đi, ta đợi ở trên Danh Hư tiên lâu, lúc tới, ngươi chỉ cần hỏi gặp Bàng Tiền là được.
Gã Tiên Vương nọ dường như chẳng hề lo lắng Địch Cửu một đi không trở lại.
Gã đoán thực lực của Địch Cửu chắc hẳn là Đại Ất Tiên cảnh, một sâu kiến Tiên Quân mà lại dám lừa gạt Đại Ất Tiên ra ngoài Ngoại Đỉnh Hư Không thành, đây không phải đang tìm cái chết thì là cái gì? Vừa rồi gã nghe rất rõ cuộc đối thoại của Địch Cửu và Dung Huy.
Gã Tiên Vương vờ như vô tình phất phất tay, một đạo khí tức như có như không bám vào trên thân Địch Cửu. Thấy vậy, Địch Cửu thầm bực bội, không rõ Thụ Yêu bình thường như gốc cây nhỏ nhà hắn thì có gì kỳ lạ đến mức Tiên Vương mà cũng phải lén lút hạ thần niệm ấn ký. Rất hiển nhiên, chỉ cần hắn dám trốn khỏi Ngoại Đỉnh Hư Không Tiên Thành, Bàng Tiền tất nhiên sẽ đuổi theo.
Nếu không nhờ thần niệm của hắn cô đọng đến trình độ nhất định, thật đúng là chẳng thể nào cảm nhận được thần niệm ấn ký của gã.
Tên Tiên Vương rời khỏi đại điện giao dịch, Địch Cửu không vội đi mà trước tiên truyền âm rồi đưa một chiếc giới chỉ cho tu sĩ Đại Ất Tiên.
Tên Đại Ất Tiên kia không ngờ Địch Cửu lại đột ngột đưa giới chỉ chứa một triệu tiên thạch thượng phẩm cho mình. Thế nhưng chỉ thoáng chốc thì y liền hiểu, y vội lấy ra một miếng ngọc giản đưa cho hắn.
Địch Cửu tiện tay đẩy nó vào trong nhẫn trữ vật của mình rồi thong thả theo sau Dung Huy rời khỏi đại điện.
Chuyện một tu sĩ bị lừa gạt ra ngoài Ngoại Đỉnh Hư Không thành thường xuyên phát sinh, cho nên không mấy ai rảnh rỗi để ý tới Địch Cửu nữa.
...
Dung Huy tế ra một kiện hạ phẩm phi hành Tiên khí rồi quay qua hỏi Địch Cửu:
- Đạo hữu lên phi hành pháp bảo của ta hay tự đi theo sau?
Địch Cửu mỉm cười, dứt khoát mang theo Mặc Vũ Xuân và Tiểu Thụ Nhân cùng bước lên phi thuyền của Dung Huy.
- Đương nhiên là ngồi phi thuyền của đạo hữu rồi, như vậy không phải sẽ di chuyển nhanh hơn sao?
- Đúng, đúng...
Dung Huy lập tức khống chế phi thuyền vọt vào trong hư không.
Trong lòng gã bây giờ đã hơi cố kỵ, nếu nói Địch Cửu vô tri, vậy hắn không có khả năng bình yên vô sự đi vào Ngoại Đỉnh Hư Không thành mới đúng.
Như vậy tại sao hắn lại lên phi thuyền của mình? Bất quá rất nhanh Dung Huy đã bình tâm lại, nữ tu bên cạnh đối phương còn chưa tu luyện tới Chân Tiên, mà thú sủng của hắn thì mới chỉ đạt tới cấp chín, như vậy Địch Cửu làm sao mà mạnh hơn mình được.
Địch Cửu không cho Dung Huy cơ hội suy nghĩ kỹ càng, Thiên Sa Đao đột ngột phóng ra một đạo đao mang bổ thẳng về phía gã.
- Ngươi dám...
Mình còn chưa động thủ mà đối phương lại dám ra tay trước ư? Trong lòng Dung Huy giận dữ vô cùng. Gã vừa tế ra pháp bảo vừa động tâm suy nghĩ xem mình nên đơn độc xử lý hay nên thông tri đồng bọn cùng đến phân chia chiến lợi phẩm.
Dung Huy đoán Địch Cửu cao lắm cũng chỉ là Kim Tiên mà thôi, một mình gã vẫn có thể nhẹ nhàng miểu sát hắn.
Trên thực tế Dung Huy không hề đoán sai, chỉ có điều Địch Cửu lại không giống như Kim Tiên bình thường, hắn là Kim Tiên từng giết Tiên Vương!
Thiên Sa Đao vừa cuốn tới, Dung Huy liền cảm giác tình hình không ổn. Không gian xung quanh gã bị Thiên Sa Đao phong tỏa hoàn toàn, không chỉ vậy, khốn trận trên phi thuyền còn tự dưng không thể kích phát.
Dung Huy điên cuồng vặn vẹo thân thể nhằm tránh thoát khỏi đao thế.
Thế nhưng tu vi Tiên Quân tầng hai của y đứng trước đao thế lĩnh vực cứ như lâm vào trong một vũng bùn to lớn.
Dung Huy cố hết sức mới may mắn tránh thoát thảm cảnh bị một đao bổ nát đầu.
“Phốc!”
Huyết vụ nổ tung, một cánh tay của Dung Huy, tính từ phần dưới nách trở xuống vừa bị chặt đứt.
- Dừng tay....
Dung Huy sợ hãi hét lên, gã đương nhiên biết mình đụng nhằm phải thiết bản rồi, gã sợ hãi kêu to:
- Nếu ngươi dám giết ta, sau này ngươi tiến vào Ngoại Đỉnh Hư Không thành thì ngươi chết chắc...
Địch Cửu tin lời Dung Huy nói là thật, tuy nhiên hắn không phải sợ đồng bọn của Dung Huy mà người hắn lo lắng chính là gã Tiên Vương kia. Tên Tiên Vương đó hiển nhiên đã biết hắn muốn giết Dung Huy, chỉ là gã đang chờ hắn mang Thụ đệ quay lại mà thôi. Cho nên Địch Cửu vốn không có dự định quay về Ngoại Đỉnh Hư Không thành.
Thiên Sa Đao mang theo đao ý cuồng bạo quét ngang qua, Dung Huy lập tức bị chém thành hai khúc. Ngay cả nguyên thần của gã cũng chạy không thoát, bị đao ý của Địch Cửu giảo sát tại chỗ.
Địch Cửu nhặt lấy giới chỉ, ném một quang ảnh mờ mịt ra bên ngoài rồi cấp tốc dùng mười mấy cây trận kỳ khóa chặt quang ảnh, xong xuôi mới trầm giọng bảo:
- Mặc sư muội và Thụ đệ tiến vào Chân Linh thế giới liền đi, chúng ta cần phải trốn ngay mới kịp.
Đối phương thật sự là Tiên Vương không sai, tuy nhiên muốn hạ thần niệm ấn ký trên người hắn thì đâu dễ như vậy, chỉ có thể trách Bàng Tiền quá đề cao mình.
- Đại ca, đệ cứ tưởng huynh thật sự không cần đệ nữa.
Gốc cây nhỏ vốn đang sợ hãi, giờ nghe hắn nói vậy thì mới vui mừng khấp khởi. Ban nãy nó rất hối hận vì đã đi theo Địch Cửu tiến vào Ngoại Đỉnh Hư Không thành. Chỉ đi dạo một vòng thôi mà thiếu chút nữa bị bán mất rồi.
Mặc Vũ Xuân chỉ ừ một tiếng mà không hỏi thăm nguyên nhân.
Địch Cửu phất tay, đưa Mặc Vũ Xuân và Tiểu Thụ Nhân vào Chân Linh thế giới, sau đó vội vã dùng Thần Niệm Độn biến mất trong hư không. Phi thuyền vẫn dọc theo phương hướng ban đầu mà nhanh chóng bay đi.
...
Trong Danh Hư tiên lâu, Bàng Tiền chẳng hề bận tâm đến việc Địch Cửu có khả năng chạy trốn, đối với gã, đấy chỉ là một tên Đại Ất Tiên mà thôi. Gã có thể cảm ứng được thần niệm ấn ký của mình, nếu Địch Cửu đi quá lâu, gã sẽ không chút do dự đuổi theo bắt lấy hắn ngay.
Bàng Tiền đang nghĩ tới con Thụ Yêu kia, rõ ràng thoạt trông nó rất bình thường, nhưng không hiểu sao nó lại khiến gã cứ có cảm giác gì đấy rất cổ quái. Loại cảm giác đó... thật giống như khí tức của kẻ có thể phá vỡ hư không giới vực vậy.
Kể cả Tiên Đế viên mãn cũng đừng hòng xé mở hư không giới vực, cho nên đây chắc chắn là khí tức của hư giả.
Về phần tại sao trên người Thụ Yêu cấp thấp lại có khí tức như vậy thì Bàng Tiền không nghĩ ra, trước tiên phải đưa chủ tớ hai kẻ kia đến một chỗ không người rồi mới có thể hỏi thăm kỹ càng được.
- A...
Bàng Tiền đột ngột đứng bật dậy, bởi vì gã cảm giác phương hướng mà thần niệm ấn ký của mình đang di chuyển có gì đó sai sai.
Gã cho rằng Địch Cửu là kẻ không có tính nhẫn nại lắm. Chỉ cần rời khỏi Ngoại Đỉnh Hư Không thành, hắn sẽ lập tức xử lý tên Tiên Quân sâu kiến nọ, sau đó nhanh chóng trở lại tìm gã.
Nhưng bây giờ thần niệm của gã đã di chuyển càng ngày càng xa, không hề có dấu hiệu trở về.
Bàng Tiền lười nghĩ tiếp, thân hình hắn lóe lên, xông thẳng ra khỏi thành.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận