Thế Giới Thứ Chín

Chương 214

Ngay khi Địch Cửu cảm thấy bản thân không thể khống chế nổi loại lực lượng này, thì hắn bèn nhanh chóng điều khiển chân nguyên trải rộng quanh người, cùng lúc đó, hắn cũng thời thời khắc khắc chuẩn bị bảo vệ thức hải của chính mình.
“Bành!”
Địch Cửu mất thăng bằng rơi thẳng xuống đất.
Hả, sao lại không có việc gì nhỉ? Hắn tò mò ngẩng đầu nhìn xung quanh một vòng, đây là một gian phòng phong bế được chế tác từ các loại vật liệu tương tự như ở đại môn. Đứng bên trong này mà sử dụng thần niệm thì chẳng có tí hiệu quả nào như bên ngoài.
Địch Cửu đi lòng vòng trong phòng để quan sát, ở giữa căn phòng có một cái ao nước….
Chờ đã, thứ trong ao dường như không phải là nước. Địch Cửu thử điều khiển thần niệm rơi lên nó, hắn cảm nhận được đấy là một loại thanh lương tuyệt mỹ. Đồng thời danh tự của loại linh vật ấy cũng đột ngột xuất hiện trong đầu hắn: Tẩy Thần Tủy.
Chẳng lẽ đây chính là Tẩy Thần Tủy trong truyền thuyết ư? Địch Cửu không dám vội tin, hắn cẩn thận kiểm tra lại lần nữa, quả nhiên từng đợt thanh lương đó lại tiếp tục truyền tới.
Địch Cửu không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh, hắn có thể khẳng định đó thật sự là Tẩy Thần Tủy.
Ở bên ngoài kia, mỗi một giọt Tẩy Thần Tủy đã là vô giới chi bảo rồi, mà trong này lại còn có tận một ao cơ đấy. Đây chính là linh vật duy nhất trên tu chân giới có thể giúp tu sĩ gột rửa, tẩy đi hết thảy tất cả tạp chất và tịnh hóa thức hải.
Bình thường linh vật cao cấp nhất tu chân giới cũng chỉ tới cấp chín mà thôi, thế nhưng Tẩy Thần Tủy có thể được xem như vượt xa khỏi cấp chín, là một trong những loại linh vật khó có thể xếp hạng nổi trong giới.
Mà giá trị của cái ao này so với hai đầu cực phẩm linh mạch ở ngoài kia không biết quý giá hơn gấp bao nhiêu lần…
Nghĩ đến linh mạch phía bên ngoài khiến Địch Cửu chợt tỉnh ngộ, trong lúc mơ hồ thì hắn đã bị truyền tống tới nơi đây rồi, chuyện này có chút không đúng!
Hiện tại thần niệm và thức hải của Địch Cửu đều là cấp tám, hơn nữa còn là cấp tám Vương Giả.
Thế nhưng hiện giờ hắn không thể dùng thần niệm để tìm kiếm dấu vết bên trong gian phòng phong bế này, vậy nên Địch Cửu cũng chẳng rõ mình đã vào được đây bằng cách nào nữa.
Lẽ ra việc hắn đột ngột bị cuốn tới đây hẳn là do lực lượng không gian truyền tống tới, vậy mà thực tế hắn lại chẳng cảm nhận được bất luận vết tích nào về pháp trận không gian.
Dù Tẩy Thần Tủy có trọng yếu đến đâu thì lúc này hắn cũng không có tâm trí đi động tới nó. Đồ của hắn vẫn còn tốt chán, như Thư Giới và Vẫn Thạch kia kìa, so với Tẩy Thần Tủy thì còn quý hơn vô số lần luôn đấy.
Chuyện quan trọng nhất cần làm hiện tại chính là tìm cách thoát ra ngoài.
Địch Cửu đi lòng vòng thêm một lát nhưng vẫn chẳng tìm được bất kỳ dấu vết gì, hắn bèn triệu hồi Thiên Sa Đao ra, chém thành một đạo thanh mang với khí thế sắc bén bổ lên vách tường.
“Cạch!”
Một âm thanh giòn vang truyền tới, Địch Cửu kinh ngạc phát hiện, Thiên Sa ấy vậy mà không tạo ra được bất kỳ vết tích gì trên bức tường trước mặt cả.
Đây rốt cuộc là vật liệu gì chứ? Hắn thử vươn tay đặt lên tường rồi thẩm thấu thần niệm vào đó.
Một loại khí tức dày đặc truyền tới khiến Địch Cửu phải vội buông tay ra, hắn nhìn chằm chằm vào bức tường màu đen trước mặt và thầm nghĩ, chẳng lẽ đây chính là Địa Tâm Văn Kim sao?
Địa Tâm Văn Kim là một loại nguyên liệu luyện khí cực kỳ khó gặp, so sánh với Tẩy Thần Tủy thì giá trị cũng chẳng sai biệt là bao, cả hai đều là đối tượng khiến cường giả đỉnh cấp thay nhau tranh đoạt.
Đây là vật liệu cực kỳ phù hợp để luyện chế hộ giáp, tác dụng lớn nhất chính là làm suy yếu thần niệm của người công kích chủ nhân nó, đồng thời nó cũng giúp lực phòng ngự trống rỗng tăng lên ba thành nữa.
Nếu đây thật sự là Địa Tâm Văn Kim thì Địch Cửu thật muốn quỳ lạy luôn rồi. Người kiến tạo ra nơi này rốt cuộc giàu có đến cỡ nào đây hả? Hoặc nói là tên này bại gia chi tử đến cỡ nào mà lại dùng nhiều Địa Tâm Văn Kim như thế chỉ để xây phòng và đại môn chứ không phải là luyện khí?
Thà nói rằng căn phòng này dùng để bảo vệ Tẩy Thần Tủy thì nghe còn hợp lý hơn.
Dùng Thiên Sa Đao khẳng định là không phá nổi Địa Tâm Văn Kim rồi, chí ít hiện tại là vậy. Thiên Sa của hắn mới chỉ là linh khí hạ phẩm mà thôi, muốn phá hủy bức tường nọ thì phải đạt tới trình độ linh khí cực phẩm kia kìa.
Thế nhưng Địch Cửu cũng chẳng quá lo lắng, hắn vẫn còn có đạo hỏa. Hỏa diễm của hắn đã đạt tới cấp sáu, tuy tốc độ đốt Địa Tâm Văn Kim sẽ có chút chậm nhưng nếu kiên trì, hắn khẳng định nó hoàn toàn có thể đốt thành một lỗ hổng trên bức tường này.
Hắc diễm vừa được triệu hồi ra thì Địch Cửu liền nghe được một tiếng kinh hô.
- Ai đó?
Địch Cửu kinh ngạc hỏi một câu, hắn chỉ nghe được âm thanh chứ không nhìn thấy người. Trước đó thần niệm của hắn đã kiểm tra qua vài lần rồi, lẽ ra nơi này chỉ có mình hắn thôi mới đúng chứ.
- Là ta này, không ngờ ngươi lại có khả năng ngưng tụ ra đạo hỏa. Ngươi làm cách nào thế?
Phía sau lưng Địch Cửu vang lên một giọng nữ khàn khàn.
Địch Cửu kinh hãi, nhanh chóng quay người lại. Trước mắt hắn là một bóng người màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện. Vậy mà vừa rồi hắn lại không phát hiện ra đối phương trốn ở chỗ nào.
- Ngươi bắt ta đến chỗ này là để đoạt xá sao?
Địch Cửu đề phòng nhìn chằm chằm vào hồn ma đối diện mình. Nhìn bóng dáng thì ắt hẳn đây là một ma nữ.
Hồn ma kia khinh thường đáp:
- Với cái loại tư chất rác rưởi, linh căn mơ hồ như ngươi mà đáng để ta đoạt xá hả? Nhưng mà không ngờ linh căn của ngươi cũng có thể ngưng tụ ra đạo hỏa, thật làm ta kinh ngạc đấy.
Địch Cửu thở ra một hơi rồi ôm quyền nói:
- Ta không biết nơi này là chỗ ở của tiền bối, mong ngài mở cửa phòng ra để ta có thể lập tức rời khỏi đây.
Tu vi của ma nữ nọ đã là Nguyên Thần Thể, sâu không lường được, Địch Cửu không dám tiếp tục dây dưa làm gì. Địch Cửu phỏng đoán thần niệm và trận đạo của người trước mặt vượt xa hắn, bằng không hắn đã sớm phát hiện ra sự tồn tại của bà ta rồi.
- Ngươi muốn rời khỏi đây thì cũng dễ thôi, nhưng đã vào rồi thì chi bằng cho ta mượn một thứ.
Bóng người kia nói chuyện cứ như đây là một việc đương nhiên vậy.
Địch Cửu nghe xong liền tỉnh táo trở lại, nơi này được bịt kín bởi Địa Tâm Văn Kim, hơn nữa lại có thể ngăn cách thần niệm và linh khí khiến hắn không có cách nào thoát được, trừ phi là dùng Liệt Giới Phù. Thế nhưng hắn chỉ có hai viên mà thôi, cả hai đều đã có kế hoạch dùng tới, lại nói đối phương sẽ để hắn có thời gian chuẩn bị sao?
- Nơi này có Tẩy Thần Tủy Trì đấy, ngươi vào đó gột rửa thức hải và thần niệm trước đi, đừng làm ta cảm thấy buốn nôn nữa.
Ngữ khí của bóng trắng nọ vô cùng từ tốn.
Tuy rằng lời bà ta nói quả thật có chỗ tốt với mình, nhưng Địch Cửu không tính sẽ làm theo.
Thứ nhất thức hải của hắn vốn đã rất sạch sẽ rồi, Thiểm Diện cực kỳ cường đại, chỉ với khí tức của nó thôi đã có thể tẩy sạch hoàn toàn tạp chất trong đó.
Thứ hai là hắn không làm sao nhìn ra được nguy cơ tiềm tàng từ Tẩy Thần Tủy Trì, mà thực lực đối phương lại đáng sợ như thế, chỉ với thủ đoạn đem hắn truyền tống tới đây đã đủ để chứng minh người nọ mạnh hơn hắn rất nhiều. Đối mặt với cường giả như vậy, dù gan Địch Cửu có lớn hơn nữa cũng chẳng dám bước vào bên trong cái ao kia.
- Nếu đã vậy chi bằng ngài thả ta ra đi, mắt không thấy thì tâm không phiền mà.
Địch Cửu không chịu khuất phục, bướng bỉnh trả lời.
- Đáng tiếc thứ ta muốn mượn lại là thức hải của ngươi. Thức hải của ta đã bị phá hủy rồi, qua nhiều năm như vậy, ta đã dùng vô số linh vật vẫn không thể chữa trị được, chỉ đành tạm thời mượn thức hải ngươi một chút. Mặc dù nó rất buồn nôn nhưng ai bảo ta không còn lựa chọn nào khác làm chi.
Ngữ khí của bóng trắng cứ thản nhiên như là chuyện “Hôm nay ta ăn ba bát cơm” vậy.
Nghe vậy, Địch Cửu vừa giận vừa sợ, Thiên Sa Đao cảm ứng được tâm trạng của chủ nhân bèn tản mát ra từng đợt đao ý. Lão thái bà thế mà lại đòi mượn thức hải của hắn, cái này so với việc giết hắn thì có khác gì nhau đâu cơ chứ?
- Ngươi muốn động thủ với ta ư?
Ngữ khí hồn ma vẫn chậm rãi như cũ, không có lấy nửa điểm khẩn trương.
- Lão bà ô quy kia, hoặc ngươi thả bản thiếu ra, bằng không dù có chết ngươi cũng đừng mong động tới thức hải của ta.
Địch Cửu tin chắc bản thân không phải là đối thủ của lão thái bà này, nhưng hắn đã sớm cân nhắc rồi, trước khi chết hắn thà tự bạo thức hải của chính mình chứ cũng tuyệt đối không cho lão bà kia được lợi nửa phần.
Bóng trắng kia thở dài, nói:
- Ngươi không đồng ý như thế thì ta cũng đành chịu thôi, dù rất buồn nôn nhưng tự mình động thủ cũng được…
Bà ta vừa dứt lời, thì một đạo kiếm khí đáng sợ nhanh chóng vọt thẳng tới mi tâm của Địch Cửu.
Trong lòng Địch Cửu lạnh lẽo không thôi, bởi vì thần niệm của lão bà kia quá mạnh, hẳn đã vượt lên cấp mười luôn rồi, Địch Cửu biết rõ bản thân mình chẳng có biện pháp nào chống đỡ cả. Nhất là đối phương còn có thể dùng thần niệm để công kích nữa, điều này nói lên bà ta tuyệt đối không phải là kẻ mà hắn có thể đối chiến nổi.
“Tạch tạch tạch…”
Thức hải của Địch Cửu liên tiếp bị giảm xuống, tầng tám, tầng bảy, tầng sáu…
Dù hắn có cố sức ra sao đi nữa cũng đều không có khả năng chống đỡ.
“Bành!”
Một đạo lực lượng cuốn lấy thân Địch Cửu rồi ném hắn vào bên trong ao.
- Ngươi ngoan ngoãn vào đấy gột rửa thức hải đi, nghĩ tới phải dùng thức hải bẩn thỉu của một tên nam nhân như ngươi làm ta cảm thấy buồn nôn hết cả người.
Trong nháy mắt, khi Địch Cửu bị thả vào hồ kia thì kiếm khí đã xông vào phá vỡ bảy đạo văn quyển của thức hải. Mắt thấy đạo văn quyển cuối cùng cũng sắp bị phá vỡ, thì đột nhiên Vẫn Thạch bên trong đạo văn quyển thứ tám nhanh chóng tách ra thành từng đạo gợn sóng màu vàng, kiếm mang kia đụng phải nó thì lập tức bị đẩy lùi đi, cuối cùng biến mất không còn tăm tích gì nữa.
Gợn sóng màu vàng kia không ngừng dập dờn bên ngoài những văn quyển thức hải để chữa trị cho từng đạo một, trong chớp mắt, toàn bộ văn quyển trong thức hải của hắn đã dần trở về hình dáng ban đầu.
Trong lòng hắn lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, thế nhưng Địch Cửu vẫn nằm yên bên trong Tẩy Thần Tủy Trì, cả cơ thể hắn mệt mỏi đến mức không muốn nhúc nhích tẹo nào.
Tẩy Thần Tủy đang không ngừng cọ rửa thức hải của hắn, vốn dĩ thức hải Địch Cửu đã rất sạch sẽ rồi, lúc này lại càng thêm thanh linh hơn.
Hắn tin chắc lão bà kia đang đợi sau khi thức hải hắn hoàn toàn sạch sẽ mới mang hắn ra khỏi ao.
Tuy Địch Cửu không biết làm như nào mà bà ta có thể cướp lấy thức hải của hắn, nhưng đấy không phải là chuyện hắn nên tò mò. Bây giờ hắn chỉ quan tâm đến khả năng làm sao để thành công đánh lén đối phương mà thôi.
Thời điểm hành động tốt nhất có lẽ là khi lão bà này vớt hắn ra khỏi ao. Khi đó hắn sẽ dùng Liệt Văn Đao đánh lén từ phía sau. Lão bà tu vi Nguyên Thần này dù cường đại tới đâu đi nữa thì khi bị Liệt Văn Đao của hắn chém trúng, nhất định cũng phải bó tay chịu trói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận