Thế Giới Thứ Chín

Chương 285

Thiên Kim Vực Chủ hiển nhiên không định tiến vào Tinh Hà phái, Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc chỉ có thể tự đi ra, thi lễ:
- Huyễn Minh Tử ra mắt Thiên Kim Vực Chủ.
Thiên Kim Vực Chủ cười đáp:
- Ngươi và ta đều mang họ Huyễn, bất quá tu vi của ngươi có hơi rớt lại phía sau. Lấy thiên phú của ngươi mà ở lại Thế giới Tiểu trung ương quả thật có hạn chế, không bằng cùng đi với ta tới Thiên Kim vực đi?
Huyễn Minh Tử ôm quyền:
- Đa tạ Vực Chủ nhìn trúng, ta đã quen ở đây rồi.
Huyễn Minh Tử biết rõ Thiên Kim Vực Chủ có ý gì, đừng thấy ông có tu vi nửa bước Vực cảnh, chỉ thiếu chút nữa đã trở thành cường giả Vực cảnh thật sự mà lầm. Trên thực tế, trong ba vị các chủ Thiên Cơ Các thì ông là người không được coi trọng nhất. Bởi vì tất cả mọi người đều biết, Huyễn Minh Tử ông không có cơ hội bước vào Vực cảnh.
Tuổi thọ của ông đã sắp hết, lúc này khí huyết đã dần suy yếu, dù có cảm ngộ đến Vực cảnh thì cũng thiếu vốn liếng để trùng kích Vực cảnh.
Cho nên mặc dù Thiên Cơ Các có tam đại các chủ, nhưng hầu như chỉ có đại các chủ và nhị các chủ hưởng thụ thành quả, Huyễn Minh Tử cứ mãi bôn ba bên ngoài.
- Thiên Cơ đảo Thường Tiêu gặp qua Thiên Kim Vực Chủ, hi vọng ta chưa tới chậm.
Một thanh âm khàn khàn truyền đến, theo ngay sau là một nam tử áo xám đáp xuống.
Thiên Kim Vực Chủ trông thấy người tới, hơi nheo mắt rồi lập tức vui vẻ đáp lời:
- Thường các chủ, không nghĩ tới trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà các chủ đã bước vào Vực cảnh tầng bốn. Chúc mừng, chúc mừng.
Tuy Thiên Kim Vực Chủ ngoài miệng nói chúc mừng, nhưng trong lòng lại chấn động vô cùng. Mỗi một cấp độ trong Vực cảnh đều rất khó để vượt qua. Thường Tiêu kẹt tại Vực cảnh tầng ba đã bao nhiêu năm, bây giờ đột nhiên bước vào Vực cảnh tầng bốn, nhất định là ông ta đã đạt được kỳ ngộ gì đó. Đặc biệt là tại Thế giới Tiểu trung ương này, cường giả Vực cảnh muốn tấn cấp càng thêm khó khăn. Tu vi của Thiên Kim Vực Chủ là Vực cảnh tầng bảy nên đương nhiên không sợ Thường Tiêu, nhưng nếu muốn nghiền ép cường giả Vực cảnh tầng bốn thì cũng chẳng phải là chuyện dễ dàng gì.
- Đa tạ Trường Trúc huynh, tiểu đệ còn kém huynh quá xa.
Thường Tiêu mỉm cười.
Từ Thiên Kim Vực Chủ đến Trường Trúc huynh, điều này thể hiện rõ tư thái không sợ Thiên Kim Vực Chủ của Thường Tiêu, trong lời nói đặt Thiên Kim Vực Chủ và mình ở cùng một cấp độ. Thiên Kim Vực Chủ không nói gì, chỉ cần không sinh ra xung đột lợi ích, y sẽ không để ý. Đến cấp độ này rồi, điều duy nhất mà y bận tâm chỉ là cơ hội tiến vào Tiên giới mà thôi.
Thường Tiêu đang bắt chuyện với Thiên Kim Vực Chủ bỗng nhiên chuyển sang Huyễn Minh Tử:
- Huyễn huynh đệ, chúng ta đều là các chủ Thiên Cơ Các, là huynh đệ với nhau. Lúc trước Lịch Giám phản bội Thiên Cơ Các, huynh đệ chúng ta đều bị ám toán, hiện tại ta đã trọng chưởng Thiên Cơ Các, Huyễn huynh đệ hãy cùng ta trở về. Dù nói thế nào thì Thiên Cơ Các cũng có một phần của ngươi mà.
Huyễn Minh Tử từ tốn trả lời:
- Ta không hề có quan hệ gì với Thiên Cơ Các, Thường các chủ khách khí rồi.
Huyễn Minh Tử sớm đã nhìn thấu mục đích của Thường Tiêu, chỉ là muốn ông trở về tiếp tục bán mạng thôi.
Thường Tiêu biến sắc, thời điểm ông đang muốn tiếp tục nói chuyện, trưởng lão Côn tông Đàm Khô bỗng nhiên can thiệp:
- Thiên Kim Vực Chủ từ xa tới là khách, Thế giới Tiểu trung ương chúng ta không có lễ vật gì để tặng. Đúng lúc chúng ta phát hiện trong này có mấy dòng cực phẩm linh mạch, ta dự định tặng mấy dòng cực phẩm linh mạch ấy cho Vực Chủ.
Tiển Tắc có tu vi thấp nhất ở đây, nhưng nghe được loại lời nói không biết xấu hổ đó, thực sự nhịn không được…
- Ha ha, bản tông từng gặp qua kẻ mặt dày, nhưng cái loại mặt dày như đít heo nhà ngươi thì quả thật bản tông chưa từng nhìn thấy.
Tiếng cười chế nhạo của Địch Cửu truyền đến trước khi Tiển Tắc kịp mở miệng.
Nếu như trước khi Thiên Kim Vực Chủ đến, hy vọng lớn nhất của Huyễn Minh Tử là nhìn thấy Địch Cửu. Thế nhưng bây giờ ông lại không mong Địch Cửu trở về, nhất là ngay thời điểm này.
Nghe được thanh âm truyền đến, sắc mặt Thiên Kim Vực Chủ và Thường Tiêu hơi đổi, thần niệm của họ một mực bao phủ không gian xung quanh trụ sở Tinh Hà phái, thế mà lại không biết được Địch Cửu tới khi nào, hoặc nói đúng hơn là bọn họ không cảm nhận được hắn vốn luôn có mặt tại đây.
- Địch Cửu, ngươi ám toán trưởng lão Dược Hoành Hà ta tại Tiểu Trung Ương tinh, ngay cả tông chủ chúng ta mất tích cũng có quan hệ với ngươi.
Đàm Khô sốt ruột quát.
- Ngươi chính là Địch Cửu sao?
Một tu sĩ cao lớn, đầu trọc, đứng ở bên cạnh Đàm Khô bất chợt lên tiếng, ngữ khí nghe có vẻ rất bình thản.
- Ngươi là rễ hành phương nào?
Những người này đến Tinh Hà phái đều không có mục đích tốt đẹp gì, Địch Cửu hiển nhiên sẽ không có thái độ hòa hảo đối với gia hỏa có tu vi Hóa Chân tầng bảy ấy, kẻ này hẳn mới vừa tiến vào Hóa Chân tầng bảy không lâu, tu vi còn hơi ba động.
Nam tử đầu trọc từ tốn đáp:
- Ta không phải rễ hành, ta là Bành Vận, đệ nhất Thái Thượng trưởng lão Côn tông.
- Hồng Anh thiếu gia, chúng ta lại gặp mặt.
Thường Tiêu vui vẻ chào hỏi, ông ta biết rõ thực lực của Địch Cửu. Lịch Giám là cường giả Vực cảnh tầng một mà vẫn bị đích thân Địch Cửu giết. Nói cách khác, thực lực của hắn chí ít tương đương với Vực cảnh tầng một.
Thường Tiêu nhận thấy Địch Cửu phi thường đáng sợ. Tu vi của hắn chắc chắn chưa bước vào Vực cảnh nhưng lại có thể chém giết cường giả Vực cảnh tầng một, chuyện này quả thực là nghe rợn cả người.
Địch Cửu nhìn lướt qua Thường Tiêu:
- Không tệ, tu vi Các chủ tiến nhanh như thế, khó trách có can đảm đến Tinh Hà tông của ta. Nhưng mà con người ta có thói quen, bằng hữu tới nhà thì dùng rượu tiếp đãi, cừu nhân tới thì xuất đao.
Nói xong câu đó, Địch Cửu nhìn thẳng vào Đàm Khô, hắn đã sớm muốn giết tên khốn người không ra người quỷ không ra quỷ này, hôm nay đúng lúc có cơ hội.
- Lão củi khô nhà ngươi chính là kẻ mặt dày muốn linh mạch của Tinh Hà tông ư?
- Linh mạch của Tinh Hà tông? Ha ha ha, Đàm Khô ta sống nhiều năm như vậy tại Thế giới Tiểu trung ương mà mới lần đầu nghe Tần Càn sơn mạch thuộc về Tinh Hà tông. Hôm nay ta chắc chắn phải lấy đi linh mạch trong Tần Càn sơn mạch, ngươi có thể làm gì được ta?
Đàm Khô cao giọng quát, hôm nay lão đã quyết tâm phải tiêu diệt Địch Cửu.
Về phần cướp đi linh mạch thì chỉ là muốn nịnh bợ Thiên Kim Vực Chủ mà thôi, ông ta tới đây vì linh mạch, cho nên Đàm Khô cần phải đứng ra để Huyễn Vực Chủ không cần phải mang tiếng xấu.
Địch Cửu lạnh lùng đáp:
- Có gan ngươi cứ lấy.
Không đợi Đàm Khô mở miệng, Bành Vận liền nói:
- Đàm Khô trưởng lão, không cần khách khí. Lấy đi! Kẻ nào dám động thủ thì đừng trách ta ra tay độc ác.
Trong lúc Đàm Khô rút linh mạch ra, Bành Vận nhìn chằm chằm Địch Cửu, chỉ cần hắn dám ra tay, Bành Vận lập tức động thủ.
Sắc mặt Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc đều tái nhợt, họ biết chỉ cần mình dám ra tay ngăn cản Đàm Khô thì sẽ gây nên một trận hỗn chiến. Nhưng mà họ cũng biết chắc dù không ai ra tay, sau khi tám dòng linh mạch bị rút sạch thì những kẻ này vẫn sẽ động thủ.
Địch Cửu không ngăn cản Đàm Khô, hắn lấy một cây trận kỳ, cắm vào trong hư không.
“Oanh! Oanh! Oanh! Oanh! Oanh!”
Trong hư không truyền đến từng tiếng oanh minh, toàn bộ không gian chấn động dữ dội. Thiên Kim Vực Chủ là người đầu tiên lui về phía sau mấy trăm trượng, cả bọn Thường Tiêu cũng lập tức lùi lại. Bởi vì thần niệm của bọn họ đã cẩn thận tìm kiếm mà vẫn không cách nào tìm thấy tiếng oanh minh phát ra ở nơi nào.
Theo từng tiếng oanh minh vang lên liên miên, trụ sở Tinh Hà phái trước mặt họ dần dần trở nên mơ hồ, sau đó xuất hiện từng đạo linh vận sương mù, toàn bộ Tinh Hà phái giống như được giấu trong hư không vậy.
- Đây là hộ trận tông môn sao?
Với kiến thức uyên bác của mình mà Thiên Kim Vực Chủ vẫn phải nghi ngờ thốt lên. Thứ này không chỉ là hộ trận tông môn bình thường mà nó là loại cao cấp nhất. Loại hộ trận ấy chỉ sợ ngay cả trong Chân Vực cũng không ai đủ sức bố trí.
Cả bọn Thường Tiêu cũng ngạc nhiên. Ngay sau đó, ba chữ Tinh Hà tông khổng lồ xuất hiện trong hư không. Ba chữ đí phát ra khí thế mênh mông vô tận, cứ như giải ngân hà vậy.
Địch Cửu cất cao giọng:
- Từ hôm nay trở đi, Tinh Hà phái đổi tên thành Tinh Hà tông, ta tạm đảm nhiệm vị trí tông chủ đời thứ nhất. Từ này về sau, muốn ra vào tông môn nhất định phải dùng ngọc bài thân phận của mình, tất cả những kẻ dám công kích tông môn đều bị coi là cừu địch.
- Tốt, tốt...
Huyễn Minh Tử cực kỳ vui mừng. Tuy Trận Đạo của ông không bằng Địch Cửu, nhưng không đồng nghĩa với việc ông nhìn không ra sự cường đại của hộ trận trước mặt. Tông môn có trận pháp cỡ này bảo hộ, chấp cả đám tu sĩ Hóa Chân cường công cũng khó mà làm gì được.
- Đàm Khô trưởng lão đâu?
Bành Vận bỗng nhiên cảm thấy không đúng, vừa rồi lúc Địch Cửu khởi động hộ trận tông môn, tất cả mọi người đều lui ra phía sau, nhưng Đàm Khô đang rút ra linh mạch lại biến mất.
Địch Cửu từ tốn trả lời:
- Có lẽ Đàm trưởng lão đang bận nhặt rất nhiều linh mạch, chắc chẳng mấy chốc sẽ xuất hiện thôi. Thật không nghĩ tới có kẻ mặt dày tới mức ấy nhặt linh mạch ngay tại cửa ra vào tông môn của người khác, nghe nói Côn tông là đại tông môn, ngày nào đó ta cũng sẽ ghé thăm một phen xem có thể nhặt được đồ tốt không...
Địch Cửu vừa mới nói đến đây, một đạo huyết vụ nổ tung từ trong hộ trận, theo sau đó là từng mảnh vụn cơ thể của Đàm Khô văng ra ngoài, giới chỉ của lão thì đã biến mất không thấy đâu.
Bành Vận, Ngao Hoàng và Quảng Huyền Hưởng cùng có cảm giác run rẩy thấu xương, họ tận mắt nhìn thấy Địch Cửu khởi động hộ trận. Bây giờ mới qua được bao lâu? Chỉ mới giây lát mà Đàm Khô có tu vi Hóa Chân tầng năm đã bị giảo sát, thần hồn câu diệt.
Thậm chí Địch Cửu, Huyễn Minh Tử và Tiển Tắc đều không ra tay. Hơn nữa nữa họ không hề trông thấy quá trình Đàm Khô bị giảo sát, có nghĩa là lão hoàn toàn bị nghiền ép, không hề kháng cự nổi, vậy hộ trận này đáng sợ đến đâu chứ?
Nếu như mới vừa rồi bọn họ vẫn đứng trong Tinh Hà tông, vậy khi Địch Cửu khởi động Tinh Hà tông hộ trận,...
Không ai dám nghĩ đến kết cục ấy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận