Thế Giới Thứ Chín

Chương 363

Trải qua một khoảng thời gian tu luyện, bởi vì Địch Cửu từng dùng mảnh vỡ Vũ Trụ Thai Mô để niết bàn nhục thân cho nên chỉ vẻn vẹn một viên Huyền Minh Đan đã đủ dẫn tới Huyền Tiên lôi kiếp.
Đến bây giờ, Địch Cửu mới chính thức cảm nhận được chỗ tốt của Tiên Linh Thể. Lôi kiếp dày đặc giáng xuống người hắn nhưng tối đa cũng chỉ gây ra được vài vết thương nhỏ, thậm chí còn không bằng lôi võng và lôi trụ trên Lôi Phù đảo.
Chín đợt lôi kiếp trôi qua, Địch Cửu thành công thăng cấp lên Tiên Quân tầng một. Kể từ lúc hắn bắt đầu phải chịu lôi kiếp đến tận bây giờ, đây là lần độ kiếp thoải mái nhất.
Thiên Hạ Đệ Cửu Trailer
Nhờ có Tinh Không mạch nên tu vi của Địch Cửu rất hiếm khi chỉ tăng lên một tầng sau khi độ kiếp. Tinh Không mạch hấp thu linh khí hoặc tiên linh khí đều cực kì khủng bố, mỗi lần độ kiếp, chung quanh Địch Cửu sẽ hình thành một vòng xoáy nguyên khí khổng lồ.
Thế nhưng lần này lại khác biệt, hắn không thuận thế xông lên Tiên Quân tầng hai mà vẻn vẹn chỉ dừng lại tại tầng một. Thần niệm thì khác, nó được ngưng luyện hơn rất nhiều, khoảng cách đột phá tiên niệm cấp bốn chỉ còn kém một bước nhỏ.
Tuy khá tiếc vì tiên niệm chưa thể thành công xông phá lên cấp bốn nhưng đấy không phải là việc Địch Cửu bận tâm lắm, chuyện khiến hắn lo lắng nhất hiện giờ là hắn cần phải nhanh chóng tìm được A Hàm Chân Ly Thủy.
Tu vi đột phá rồi, Địch Cửu lập tức thi triển Thần Niệm Độn, nhanh hơn gấp mấy lần tốc độ bay của phi thuyền trung phẩm Tiên khí. Chỉ có điều nếu tiếp tục thi triển Thần Niệm Độn, thần niệm của Địch Cửu rất dễ dàng hao hết.
Nhưng một tháng sau, Địch Cửu bất ngờ có thu hoạch.
Thời điểm thần niệm tiêu hao hầu như không còn, hắn bèn dùng Thần Niệm Đoán rèn luyện thần niệm, bất ngờ là tốc độ tiến bộ của nó đột ngột tăng vọt. Thần Niệm Đoán và Thần Niệm Độn đích thật là tỷ muội trời sinh. Một cái tiêu hao, một cái rèn luyện và phát triển.
Ba tháng sau, sau khoảng thời gian dài giậm chân tại chỗ, thần niệm của Địch Cửu rốt cuộc đã đột phá tiên niệm cấp bốn.
Bất ngờ nối tiếp bất ngờ, trên ngọc giản mà hắn giao cho Hắc Hỏa bấy lâu rốt cục cũng xuất hiện một điểm sáng nho nhỏ, Địch Cửu dám khẳng định đó chính là Đại Đỉnh Hư Không Tiên Thành.
May mà cuối cùng đã thấy được, hắn rất sợ vì mình không biết vị trí cụ thể của Đại Đỉnh nên cứ phải lang thang mãi trong hư không.
Mỗi lần Địch Cửu kiệt sức vì dùng Thần Niệm Độn thì hắn lại thi triển Thần Niệm Đoán để khôi phục, đồng thời cũng để nó giúp hắn rèn luyện thần niệm và thức hải.
Hiện giờ đã xác định được điểm đến, Địch Cửu bèn giảm tốc độ lại, hắn tế ra một chiếc phi thuyền hạ phẩm Tiên khí. Trong thần niệm của hắn đã xuất hiện bóng dáng tiên thành, không thể tiếp tục dùng Thần Niệm Độn nữa.
Lần này Địch Cửu không dám để cho Thụ đệ ra ngoài, kể cả Mặc Vũ Xuân cũng vậy. Bởi vì Mặc Vũ Xuân là đệ tử Thiên Tịnh môn, ở nơi như Đại Đỉnh Tiên Thành này, biết đâu sẽ có người nhận ra đệ tử Thiên Tịnh môn thì sao?
“Oanh!”
Địch Cửu mới vừa đến bên ngoài Đại Đỉnh thì đã nhìn thấy hai tên tu sĩ đang đánh nhau dữ dội trong hư không.
Địch Cửu sở hữu tiên niệm cấp bốn, đẳng cấp này so với Đại La Tiên bình thường cũng không kém mấy. Khi hắn nhìn rõ mặt một tên trong số đó, suýt chút nữa hắn đã xoay người rời đi, bởi vì người nọ chính là Bàng Tiền, Địch Cửu khẳng định gã tới đây để đuổi bắt mình.
Hắc Hỏa phạm sai lầm lớn khiến cho một Tiên Vương phải tốn thời gian truy đuổi mấy năm, đến bên ngoài Đại Đỉnh Tiên Thành chờ hắn. Còn may mà hắn nhìn thấy Bàng Tiền trước, chí ít có thể đề phòng. Chỉ cần hắn không ngừng thi triển Thần Niệm Độn, trong hư không mênh mông rộng lớn như vậy, Bàng Tiền muốn bắt hắn đương nhiên không hề dễ dàng. Sau này Địch Cửu sẽ dịch dung trở lại, hắn tuyệt đối không thể từ bỏ Đại Đỉnh được.
Tuy nhiên, Địch Cửu đang tính bỏ trốn thì chợt khựng lại, bởi vì hắn trông thấy Bàng Tiền đang rơi vào thế hạ phong. Nam tử áo đen chiến đấu với Bàng Tiền xuất thủ cực kỳ tàn nhẫn, Bàng Tiền muốn chạy trốn rồi nhưng bị đối phương áp chế gắt gao nên không có cơ hội.
“Phốc!”
Một đạo huyết vụ nổ tung, Bàng Tiền rốt cục bị thần thông của đối phương xé rách mi tâm. Nguyên thần gã vừa ra thì nhìn thấy Địch Cửu bèn chợt ngây người.
Gã đợi ở chỗ này hơn một năm, không nghĩ tới đến lúc sắp chết mới chờ được Địch Cửu đến…
“Oanh!”
Một đạo hỏa diễm phóng tới, Bàng Tiền đã vô lực phản kháng, nguyên thần của gã bị đạo hỏa diễm đó nổ thành hư vô.
Địch Cửu bắt chước những đồng đạo khác, đứng ở đằng xa không dám động đậy. Sau khi tu sĩ áo đen lấy giới chỉ của Bàng Tiền rồi rời đi, hắn mới từ từ tiến về Tiên Thành.
Không ai thèm nghị luận về chuyện Bàng Tiền vừa bị giết. Dường như việc một Tiên Vương bị miểu sát cũng chỉ là chuyện lông gà vỏ tỏi. Địch Cửu cảnh giác không thôi, rất hiển nhiên, trị an ngoài Đại Đỉnh không khá hơn bao nhiêu so với Hoàng Hôn Tiên Giới.
Để tránh phiền toái không cần thiết, Địch Cửu dứt khoát hiển lộ thực lực Tiên Quân tầng một của mình.
Bởi vì lang thang nhiều năm như vậy, tóc và râu của hắn đều đã dài ra rất nhiều. Tuy nhiên Địch Cửu không muốn chăm sóc bề ngoài, hắn dự định lấy thân phận tán tu đã lang thang hư không trong thời gian dài.
Thậm chí Địch Cửu chẳng cần phải dịch dung, ở trong hư không lâu như thế, cộng thêm do hắn từ Hoàng Hôn Tiên Giới tới, cho nên dù tuổi tác không lớn nhưng trên thân Địch Cửu lại ẩn chứa khí tức hư không tang thương. Loại khí tức hư không tang thương này là đặc thù của rất nhiều tu sĩ lang thang khác.
Địch Cửu tiến đến một quảng trường lớn gần đó, ở cuối quảng trường có Hư Không Bạch Ngọc trận lộ, trận lộ dài khoảng ngàn trượng này dẫn thẳng lên trên.
Hòa mình vào đông đảo tu sĩ, Địch Cửu dọc theo con đường kia đi mất gần cả nén nhang mới trông thấy một cánh cửa thành mơ hồ.
Trên cửa thành chỉ có bốn chữ lớn màu đen do trận pháp tạo dựng, Đại Đỉnh Tự Do.
Đây chắc chắn là tiên trận cấp chín, Địch Cửu là Tiên Trận Vương cấp bảy, tuy hắn chưa bố trí nổi tiên trận cấp chín nhưng há lại không thể nhìn ra.
Ở ngoài cửa thành có một bình đài, phía trên bình đài viết một loạt chữ: Nơi hối đoái thân phận bài Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành, ngàn viên thượng phẩm tiên tinh một khối.
Địch Cửu trông thấy có người lấy ra 1000 viên thượng phẩm tiên tinh đặt ở một vài cái lỗ khảm trên bình đài, một tấm ngọc bài màu đen từ trong lỗ bỗng xuất hiện.
Chờ người kia đi rồi, Địch Cửu cũng lấy ra 1000 viên thượng phẩm tiên tinh ném vào lỗ khảm, quả nhiên cũng xuất hiện một tấm ngọc bài màu đen. Thứ này không khác gì lắm so với thân phận bài Tinh Không Tiên Thành, mỗi người đều phải có thân phận bài mới được phép ra vào.
Địch Cửu liên tiếp đổi bốn tấm thân phận bài, hắn thu hồi ba tấm, sau đó dùng thần niệm quét vào tấm còn lại.
Trên đó có thể tùy tiện khắc vào một cái tên, không chỉ vậy, còn có điểm số tự do dành cho mỗi người.
Hắn chưa tiến vào Đại Đỉnh, điểm số đương nhiên là con số không.
Ở mặt sau có giới thiệu vắn tắt, Địch Cửu đọc rất cẩn thận. Có lẽ hắn cần phải nán lại đây khá lâu, cho nên nhất định phải biết rõ quy định ở nơi này.
Chốc lát sau, Địch Cửu đã hiểu quy tắc cơ bản của Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành.
Thành chủ Mễ Tịch là người có quyền lực tối cao trong Đại Đỉnh.
Có hai loại tiền tệ được lưu thông nhiều nhất, chính là tiên tinh và điểm số tự do. 100 thượng phẩm tiên tinh đổi được một điểm số tự do. Bởi vậy có thể thấy điểm số tự do quan trọng cỡ nào. Thân phận ngọc bài có đẳng cấp, cái trong tay Địch Cửu có màu đen, là cấp thấp nhất.
Mỗi khi tiêu hao điểm số tự do đến mức độ nhất định, màu của thân phận ngọc bài sẽ tự biến đổi, theo thứ tự là đen, xám, trắng, bạc, lam, tím và vàng.
Bên trong Đại Đỉnh nghiêm cấm tu sĩ đánh nhau, nếu nhất định phải đánh thì có hai loại phương thức, loại đầu tiên là tới đài đấu pháp; thứ hai chính là giống như Địch Cửu vừa nhìn thấy, ra bên ngoài thành. Chỉ cần không ở trong phạm vi Đại Đỉnh, ngươi đánh chết đánh sống cũng không có người quản.
Địch Cửu để ý đến quy định đóng thuế lưu trú.
Nếu như ngươi không mua sắm động phủ trong thành, mỗi người mỗi ngày cần giao nộp mười thượng phẩm tiên tinh. Mua động phủ tu luyện chỉ cần nộp phí một lần là xong.
Địch Cửu âm thầm cảm thán, nếu không phải trên người hắn còn có chút tiên tinh, e rằng muốn ngủ bờ ngủ bụi cũng chẳng được.
Địch Cửu dắt thân phận bài ở bên hông rồi đi vào thành.
Hắn đã đi qua Ngoại Đỉnh Hư Không Tiên Thành, tuy cũng mang tiếng Hư Không Tiên Thành nhưng so với Đại Đỉnh thì Ngoại Đỉnh không khác gì sơn thôn lạc hậu. Tiên linh khí pha tạp không chịu nổi, đã thế kiến trúc trong thành còn loạn thất bát tao.
Đại Đỉnh Tự Do rõ ràng được quy hoạch rất khoa học, đường đi rộng rãi, thương lâu, động phủ hai bên đường san sát nhau rất chỉnh tề, khí thế vô cùng. Đặc biệt là tiên linh khí nơi đây cực kỳ nồng đậm, xét lại thì việc mỗi ngày nộp lên mười thượng phẩm tiên tinh cũng chẳng tính là đắt.
Tu sĩ lui tới trên phố nhiều vô số kể.
Địch Cửu rung động nhất là việc Tiên Vương có thể xưng vương xưng bá ở Tiên giới, nhưng vừa rồi hắn đã nhìn thấy tận mấy Tiên Vương trên đường. Thậm chí có vài người thực lực còn cao hơn cả đẳng cấp Tiên Vương.
Ở nơi này, Địch Cửu chỉ như con sâu cái kiến.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận