Thế Giới Thứ Chín

Chương 356

Địch Cửu nhanh chóng đưa ra quyết định chỉ sau vài giây ngắn ngủi.
Tuy tu vi hắn hơi yếu nhưng cường độ rắn chắc của nhục thân Tiên Linh Thể hậu kỳ thì khó có thể xem thường.
Mặc dù chưa tiếp xúc qua Tiên giới lúc phồn hoa nhưng Địch Cửu biết không phải ai cũng luyện được Tiên Linh Thể hậu kỳ. Đã vậy còn dùng mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô để niết bàn nhục thân thì càng thêm hiếm.
Nói cách khác, cường độ nhục thân của Địch Cửu đứng ở hàng ngũ đỉnh cao trên Tiên giới rồi. Nếu hắn còn không đi vào được nơi này thì chẳng có mấy người tại đây làm được.
Nghĩ tới đây, Địch Cửu liền bỏ Thái Cổ Lôi Thạch vô thế giới Chân Linh rồi chuyển hết cả hai vào thức hải. Sau đó, không đợi đợt lôi hồ kia đánh xuống người thì Địch Cửu đã nhanh chóng di chuyển vào trong vòng xoáy.
Hắn điên cuồng vận chuyển Đại Khôn Luyện Thể Quyết, có thể nói giờ khắc này Địch Cửu chỉ có thể ký thác hi vọng vào vận khí của chính mình.
“Oanh!”
Vừa đụng phải vòng xoáy thì lực lượng xoay tròn khủng bố đến cực hạn nhanh chóng đánh lên người Địch Cửu.
Hắn cảm giác thân thể của mình như đang bị thiên đao vạn quả chém qua, đau đớn bao trùm tới, chỉ trong chớp mắt, Địch Cửu liền hôn mê bất tỉnh.
….
Không biết qua bao lâu, cuối cùng hắn cũng tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên ngay sau khi hắn mở mắt chính là hưng phấn, bởi vì hắn chưa chết! Chỉ cần còn sống thì đã là may mắn vô cùng to lớn rồi.
Tuy nhiên, Địch Cửu bỗng cảm nhận được có gì đó không đúng lắm, bởi vì toàn thân hắn đã mất đi tri giác. Cảm ứng được thần niệm vẫn còn nhưng Địch Cửu lại bị tình trạng trước mắt dọa cho sợ đến ngây người.
Từ lúc bắt đầu luyện thể, việc bị thương với hắn mà nói chẳng khác gì bữa cơm hàng ngày, có hôm nào mà lành lặn đâu. Tuy nhiên, đây là lần đầu tiên Địch Cửu bị thương nặng đến vậy.
Vết thương nặng nhất hắn từng có cũng chỉ là da thịt bị cắt nát mà thôi. Còn bây giờ, khắp người hắn chỉ có duy nhất bộ xương, nếu nói là bộ xương khô thì có chút không chính xác lắm nhưng cũng chẳng khác là bao.
Trên xương chỉ còn dính một ít da thịt, máu tươi tí tách nhỏ giọt. Thậm chí ngay cả trái tim được xương cốt bảo hộ cũng không tránh khỏi tổn thương.
May mắn mà thức hải của Địch Cửu cực kỳ cô đọng, kết hợp với Nguyên Thần cường đại nên vẫn bảo trì được hồn phách của mình.
Địch Cửu hít vào một hơi, thật may mà xương cốt hắn cường hãn hơn người. Bằng không, chỉ sợ lúc này Địch Cửu chỉ còn mỗi Nguyên Thần mà thôi.
Một lần nữa, việc luyện thể lại thể hiện được ưu điểm của nó, chỉ cần xương cốt hắn còn nguyên vẹn thì tu vi sẽ không bị ảnh hưởng gì quá lớn.
Trong mênh mông hư không thỉnh thoảng có một khối thiên thạch mang theo ánh sát nhàn nhạt xẹt qua thần niệm hắn, hình ảnh đó nếu bình thường phải nói là tráng lệ vô cùng, thế nhưng với Địch Cửu bây giờ thì hư không này lại quá mức u ám.
Địch Cửu quyết định tiến nhập vào thế giới Chân Linh trước. May mà bản tính hắn chu đáo, đã sớm chuyển thế giới Chân Linh vào trong thức hải, bằng không lúc hắn gặp nguy hiểm như vậy thì khéo nó đã bị cuốn đi đâu mất cũng nên.
- Đại ca, huynh bị sao thế?
Trông thấy Địch Cửu, cả Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân đều ngạc nhiên kêu lên.
Việc đầu tiên Tiểu Thụ Nhân nghĩ tới là đại ca của họ đụng phải kẻ địch quá cường đại nên mới phải trốn vào trong thế giới Chân Linh.
Việc Địch Cửu tiến vào Lôi Phù đảo thì cả hai đứa nó đều biết, nhưng thời điểm Địch Cửu xông vào vòng xoáy hư không thì không.
Địch Cửu vươn tay lấy mấy viên đan dược chữa thương từ nhẫn trữ vật của đám Tông chủ hắn xử lý khi trước rồi nhanh chóng nuốt xuống.
- A…
Một âm thanh khàn khàn sợ hãi kêu lên, lúc Địch Cửu quay đầu lại liền trông thấy Mặc Vũ Xuân đã ngồi dậy, nàng ấy đang nhìn chằm chằm mình.
- Ồ, Mặc sư muội, muội bắt đầu khôi phục rồi à?
Địch Cửu ngạc nhiên hỏi, thân thể bị đốt cháy khét của Mặc Vũ Xuân khôi phục không ít, đã nhìn thấy được hình dáng cụ thể rồi.
Giờ phút này, ngược lại là Địch Cửu trông chẳng hề ra hình người, hoặc nói đúng hơn thì hắn hoàn toàn không tồn tại dưới dạng thân thể.
- Huynh là Địch Cửu đúng không?
Rốt cuộc Mặc Vũ Xuân cũng nhớ được chút ít, nàng khẽ lẩm bẩm.
Địch Cửu bật cười.
- Mặc sư muội, muội đã khôi phục thần trí lại rồi, thật quá tốt…
Địch Cửu còn đang tính hỏi vì sao muội ấy lại khôi phục được thần trí và cả nhục thân. Thế nhưng khi thấy Mộc linh mạch dưới thân Mặc Vũ Xuân mất đi một phần, trong nháy mắt Địch Cửu liền hiểu rõ.
Hắn đần thật, sớm biết Mộc linh mạch hữu dụng với Mặc Vũ Xuân thì hắn đã đưa muội ấy vào trong thế giới Chân Linh từ lâu rồi.
Vũ Xuân nhìn chằm chằm Địch Cửu, rất nhiều chuyện nàng vẫn chưa thể nhớ lại triệt để.
- Sao huynh bị thương nặng vậy?
Tiểu Thụ Nhân tranh đáp:
- Còn không phải vì ngươi ư, đại ca muốn cứu ngươi nên mới đơn độc đi vào Lôi Phù đảo, một nơi nguy hiểm mà lúc nào cũng có thể mất mạng như chơi. Đại ca, thương thế trên người huynh là do bị sét đánh hả?
Nghe vậy, Mặc Vũ Xuân mơ hồ nhớ lại rõ hơn một chút những chuyện lúc trước. Từng chuyện xảy ra khi ở bên Địch Cửu cũng bắt đầu hiện dần lên trong đầu nàng.
Từ sau khi lâm vào chấp niệm rồi đến lúc sư huynh dẫn nàng đi khắp nơi ở Hoàng Hôn Tiên giới, sau đó lại tiến nhập Thiên Mạc Khanh…
Thời điểm huynh ấy bị Thiên Hỏa Chi Linh giảo sát, theo bản năng Vũ Xuân đã liều mình bảo vệ Địch Cửu, dẫn tới việc bị Thiên Hỏa thiêu đốt thành dạng này.
Thế nhưng huynh ấy vẫn không bỏ rơi nàng, thậm chí còn cõng theo người tàn phế như nàng rời khỏi Thiên Mạc Khanh rồi bôn ba khắp nơi tìm kiếm linh dược cứu mạng. Cộng với những gì Tiểu Thụ Nhân vừa nói khiến Mặc Vũ Xuân hoàn toàn hiểu rõ lý do thụ thương của đối phương.
Là vì tìm kiếm linh dược chữa thương cho nàng mà bị lôi hồ ở Lôi Phù đảo đánh trọng thương đây mà.
- Địch sư huynh, thật xin lỗi….
Âm thanh của Mặc Vũ Xuân nghèn nghẹn chút sợ hãi, chính nàng cũng đã hiểu được đầu đuôi câu chuyện rồi.
Mặc dù Mộc linh căn giúp nàng khôi phục thần trí nhưng vết thương thân thể thì chẳng phải cứ đơn giản trị liệu bằng cách này là hết được. Nàng bị Thiên Hỏa Chi Linh đốt bỏng, làm gì có biện pháp trị liệu đơn giản như thế?
Địch Cửu tiếp tục lấy ra tiên đan chữa thương, sau khi dùng xong, hắn mới khoát tay nói:
- Do ta muốn rời khỏi Tiên giới nên mới bị vòng xoáy hư không giảo sát thành như giờ. Bất quá cuối cùng cũng thành công rồi. Chỉ cần chúng ta tới được Tự Do Tiên Thành ở Đại Đỉnh thì sẽ tìm được thứ cứu mạng muội.
Mặc Vũ Xuân đã phần nào hồi phục thần trí, thế nhưng vết thương từ Thiên Hỏa lại khác, nếu không chữa trị tận gốc thì sự hồi phục này chỉ là vẻ ngoài mà thôi.
- Địch sư huynh, ta không trị đâu, huynh không cần mạo hiểm vì ta…
Cứ nghĩ đến việc Địch Cửu phải bôn ba vì mình thì trong lòng nàng càng thêm thấp thỏm lo âu hơn.
Từ trước tới giờ, Thiên Tịnh Môn đều phải hi sinh vì người khác, khi còn ở Tu chân giới, nhiệm vụ chính của nàng cũng là bảo vệ giới và các đại tông môn.
Vậy mà hôm nay nàng lại biết được có người liều mạng giúp đỡ mình như thế, há có thể không bất ngờ? Vì bản thân là tu sĩ Thiên Tịnh Môn nên đây là việc từ trước tới giờ Mặc Vũ Xuân chưa từng được hưởng. Trong suy nghĩ của nàng, chỉ có Thiên Tịnh Môn cứu vớt người khác, vì người khác mà hi sinh thôi.
Địch Cửu mỉm cười, dùng thanh âm vui vẻ đáp:
- Mặc sư muội, chúng ta là bằng hữu mà. Sau khi ta phi thăng Tiên giới muội còn giúp ta bảo vệ Tinh Hà phái nữa. Lại nói, lúc ở Thiên Mạc Khanh là chính muội liều mạng cứu ta đấy, việc ta đi tìm tiên thảo cứu muội là lẽ đương nhiên.
- Không, không phải…
Mặc Vũ Xuân lắc đầu.
- Hai việc này đâu giống nhau, cứ coi như ta không biết huynh thì khi ấy vẫn ra tay cứu giúp Tinh Hà phái, đó là chuyện ta nên làm…
Nàng thật không biết phải nói ra sao cho Địch Cửu hiểu, việc huynh ấy kể ra toàn là những chuyện đệ tử Thiên Tịnh Môn phải làm. Còn Địch Cửu thì sau khi cứu được nàng, huynh ấy chưa bao giờ vứt bỏ nàng hết. Ngay khi còn ở Tu chân giới, đệ tử Thiên Tịnh môn vẫn luôn bị những tên xấu xa mơ ước. Sự thật chứng minh, dù tới Tiên giới thì cũng có ngày nào nàng không bị người khác truy sát đâu.
Nhưng Địch Cửu chẳng có nửa phần ngấp nghé với Vô Cấu Linh Thể của nàng, thậm chí còn liều chết cứu nàng mấy lần nữa.
Nếu trong lòng huynh ấy thích nàng thì còn có lý do, tuy không thể trở thành đạo lữ nhưng Mặc Vũ Xuân sẽ dùng cả tính mạng của mình để đền đáp ân cứu mạng. Thế nhưng nàng nhận thấy rõ huynh ấy không phải thích mình, mà là do những việc vô cùng bé nhỏ nàng từng làm, điều này khiến người luôn chỉ biết hi sinh vì người khác như nàng có chút nặng nề.
Địch Cửu mỉm cười:
- Ta cũng không phải vì những chuyện kia mà cứu muội đâu, do ta cảm thấy muội khá giống ta thôi. Lúc muội nói phải bảo trì tâm tính của mình, không nên tin vào tông huấn của sư phụ hay các Môn chủ lưu lại, vì có khi những gì họ nói chưa chắc là đúng.
Trầm mặc một chút, ánh mắt Mặc Vũ Xuân mới nhìn đến cây ăn quả cách nàng không xa, kinh hỉ thốt lên:
- Địch Sư huynh, không ngờ tại đây còn có Thất Sắc Bàn Đào, huynh mau phục dụng một viên đi. Nó rất có lợi cho việc hồi phục nhục thân, tăng cường sinh cơ đấy.
Đối với Địch Cửu thì Thất Sắc Bàn Đào không giúp hắn tăng thêm tuổi thọ. Bất quá hiện tại thân thể hắn be bét máu thịt, cơ hồ chỉ còn khô lâu. Một quả đào hoàn toàn giúp hắn khôi phục phần lớn nhục thân, lại còn rút ngắn thời gian tu luyện.
Thế nhưng hắn lại lắc đầu, không trả lời câu hỏi của Mặc Vũ Xuân, thân hình lóe lên một cái rồi trực tiếp rơi vào trong đoạn trung phẩm linh mạch đã bị tàn phá kia.
- Đợi ta tu luyện xong lại nói.
Thất Sắc Bàn Đào là đồ vật dùng để kéo dài tính mạng của Mặc Vũ Xuân, bây giờ hắn không nhất thiết phải dùng, thiếu một quả sẽ khiến thời gian của sư muội vơi đi rất nhiều.
Mặc Vũ Xuân không khỏi nghi hoặc nhìn Địch Cửu, nàng hông rõ vì sao sư huynh không sử dụng, chẳng lẽ đây không phải thế giới của huynh ấy sao?
Cây nhỏ bật cười rồi giải thích:
- Này là đại ca để lại cho ngươi dùng đấy, lúc đầu có tới 4 quả lận nhưng cho ngươi dùng một quả rồi. Chỉ dựa vào Mộc linh mạch mà không có Thất Sắc thì ngươi không duy trì được lâu đâu.
- A…
Mặc Vũ Xuân lần nữa giật mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận