Thế Giới Thứ Chín

Chương 544

Thẩm Trường Thủy cười ha ha:
- Nghe đồn tu sĩ ở lại Thí Đạo Hồ đều sẽ gặp phải tình huống đạo cơ phá toái, đại đạo bị hủy, đặc biệt là thời điểm thủ hộ Trùng Động, càng không thể kháng cự. Mà lại...
Thẩm Trường Thủy chỉ chỉ bầu trời:
- Người phía trên không cho phép ở lại bên cạnh Thí Đạo Hồ, chỉ là mọi người ngầm hiểu lẫn nhau chứ chẳng có văn bản quy định rõ ràng mà thôi. Còn chi tiết thế nào, đợi lát nữa các ngươi có thể đi đến cửa hàng ở phường thị để mua một ít ngọc giản giới thiệu sơ lược.
Trông thấy Thẩm Trường Thủy muốn đi, Địch Cửu vội vàng ngăn lại, hỏi tiếp:
- Còn có một vấn đề cuối cùng muốn thỉnh giáo Thẩm đội, chúng ta phải bảo vệ Trùng Động tới khi nào mới có thể rời đi nơi này?
- Chỉ cần đủ thời gian một năm, điểm cống hiến đạt đến Top 10 liền có thể rời đi.
Sau khi Thẩm Trường Thủy nói xong, ý vị thâm trường nhìn Địch Cửu và Trác Vô Gia một chút, lúc này mới quay người cất bước.
Lúc này cả hai người im lặng không nói nữa, tu sĩ nơi đây một hai vạn người, mỗi năm chỉ mười người được rời khỏi, phải chờ tới năm nào mới tới lượt bọn họ?
...
- Ngươi củng cố tu vi của mình một chút, ta đi mua vài viên ngọc giản.
Hắn nhìn ra, sau khi Trác Vô Gia ra khỏi Phi Thăng Trì, cảm ngộ được rất nhiều thứ nhưng chưa triệt để vững chắc.
- Tu luyện không vội được, ta và ngươi cùng đi, ta cũng cần sắm vài viên ngọc giản.
Trác Vô Gia không chút do dự nói.
- Vậy đi chung đi.
Thần niệm của Địch Cửu đã sớm đảo qua nhiều nơi, tại phường thị trước mắt, hắn không dò ra tu sĩ nào đạt được cấp bậc Tiên Đế siêu việt, cùng lắm mới bước vào tầng một mà thôi.
Nếu chưa đột phá và trở thành cường giả chân chính, Địch Cửu hoàn toàn không sợ bọn họ.
Sở dĩ nói nơi đây là phường thị vì thập tự đại đạo phân nơi này thành bốn khu, động phủ của tu sĩ mỗi khu sắp đặt tùy ý lộn xộn, chỉ cần trên người có đồ để bán, họ đều đem ra trước động phủ mời chào mọi người, còn treo một bảng cửa hàng ở phía trước nữa.
Hai người tìm được một cửa hàng tương đối lớn tại khu Bắc, cả hai chưa bước chân vào cửa hàng liền nghe một âm thanh cười lạnh truyền tới:
- Hai tên các người gan lớn đấy, mấy con sâu kiến vừa phi thăng cũng dám lừa gạt Vương Tà ta, nói gì mà phía trên phái xuống điều tra, lá gan thật không nhỏ.
Một thanh niên có dáng người cao gầy ngăn trở trước mặt Địch Cửu và Trác Vô Gia, ngữ khí mang theo một tia trào phúng, sắc mặt bất thiện vô cùng.
Địch Cửu từ tốn đáp:
- Lá gan ngươi cũng không nhỏ, dám chặn đường chúng ta. Nếu muốn động thủ thì tranh thủ thời gian. Ngược lại, mau lăn đi.
Chẳng những Vương Tà, ngay cả Trác Vô Gia cũng có chút nghi hoặc với thái độ của Địch Cửu.
Nói thế nào đi nữa, hai người bọn họ chỉ là người mới mà thôi.
Sở dĩ Địch Cửu dám nói thế, cũng vì hắn không sợ Vương Tà. Không chỉ dựa vào thực lực, dù là quy củ nơi đây, hắn cũng không sợ.
Đầu tiên, hắn khẳng định Vương Tà không dám báo lên, hoặc nói đúng hơn là không có nơi để gã báo cáo.
Bằng không, Vương Tà sẽ chẳng tốn thời gian vụng trộm tìm chỗ ở của hai người bọn họ mà uy hiếp.
Thứ yếu, hắn khẳng định nơi này không thể đánh nhau.
Nếu đánh nhau được, lấy tính cách phách lối của Vương Tà, há có thể nói dong dài cùng hắn?
Khẳng định gã đã sớm xuất thủ rồi mới phải.
Xem như Địch Cửu không phách lối, tỏ vẻ tốt bụng đáng thương trước mặt Vương Tà thì hắn vẫn bị đối phương nhắm vào thôi.
Nếu kết quả giống nhau, vì sao phải giả bộ làm gì?
Hiện tại Địch Cửu không biết sẽ ở lại đây bao lâu, tránh để người khác thường xuyên tới quấy phá, cứ biểu hiện thực lực ra sẽ tránh được nhiều rắc rối hơn.
Vương Tà xoay đầu rời đi, trước khi đi bỏ lại một câu:
- Tốt, rất có khí phách.
Quả nhiên không khác Địch Cửu dự liệu, thấy đối phương không bị uy hiếp, Vương Tà lưu lại mấy chữ rồi cất bước không chút chần chừ.
Trông thấy Vương Tà rời khỏi, Địch Cửu quay đầu lại giải thích với Trác Vô Gia:
- Ngươi nhìn đi, bọn gia hỏa kia đúng là nhát gan, thấy uy hiếp không có hiệu quả liền xám mặt, bỏ của chạy lấy người.
Lời Địch Cửu nói không nhỏ, đủ để Vương Tà đi chưa được bao xa nghe thấy, gã thiếu chút nữa là hộc máu.
Dù biết Địch Cửu sớm muộn gì cũng chết, gã vẫn nhịn không được, xém chút nữa đã quay lại xử lý hắn ta.
Người chung quanh thấy thế đều im lặng lắc đầu, bọn họ khẳng định mạng nhỏ của Địch Cửu và Trác Vô Gia rất nhanh sẽ đi chầu diêm vương.
Người mới mà kiêu ngạo như thế, đúng là hiếm thấy a.
...
- Hai vị bằng hữu muốn tìm gì?
Trông thấy Địch Cửu và Trác Vô Gia tiến đến, chủ quán có mấy vết sẹo trên mặt cười rạng rỡ hỏi.
Màn vừa rồi y nhìn thấy rõ.
Vô luận đối phương có phải tên đần hay không, dạng người dám nói chuyện như thế với Vương Tà cầm đầu khu Đông hẳn không đơn giản.
- Chúng ta vừa mới phi thăng, muốn mua một ít ngọc giản giới thiệu về Trùng Động và Đạo giới. Đương nhiên bởi vì vừa tới, chưa có công pháp tu luyện nên ta cũng cần…
Công pháp hắn không cần, bất quá Địch Cửu đoán Trác Vô Gia sẽ cần.
Dù Trác Vô Gia không cần, hắn cũng phải hỏi thăm đôi câu.
Cả hai vừa phi thăng đến Đạo giới, không hỏi thăm về công pháp chắc chắn bị nghi ngờ.
Chủ quán lộ ra tia cười khổ, đáp:
- Công pháp Đạo giới sao? Đừng nói là ngươi, ta cũng muốn có đây này. Thế nhưng tại Trùng Động này không có, dù có, cũng không phải cứ dùng tiên tinh là mua được, ít nhất phải có đạo tinh.
- Đạo tinh?
Địch Cửu vốn đã biết về đạo mạch nên không bất ngờ, tuy nhiên, Trác Vô Gia lại khác, y ngạc nhiên thốt lên.
- Đúng vậy, đạo tinh chỉ có ở Đạo giới. Dù nơi này của chúng ta có nhưng số lượng có hạn, đều do tiền bối từ Đạo giới đem tới. Đương nhiên, muốn mua một ít tư liệu mà nói thì chỉ cần thượng phẩm tiên tinh là được. Chỗ của ta có vài viên ngọc giản giới thiệu về Trùng Động khá tốt, cũng có ngọc giản về Đạo giới nữa, đồng giá 1000 thượng phẩm tiên tinh một viên.
Chủ quán lấy một đống ngọc giản ra, ngữ khí vui vẻ giới thiệu.
Thấy thế, Địch Cửu bèn lấy ra 2000 thượng phẩm tiên tinh rồi nói:
- Lựa cho ta một viên về Trùng Động, một viên về Đạo giới đi.
- Được thôi.
Dù sao chủ quán chỉ là cường giả Tiên Đế viên mãn, vì 2000 thượng phẩm tiên tinh liền xem Địch Cửu và Trác Vô Gia như thượng đế mà đối đãi.
Thấy Địch Cửu mua hai viên, Trác Vô Gia mua hai viên, kết hợp với thái độ khi lấy đồ ra của bọn họ, chủ quán liền biết đối phương là người giàu có, ông ta nhanh chóng giới thiệu thêm.
- Hai vị, hay là mua thêm Giải Độc Đan đi. Khi thủ hộ Trùng Động, không có Giải Độc Đan rất khó qua đó.
- Ta không tính mua, nếu ngươi cần thì lấy một viên đi.
Địch Cửu nói với Trác Vô Gia.
Đại đạo hắn tu luyện là quy tắc vũ trụ, độc vật gì cũng không sợ, dù sao trong mắt Địch Cửu đều là các loại pháp tắc mới mà thôi.
Lại nói, xem như cần Giải Độc Đan, còn đan dược nào qua được Tiên Đan Đế cửu phẩm là hắn?
Do dự một chút, Trác Vô Gia liền hỏi:
- Xin hỏi Giải Độc Đan có giá thế nào?
- Chỉ cần 10.000 thượng phẩm tiên tinh là có một viên rồi, ngươi yên tâm, giá cả ở cửa hàng của ta không cao hơn những nơi khác, tối đa chỉ chênh lệch chút xíu thôi.
Nói xong, chủ quán mong chờ nhìn khách hàng của mình, ông ta chỉ lo Trác Vô Gia bảo giá tiền quá cao thôi.
Vậy mà đối phương lại thoải mái gật đầu, ném cho chủ quán một túi trữ vật:
- Ta mua 20 viên, đây là 200.000 thượng phẩm tiên tinh.
Đối với Trác Vô Gia mà nói, giả cả này rất tốt. Tại Tiên giới, dùng 10.000 thượng phẩm tiên tinh mua tiên đan, ngay cả Tiên Đế cũng lười nhìn.
- Tốt, tốt…
Chủ quán kích động nói liên tiếp mấy chữ tốt, sau đó nhanh nhẹn lấy hai bình ngọc ra rồi đưa cho Trác Vô Gia.
Trên người ông ta có tổng cộng 23 viên Giải Độc Đan, một lần bán được tận 20 viên, đúng là làm ăn lớn a.
- Hai vị nên cẩn thận Vấn Đạo đường một chút, mặc dù bọn họ không thể động thủ tại nơi đây nhưng thời điểm thủ hộ Trùng Động lại khác.
Có lẽ thấy hai người Địch Cửu và Trác Vô Gia chịu chi, trước khi rời đi, chủ quán ấy vậy mà truyền âm nhắc nhở bọn họ.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận