Thế Giới Thứ Chín

Chương 305

Loại thiên tài như Mai Chí Vân mà táng thân trong Ác Thú Cốc thì sẽ không có ai nghĩ gã bị yêu thú trong đó giết cả. Lấy nội tình của Mai Bát Phiến, nếu lão ta đã dám để cho Mai Chí Vân tiến vào cấm địa, vậy trong tay Mai Chí Vân nhất định phải có át chủ bài giữ mệnh.
Không chỉ có Mai Chí Vân, trên thực tế từ trước tới nay đấu pháp tại Ác Thú Cốc, thiên tài của các đại thế lực bị yêu thú giết chết chẳng có mấy người, bởi vì bọn họ đã được gia tộc hoặc môn phái nhà mình trang bị biện pháp phòng ngự và thủ đoạn chạy trốn.
Nếu như Mai Chí Vân đã không bị yêu thú xử lý, vậy đương nhiên là do tu sĩ mạnh hơn gã giết. Điểm kiếm được trong Ác Thú Cốc hoàn toàn là dựa vào bản lĩnh, không thể nào gian lận được.
Người có thực lực mạnh hơn Mai Chí Vân trong Ác Thú Cốc e rằng chỉ có mỗi Địch Cửu. Đừng thấy Hồ Bất Nhượng hơn gã hai điểm mà lầm, loại chênh lệch này chỉ là ngẫu nhiên gặp được yêu thú hay không, chẳng có quan hệ gì với thực lực.
Nếu người ở trên lầu các có thể nghĩ như vậy thì đương nhiên người ở dưới quảng trường cũng đoán ra được. Tiển Tắc đứng trên quảng trường trầm mặt, y chắc chắn chuyện này là do Địch Cửu làm.
Vừa nghĩ tới là do Địch Cửu làm, Tiển Tắc liền cảm thấy cả người lạnh lẽo, trong lòng đột nhiên có cảm giác xấu, y quyết định trước hết rời khỏi quảng trường đã rồi nói. Chỉ là tốc độ của Mai Bát Phiến quá nhanh, cơ hồ sau khi biết Mai Chí Vân là do Địch Cửu giết, Mai Bát Phiến liền xông ra lầu các, đưa tay tóm lấy Tiển Tắc, tay hé ra, Tiển Tắc bị ném ra ngoài, sau đó bốn đạo trận kỳ đâm vào tứ chi y rồi đính cả cơ thể y lên tấm bình phong điểm số to lớn đằng kia.
Trên quảng trường lặng ngắt như tờ, Mai Bát Phiến gần đây không làm ra sự tình phách lối gì, thế nhưng chuyện lúc trước lão đồ sát Khôn Nhất Vực có ai không biết? Khi ấy toàn bộ Khôn Nhất Vực bị Mai Bát Phiến giết đến máu chảy thành sông, thây chất thành núi.
Địch Cửu giết Mai Chí Vân, Mai Bát Phiến giết bằng hữu bên cạnh Địch Cửu, vậy quá bình thường, nếu như lão không làm gì, đó mới là bất bình thường. Chỉ có điều rất nhiều người đều không nghĩ tới Mai Bát Phiến sẽ động thủ ngay ở quảng trường, chuyện này có chút không hợp với thói giả vờ hư danh của lão.
- Hiện tại ta chưa giết ngươi, chờ đến khi Địch Cửu ra ngoài ta sẽ giết ngươi sau.
Mai Bát Phiến nhìn chằm chằm Tiển Tắc bị lão đính lên bình phong, thanh âm có chút âm u.
- Mai Vực Chủ, ngươi quá đáng rồi. Vị đạo hữu này chỉ là người xem trên quảng trường mà thôi, đừng bảo Mai Chí Vân có phải là do Địch Cửu giết hay không, cho dù Mai Chí Vân bị Địch Cửu giết, đó cũng là sự tình trong thi đấu, loại hành động giận chó đánh mèo ấy có phải hơi quá phận rồi không?
Làm cho tất cả mọi người không ngờ là hiện giờ còn có người đứng ra nói lời công đạo.
Mai Bát Phiến chậm rãi quay đầu, sát khí trên người tản ra không ngừng, lão nhìn chằm chằm người vừa nói, lạnh lùng bảo:
- An Linh Chu, ngươi cho rằng ta không giết được ngươi ư?
An Linh Chu có tướng mạo thanh tú, bộ dáng nho sĩ. Y bình tĩnh nhìn Mai Bát Phiến, đáp:
- Mai Vực Chủ, cho dù ngươi giết ta thì An Linh Chu ta vẫn nói lời này. Chân Vực có thể tồn tại đến bây giờ là kết quả của mọi người cùng cố gắng, không phải do một người hoặc một thế lực nào đó dùng tay che trời. Hôm nay ngươi làm như vậy, tương lai Chân Vực còn nói mấy tiếng công bằng liêm chính, còn tổ chức thiên tài Chân Vực chiến được nữa ư? Nếu như chỉ bằng vào thực lực, vậy người có thực lực mạnh nhất cứ giành hết danh ngạch là được.
- Ha ha ha ha...
Mai Bát Phiến cuồng tiếu.
- An Linh Chu, hôm nay ta muốn giết ngươi, ngươi có thể làm gì?
Khuôn mặt An Linh Chu tức giận phát xanh, nếu không phải thực lực y không bằng Mai Bát Phiến, y đã sớm cứu Tiển Tắc lại. Hiện tại y còn chưa cứu được Tiển Tắc thì lão già họ Mai kia lại nói muốn giết y. An Linh Chu y dù sao cũng là nhất vực chi chủ mà.
Mắt thấy Mai Bát Phiến muốn tế ra pháp bảo, mọi người đều đang ôm tâm lý chuẩn bị xem kịch hay thì bỗng dưng trang chủ Lạc Băng Sơn Hàn Vô Thủy đứng lên, y ôm quyền, nói với Mai Bát Phiến:
- Mai Vực Chủ, An Vực Chủ vừa rồi không cân nhắc đến nỗi thống khổ mất con của Mai Vực Chủ nên nói chuyện có chút không đúng. Hiện tại thiên tài Chân Vực chiến vẫn đang diễn ra, mong Mai Vực Chủ nể tình đều là người Chân Vực, bỏ qua hành vi lỗ mãng của An Vực Chủ. Hết thảy sự tình chờ sau khi thiên tài Chân Vực chiến kết thúc rồi hãy giải quyết một lượt.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Hàn Vô Thủy, lời này của Hàn Vô Thủy hiển nhiên là nói giúp An Linh Chu. Nếu không lấy tính tình của Mai Bát Phiến nhất định sẽ lập tức giết y.
Hàn Vô Thủy dám ở lúc căng thẳng như vậy mở miệng cứu An Linh Chu, cho dù lời nói uyển chuyển đi nữa nhưng cũng đã đắc tội với Mai Bát Phiến, chuyện này làm những người còn lại không hiểu ra sao.
Sắc mặt Mai Bát Phiến càng âm trầm, tuy tu vi của An Linh Chu là Vực cảnh tầng sáu, nhưng trên thực tế An Linh Chu đã tiến đến nửa bước Vực cảnh hậu kỳ, mà Hàn Vô Thủy lại là cường giả Vực cảnh tầng năm. Nói cho ngay ra, ở Chân Vực có Vực Chủ nào làm lão ta kiêng kị nhất thì nhất định đó chính là An Linh Chu. An Linh Chu hiện tại kém lão, nhưng nhất định sẽ có một ngày vượt qua lão.
Lão mà muốn giết An Linh Chu thì không thể nào nhất kích tất sát được, nếu như trong lúc chiến đấu với An Linh Chu, Hàn Vô Thủy cũng động thủ, chỉ sợ lão ta phải ăn thiệt thòi lớn.
Điều quan trọng hơn là lão ta rất muốn biết tại sao lão già Hàn Vô Thủy xảo trá này lại tình nguyện đắc tội với Mai Bát Phiến lão, trợ giúp An Linh Chu?
Ngay khi Mai Bát Phiến còn đang suy nghĩ động cơ của Hàn Vô Thủy, lại có một người đứng lên, tủm tỉm cười nói:
- Mai Vực Chủ, An Vực Chủ, tất cả mọi người đều là Vực Chủ Chân Vực, lại đang trong thời điểm thi đấu, mọi người có gì từ từ nói. Hai vị Vực Chủ, mời an vị trên lầu các đi.
Bầu không khí trên lầu càng thêm cổ quái, bởi vì người đứng lên nói chuyện chính là Thiên Kim Vực Chủ Huyễn Trường Trúc. Huyễn Trường Trúc vốn không phải một người đơn giản, y cũng đứng dậy nói giúp cho An Linh Chu làm cho mọi người càng thêm khó hiểu.
Trong lòng Mai Bát Phiến thoáng giật thót, rất nhanh lão ta liền bình tĩnh lại, nhanh chóng sải bước trở về lầu các.
- Được, được, đã như vậy thì ta sẽ chờ thi đấu kết thúc. Bất quá nếu có ai dám cứu người này, đừng trách Mai Bát Phiến ta hạ thủ vô tình.
Lão ta đình chỉ động thủ là bởi vì An Linh Chu đã tiếp cận Vực cảnh tầng bảy, mà Huyễn Trường Trúc lại là cường giả Vực cảnh tầng bảy lâu năm, cộng thêm một tên Hàn Vô Thủy Vực cảnh tầng năm khiến lão không nhìn thấy chút phần thắng nào. Mà cho dù có thắng thì lão nhất định cũng sẽ bị trọng thương. Mấy tên cường giả Chân Vực này đều chẳng phải hạng người thiện lương gì, chỉ cần lão bị thương nặng, bọn họ chắn chắn sẽ không ngồi yên.
Mai Bát Phiến không định động thủ nữa, nhưng sát cơ trong lòng lại càng đậm hơn. Cho dù là An Linh Chu, Hàn Vô Thủy hay là Huyễn Trường Trúc, chờ sau khi thiên tài Chân Vực chiến kết thúc, lão nhất định sẽ giết sạch. Mai Bát Phiến lão đã lâu không giết người, chỉ sợ Chân Vực quên mất tên lão ta rồi.
...
Địch Cửu giết Mai Chí Vân cũng không có nửa điểm gánh nặng, không phải hắn không lo cho Tiển Tắc, mà bởi vì nếu Mai Bát Phiến muốn giết Tiển Tắc thì cũng phải đợi thi đấu kết thúc, xác nhận hắn giết Mai Chí Vân mới được. Huống chi đây là thiên tài Chân Vực chiến, Thăng Tiên quảng trường có mười mấy vạn tu sĩ. Mai Bát Phiến dù sao cũng Vực Chủ một vực, nếu như có tiết tháo thì sẽ không tùy tiện giết người không lý do như thế.
Nhưng Địch Cửu không ngờ Mai Bát Phiến lại không biết xấu hổ đến loại trình độ này, chưa xác định Mai Chí Vân là do hắn giết đã động thủ với Tiển Tắc, hơn nữa còn không quan tâm đến tu sĩ trên Thăng Tiên quảng trường nghĩ gì.
...
Yêu thú trong Ác Thú Cốc càng lúc càng khó tìm, Địch Cửu chỉ có thể tăng tốc độn sâu vào bên trong. Ngày thứ bảy, hắn lại giết thêm bảy, tám con nữa.
Thời khắc này tại Ác Thú Cốc, hầu hết các tu sĩ đều tìm một chỗ ẩn núp rồi chờ cơ hội đánh lén, chỉ có Địch Cửu là quang minh chính đại truy sát yêu thú.
Ngày thứ chín, Địch Cửu vừa mới truy sát một đầu Mã Báo thì một thân ảnh bị chấn bay ngược ra xuất hiện trong thần niệm của hắn. Tên tu sĩ kia hiển nhiên là bị người khác đánh lén.
Địch Cửu không buồn để ý, hắn thu hồi yêu đan Mã Báo xong, đang muốn đi qua hỏi thăm một chút thì lại có một bóng người lao đến vị trí người vừa bị đánh bay trước đó.
Người bị đánh ngã trên mặt đất cố gắng bò lên, đây là một nữ tu, cả người nàng đều là máu, xem ra thương thế không hề nhẹ. Kẻ truy sát là một tên nam tu trẻ tuổi, thực lực Hóa Chân tầng hai, mà nữ tu kia chỉ mới là Kiếp Sinh cảnh tầng tám.
Chuyện này khiến Địch Cửu rất khinh bỉ, một tên gia hỏa Hóa Chân tầng hai truy sát một nữ tu Kiếp Sinh cảnh tầng tám ư?
- Bái Thiếu Tượng, ngươi là con trai của Vực Chủ, phụ thân ta cũng là một trong ngũ đại Vực Chủ, ngươi dám giết ta, chẳng lẽ không sợ hai đại vực đại chiến sao?
Nữ tu xoa xoa vết máu trên mặt, thanh âm có chút vô lực.
Bái Thiếu Tượng? Con trai Vực Chủ? Địch Cửu lập tức nghĩ đến Bái Võ Phương bị Cảnh Kích giết chết. Nguyên lai gia hỏa trước mặt hắn chính là con trai của Vực Chủ Tiệt Tinh Vực, lúc trước ông ta còn phái một tên tu sĩ Hóa Chân đến giết Cảnh Kích, kết quả bị hắn đuổi đi.
Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà! Hắn không định đi tìm Bái gia, ai ngờ tên gia hỏa này lại chủ động đưa mình tới cửa.
- Ha ha, An Hiểu Kỳ, ngươi thật sự là quá ngây thơ rồi. Ta cam đoan sau khi ngươi chết, phụ thân ngươi sẽ nhận được tin tức là do Địch Cửu giết ngươi.
Bái Thiếu Tượng cười gằn.
Nữ tu tên An Hiểu Kỳ khẽ giật mình, lập tức theo bản năng hỏi:
- Chuyện này liên quan gì đến Địch Cửu?
Lúc trước nàng cũng không biết Địch Cửu là ai, thế nhưng sau khi Địch Cửu đạt được hạng nhất nàng liền biết đến danh tiếng của hắn, bởi vì điểm số của Địch Cửu ngay cả phụ thân nàng cũng chưa chắc đạt được.
- Bởi vì...
Bái Thiếu Tượng đang nói thì bỗng có người cắt ngang:
- Bởi vì thế nào?
Bái Thiếu Tượng kinh hãi lập tức lui về sau mấy bước, theo bản năng ngẩng đầu nhìn Địch Cửu không biết xuất hiện từ lúc nào.
- Làm sao ngươi đến được đây?
- Ta cứ đi tới thôi. Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.
Địch Cửu cười tủm tỉm đáp.
Bái Thiếu Tượng hiểu rõ gã không phải đối thủ của Địch Cửu, người khác không biết nhưng gã lại biết. Bởi vì một trưởng lão Hóa Chân trung kỳ của Tiệt Tinh Vực từng thua trong tay Địch Cửu, mà gã mới chỉ là Hóa Chân sơ kỳ, hơn nữa tu vi còn do cưỡng ép tăng lên.
- Địch Cửu, nếu ngươi đã tới, vậy chuyện này coi như xong, cáo từ.
Thân hình Bái Thiếu Tượng nhanh chóng thối lui.
- Ngươi muốn đi đâu?
Bái Thiếu Tượng vừa mới lui vài bước, Địch Cửu lại xuất hiện ở trước mặt gã.
Bái Thiếu Tượng cảm giác được phía sau lưng của mình phát lạnh từng đợt.
- Địch Cửu, ngươi không thể đụng đến ta, phụ thân ta là Vực Chủ Tiệt Tinh Vực, nếu ngươi dám động thủ thì sau khi rời khỏi đây ngươi nhất định chết không có chỗ chôn.
Địch Cửu cười lạnh.
- Bản thiếu ngay cả con trai Mai Bát Phiến còn dám giết, há lại sợ Tiệt Tinh Vực Bái Hoằng các ngươi sao? Ngươi nghĩ quá nhiều rồi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận