Thế Giới Thứ Chín

Chương 392

Trong Tinh Không trà lâu vô cùng an tĩnh, không người đi ra cũng chẳng ai trả lời.
Thấy thế, Ngư Viêm Tử chau mày, y lần nữa lớn tiếng kêu lên:
- Ngư Viêm Tử của Lôi Dương môn đến bái phỏng.
Thế nhưng bên trong vẫn không có bất kỳ động tĩnh gì.
Ngư Viêm Tử thấy thế mới thử vươn tay đập lên cấm chế khiến nó phát ra từng đợt rung động.
Rất nhiều tu sĩ đợi mua trà đều thắc mắc, không biết tên này là ai mà dám đập vào cấm chế Tinh Không trà lâu như thế, chẳng lẽ quên mất thảm trạng của Phúc Đồng đại tức lâu mấy tháng trước rồi à? Tổng thanh tra tiêu thụ của trà lâu chính là Giải Hoang, Thiếu chủ Tinh Ma cung đó.
- Có ai biết lai lịch tên kia không?
Một trong những tu sĩ đứng vây xem thấp giọng hỏi.
- Đó là Chấp sự ngoại trú của Lôi Dương môn ở Lôi Đình tiên lục, y tới mấy lần rồi.
Có tu sĩ nhận ra thân phận Ngư Viêm Tử bèn lên tiếng trả lời.
Sau khi nghe tới ba chữ Lôi Dương môn xong, rất nhiều người ngoan ngoãn ngậm miệng không lên tiếng nữa. Thực lực của Lôi Dương môn không hề yếu hơn so với ngũ đại tiên môn tại Ma Y tiên lục, đấy cũng là một trong những tiên môn đỉnh cấp của tiên lục Lôi Đình. Trong tông môn đó có không ít đệ tử mang thuộc tính linh căn hệ Lôi, có ai mà không biết Lôi tu sĩ là tu sĩ có sức chiến đấu mạnh nhất?
Cấm chế Tinh Không run rẩy một hồi vẫn chẳng thấy ai ra, ngay cả âm thanh hỏi han cũng không có nốt. Việc này khiến trong lòng Ngư Viêm Tử cực kỳ hoảng hốt, đừng nói Địch Cửu đã rời khỏi Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành rồi chứ.
Địch Cửu không thể đi, nếu y không tìm được hắn rồi dẫn trở về Lôi Dương môn, y chết chắc. Đại Đan Sư có thể luyện chế Thất Khiếu Tụ Hồn Đan là người mà Tông chủ kêu Ngư Viêm Tử Canh chừng, thậm chí đích thân Tông chủ Lôi Dương môn cũng đang đi tới đây để gặp người.
Nghĩ tới đây, rốt cuộc Ngư Viêm Tử cũng không nhịn được nữa mà trực tiếp đánh một quyền lên cấm chế, y hi vọng Địch Cửu chỉ là đang bế quan sâu bên trong nên mới không nghe được động tĩnh.
“Oanh!”
Mấy đạo nhận mang liên tiếp nổ tung, Ngư Viêm Tử không ngờ sát trận được bố trí kèm theo cấm chế. Y vội vàng rút lui nhưng không gian chung quanh lại đột ngột ép xuống khiến mấy đạo nhận quang kia xuyên thẳng qua người Ngư Viêm Tử, mùi máu tươi nồng đậm truyền ra.
May mắn Ngư Viêm Tử không công kích thẳng vào cửa hàng, bằng không cái mạng nhỏ của Chấp sự ngoại trú Lôi Dương môn này đã trực tiếp thăng thiên luôn rồi.
Chuyện vừa xảy ra khiến Ngư Viêm Tử giận dữ, y bèn vươn tay triệu hồi một thanh lôi kích. Người khác không dám công kích cấm chế Tinh Không trà lâu không có nghĩa là y cũng vậy.
Thời điểm Ngư Viêm Tử chuẩn bị công kích cửa hàng thì bỗng một đại thủ nhanh chóng đập tới.
“Bành!”
Y chẳng khác nào con châu chấu, trực tiếp bị một tay này đánh văng ra xa, hai chân vỡ vụn, phun ra mấy ngụm máu tươi, ngay cả lục phủ ngũ tạng cũng bị dập thiếu điều vỡ nát. Rất hiển nhiên, người ra tay không tính giết y, nếu muốn, đoán chừng Ngư Viêm Tử đã chết rồi.
- Mễ Thành chủ, ngươi dám động thủ với ta ư?
Sau khi rơi xuống, Ngư Viêm Tử lập tức gầm lên, người có thể một tay đánh y thành dạng này chỉ có thể là Mễ Tịch mà thôi, chắc chắn không có người thứ hai.
Mà sắc mặt Mễ Tịch vừa tới trở nên khó coi vô cùng, không phải ông mới tấn công y nhưng ông cũng không biết phải giải thích với Ngư Viêm Tử thế nào. Lôi Dương môn không phải nơi Mễ Tịch chọc nổi, tuy ông là Thành chủ Đại Đỉnh nhưng thực tế có rất nhiều việc ông không thể toàn quyền định đoạt. Đa số Tông chủ của Đại Tông môn đều không nể mặt khiến Mễ Tịch bất đắc dĩ vô cùng.
- Là bản đế động thủ đấy, làm sao? Ngươi không phục liền kêu Lệ Lôi tới đây, Giải Vạn Lăng ta muốn xem lão có dám đập lại hay không.
Một âm thanh lạnh lùng băng hàn truyền tới.
Vừa dứt lời, một nam tử mặc áo gai liền xuất hiện trước mắt mọi người.
Mễ Tịch ôm quyền tiến lên, ân cần chào hỏi:
- Tinh Ma Tiên Đế đích thân tới, Mễ Tịch chậm trễ đón tiếp.
Thấy đối phương hữu lễ, Giải Vạn Lăng mới gật đầu, nể tình mà hàn huyên với ông ta vài câu.
Ở cách đó không xa, vẻ mặt Ngư Viêm Tử trở nên hoảng hốt, Lôi Dương môn không sợ Tinh Ma cung, thế nhưng nếu Giải Vạn Lăng giết y tại đây, y đúng là không cách nào phản kháng.
- Tinh Ma Tiên Đế vĩnh thịnh, gặp qua Mễ Thành chủ.
Tu sĩ đứng xem xung quanh vội vàng khom người hành lễ.
Tinh Ma Tiên Đế là một trong những Tông chủ của ngũ đại tông môn, còn là Đại Tiên Đế tầng bảy, hoàn toàn xứng đáng được chúc tụng vĩnh thịnh.
Ngư Viêm Tử tranh thủ nuốt mấy viên đan dược xong mới giãy giụa đứng lên thi lễ:
- Ngư Viêm Tử đến từ Lôi Dương môn, gặp qua Tinh Ma Tiên Đế đại nhân.
- Cút!
Giải Vạn Lăng gầm một tiếng, tuy nhiên kỳ thật trong lòng ông cũng có chút kiêng kỵ Lệ Lôi kia.
Đừng nghĩ Tông chủ Lôi Dương môn chỉ là Tiên Đế tầng năm mà lầm, lão ta có Lôi linh căn quý hiếm, sức chiến đấu thập phần đáng sợ. Tiên Đế hậu kỳ bị lão giết chết cũng không phải chỉ có một hai người.
- Ha ha, Giải huynh đến trước ta một bước rồi.
Chu Bất Kiếm đáp xuống từ hư không, sau lưng mang theo một thanh kiếm không vỏ.
Thấy người tới, Mễ Tịch bèn bước qua cúi chào, ông không nghĩ Bất Kiếm Tiên Đế cũng tới vì Giải Hoang, hẳn là do Địch Cửu mới đúng.
- Bất Kiếm Tiên Đế vĩnh thịnh!
Mọi người lần nữa cung kính thi lễ.
Ánh mắt của Bất Kiếm Tiên Đế rơi vào mấy chữ trên Tinh Không trà lâu, cảm thán nói:
- Đạo vận tốt, chữ tốt!
“Mua một mảnh lá trà của ta, ta tặng ngươi một thế giới!”
Một lá trà, một thế giới!
Thấy thế, Giải Vạn Lăng lúng túng lên tiếng:
- Tiểu tử này thật quá dung tục rồi, một câu mang ý nghĩa tốt đẹp đến thế lại bỏ chữ mua vào.
Sở dĩ ông xấu hổ là vì tuy ông luôn miệng nói mặc kệ Giải Hoang, nhưng vừa rời khỏi Dao Hoa Tuyết Sơn đã tới ngay Đại Đỉnh, còn xui xẻo bị cái tên Chu Bất Kiếm kia bắt gặp tại trận nữa chứ.
Bất Kiếm Tiên Đế nghe xong bèn lắc đầu đáp:
- Không phải đâu, mua và cho đều là nhân với quả, Địch Đan sư đúng là một đại trí tuệ. Giải Hoang hiền chất tuy tu luyện có chút chậm nhưng lại là người chân thành, vậy nên mới may mắn kết giao được với vị Địch Đan sư này.
Nói xong, Bất Kiếm Tiên Đế thở dài một hơi, lão dẫn theo nhi tử của mình là Chu Hà Trần tới đây để kết giao với Địch Cửu, đồng thời cũng nói với Địch Cửu rằng sinh ý Tinh Không Trà này hắn không thể làm tiếp, dù có tiếp tục kinh doanh thì một Tiên Đan sư như Địch Cửu cũng không thể đảm nhiệm được.
Thế nhưng lão không ngờ Địch Cửu đã rời khỏi Đại Đỉnh trước một bước. Với tu vi của lão, tất nhiên vừa tới là biết Địch Cửu đã rời đi rồi. Chính vì vậy mà Bất Kiếm Tiên Đế mới càng thêm khẳng định về đại trí tuệ của vị Tiên Đan sư này.
Còn Giải Vạn Lăng, ông không nghĩ việc Giải Hoang kết giao với Địch Cửu là vận khí gì tốt đẹp. Dù trình độ luyện đan của hắn mạnh tới đâu cũng không thay đổi được việc hắn là tán tu. Trong khi Giải Hoang dù sao cũng là nhi tử của Giải Vạn Lăng ông.
Đồng thời, Giải Vạn Lăng cũng không nghĩ Tinh Không Trà là do chính tay Địch Cửu luyện ra được, dẫu cho đối phương thành công với Thất Khiếu Tụ Hồn Đan đi nữa, muốn luyện chế ra Tinh Không Trà vẫn còn kém xa. Đây không phải chênh lệch về Đan Đạo mà là chênh lệch về cảnh giới.
Giải Tông chủ tới nơi này là vì Dung Tuyết Tiên Đế đã tán dương Giải Hoang, ông nghĩ tới thọ nguyên Giải Hoang sắp hết nên Giải Vạn Lăng mới muốn đến xem y ra sao, dù gì Giải Hoang cũng là trưởng tử của ông. Thế nhưng ngoài nguyên nhân này ra thì Giải Vạn Lăng còn muốn hỏi thêm những việc xoay quanh Tinh Không Trà.
- Địch Đan sư không ở đây thì ta tới làm gì, Giải huynh có muốn đi cùng ta không?
Không đạt được mục đích ban đầu, Bất Kiếm Tiên Đế quyết định quay về.
Đúng lúc này, thần niệm Giải Vạn Lăng bỗng phát hiện ra một thứ, sắc mặt ông lập tức thay đổi, không ngờ Giải Hoang vậy mà không thèm mang theo Thần Niệm Ảnh Tượng Bài khiến ông không cách nào biết được tên tiểu tử đó đã đi đến nơi nào.
- Ta muốn về Tinh Ma cung trước, gặp lại sau nhé Chu huynh.
Sắc mặt Giải Vạn Lăng khó coi vô cùng, ông không ngờ Giải Hoang dám để Tượng Bài kia ở lại Đại Đỉnh. Ông biết rõ tính cách của con mình, đây không phải chuyện Giải Hoang có thể nghĩ tới, nhất định là bị Địch Cửu kia xui khiến rồi. Tương lai, nếu gặp được hắn, Giải Vạn Lăng chắc chắn sẽ dạy cho đối phương một bài học, để hắn biết đắc tội với Tinh Ma Tiên Đế sẽ có kết cục ra sao.
….
Vừa tiến vừa hư không, Địch Cửu liền kêu Giải Hoang triệu hồi Tiên khí phi toa thượng phẩm ra.
Đẳng cấp pháp bảo phi hành cao cấp nhất của Địch Cửu chỉ là Tiên khí trung phẩm mà thôi, Giải Hoang là nhi tử của Tiên Đế, bảo vật nhiều hơn hắn nhiều, tính riêng phi thuyền Tiên khí thượng phẩm đã có tận hai kiện.
Khoảng cách tới chỗ để Mai rùa cổ đồ rất xa, Địch Cửu muốn tranh thủ thời gian tăng tu vi bản thân lên.
- Tam ca à, phi toa này để ta tới khống chế cho, mấy lần trước đó khi đại ca tu luyện đều là ta điều khiển phi thuyền đấy.
Tiểu Thụ Nhân thấy Giải Hoang lấy phi toa ra bèn chủ động giành lái.
Nghe thế, Giải Hoang liền nhăn nhó.
- Rễ cây nhỏ à, ta là Nhị ca đệ cơ mà, vì cớ gì mà gọi ta là Tam ca hả?
Thụ đệ lắc đầu.
- Nhị ca là để gọi Cảnh Kích, huynh ấy đã theo đại ca rất lâu rồi. Nếu huynh không thích gọi là Tam ca, thì sau này chỉ có thể làm lão Tứ thôi.
- Đi qua một bên, với chút tu vi kém cỏi này của ngươi sao mà khống chế phi toa được.
Giải Hoang thập phần bất đắc dĩ, ai bảo y gặp Đại ca trễ hơn so với tên Cảnh Kích gì gì kia làm chi.
Hắc Hỏa đứng bên cạnh trêu chọc:
- Thụ đệ này, ngươi tranh thủ thời gian tu luyện đi, ở đây tu vi của ngươi là kém nhất đấy.
- Còn có Mặc tỷ tỷ nữa mà.
Nghe thấy Hắc Hỏa chê bai mình, Tiểu Thụ Nhân hừ lạnh một tiếng.
Tiểu bọ hung cười hắc hắc đáp:
- Chờ Đại ca tìm được A Hàm Chân Ly Thủy cho tỷ ấy, tu vi Mặc tỷ tỷ sẽ tiến triển rất nhanh, dù ngươi có ngồi thượng phẩm Tiên khí cũng đuổi không kịp đâu. Đến khi đó, chẳng phải tu vi ngươi là kém cỏi nhất ư, thời điểm Đại ca mang bọn ta ra ngoài làm việc, ngươi chỉ được ở nhà trông cửa hàng hoặc trốn trong nhẫn thôi.
Thụ đệ tưởng tượng ra tình cảnh trước mắt, chỉ có một mình nó trơ trọi trong thế giới Chân Linh thì liền buồn bực xông thẳng vào phi toa, không ngừng lẩm bẩm:
- Ta muốn tu luyện, ta nhất định phải tu luyện vượt qua tên Hắc Hỏa xấu xa kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận