Thế Giới Thứ Chín

Chương 227

Sở dĩ có tên Huyền Hỏa Tông là bởi vì bên dưới nơi này có Địa Hỏa Mạch cao cấp nhất Á Luân đại lục. Địa Hỏa Mạch nơi đây không những cao cấp mà còn rất tinh khiết.
Bởi vì nguyên do đó nên có không ít luyện khí đại sư xuất thân từ Huyền Hỏa Tông, thậm chí pháp bảo của Huyền Hỏa Tông ở trên Á Luân đại lục cũng khá nổi tiếng.
Là một môn phái lục tinh, vị trí địa lý của Huyền Hỏa Tông vô cùng tốt.
Địch Cửu có Thần Niệm Độn, lại có bản đồ của Á Luân đại lục, cho nên chỉ trong vòng một canh giờ hắn đã phi độn đến bên ngoài trận pháp phòng hộ của bọn họ.
Từ ngoài nhìn vào khí thế của tông môn rất hoành tráng, ba chữ Huyền Hỏa Tông màu đỏ như lửa tỏa ra từng đợt sóng nhiệt. Trong tông môn cấm chế san sát, thần niệm của tu sĩ bình thường căn bản không thể nào xâm nhập vào được.
Bất quá những cấm chế chống thần niệm này đối với Địch Cửu tựa như một cái mạng nhện bị rách rưới vậy, hắn hơi động ý nghĩ một chút, thần niệm đã nhẹ nhàng xuyên qua chúng để tiến đến một căn phòng xa hoa.
Hai mắt Địch Địch trống rỗng, im lặng ngồi trong phòng. Nhìn nàng hiện giờ tựa như một con rối vô hồn không biết suy nghĩ vậy. Có một chén nước màu nâu sậm đặt gần đó, Địch Cửu dò xét thử liền phát hiện đây là linh dược bổ máu. Xem ra Địch Địch vẫn thường xuyên uống loại linh dược này, nhưng khuôn mặt của nàng vẫn trắng bệch, đây rõ ràng là triệu chứng thiếu máu và suy nhược cơ thể nghiêm trọng.
Không cần nghĩ cũng biết máu của Địch Địch đều bị rút ra để cho tên thiếu chủ Lượng Lộc kia sử dụng.
Càng phẫn nộ, hắn lại càng bình tĩnh hơn.
Tông chủ đã như thế, Địch Cửu cũng chẳng biết cái tông môn này còn chỗ nào tốt đẹp nổi. Địch Cửu không lập tức đi tìm Địch Địch, hắn lấy ra một đống trận kỳ rồi bắt đầu bố trí Khốn Sát Trận và Giảo Sát Trận.
Hắn quyết định mình phải diệt sạch cả cái tông môn ấy, giống như Địch gia hắn bị Tang Ly của Huyền Hỏa Tông này giết vậy. Hôm nay hắn không chỉ muốn lấy mạng cẩu của Tang Ly và tên Lượng Lộc kia, thứ hắn muốn là xóa sổ cái tên Huyền Hỏa Tông ra khỏi Á Luân đại lục.
Khốn Sát Trận và Giảo Sát Trận Địch Cửu bố trí toàn bộ đều là cấp tám, Địch Cửu vứt ra một nửa cực phẩm linh mạch tàn phá để bổ sung linh khí cho hai đại trận. Địch Cửu cho rằng, đối phó với một tông môn lục tinh thì đạo trận cấp tám đã đủ rồi.
Làm xong những việc đấy, Địch Cửu mới bước vào Huyền Hỏa Tông, đi thẳng tới gian phòng Địch Địch đang ở.
- Con tiện nhân, tại sao lúc này còn chưa uống hết thuốc? Ngươi biết thiếu tông chủ vì nuôi ngươi mà mỗi ngày đều hao tổn bao nhiêu tâm huyết không?
Một thanh âm cay nghiệt vang lên, Địch Cửu đứng ngoài cửa trông thấy một nữ tử đang vung tay chuẩn bị đánh Địch Địch, xem ra ả ta đến vào lúc Địch Cửu đang bố trí trận pháp.
Bên cạnh nữ tử này còn có một cái bát ngọc, hiển nhiên cái bát ngọc đó là dùng để lấy máu của tỷ tỷ hắn.
“Phốc!”
Bàn tay hạ xuống... nhưng không phải đánh lên trên mặt Địch Địch mà là rơi hẳn xuống đất.
Máu trên cổ tay phụt ra khiến nữ tử nọ kinh hãi thét lên:
- A…
Ả ngẩng đầu lên liền phát hiện Địch Cửu đang đứng ngay trước mặt mình, ả run run giọng hỏi:
- Ngươi… ngươi là ai?
Địch Cửu vung tay đánh ra một quả cầu lửa, đám lửa này lập tức bao trùm nữ tử điêu ngoa nọ, thoáng chốc bên trong đám lửa nhanh chóng truyền ra tiếng kêu la thảm thiết. Đáng tiếc thanh âm của ả chỉ có thể quanh quẩn trong phòng, không cách nào truyền ra ngoài được.
Hỏa diễm liên tục thiêu đốt, thân thể ả không ngừng giãy giụa đầy đau đớn, ả biết thân thể của mình đang dần hóa thành tro bụi, bởi vì ý thức của ả có thể tỉnh táo cảm thụ hết tất cả sự thống khổ này.
- Địch Địch...
Địch Cửu đi đến trước mặt Địch Địch, nhìn thấy bộ dạng của tỷ tỷ mình lúc này, trái tim của hắn dường như run lên.
Hắn và Địch Địch là song sinh long phượng thai, từ nhỏ đến lớn bọn họ đều tranh giành một cái tên, ai cũng không muốn làm lão cửu. Cuối cùng Địch Địch là người chiến thắng, bởi vì Địch Địch là con gái nên được mấy vị tỷ tỷ khác chiều chuộng vô cùng, từ đó vị trí lão cửu bèn do hắn đảm nhiệm.
Địch Địch không có bất kỳ phản ứng nào, Địch Cửu nắm chặt lấy cổ tay nàng, khí tức của Địch Địch cực kỳ suy yếu, ý thức tán loạn, nếu như hắn không tới thì có lẽ Địch Địch sẽ không thể sống thêm được bao lâu nữa.
Thần niệm Địch Cửu quét lên trên người Địch Địch, rất nhanh khí tức hỗn loạn trong người nàng đã được hắn hóa giải.
Hắn vội vàng lấy hai viên đan dược ra, nhẹ nhàng đẩy vào miệng Địch Địch. Tuy hai viên linh dược ấy chỉ là nhị phẩm linh đan do hắn luyện chế, thế nhưng thân thể Địch Địch là phàm nhân, vậy nên dùng nó là vừa đủ.
Trên khuôn mặt Địch Địch dần xuất hiện một tia huyết sắc, hồi lâu sau, nàng mới ngẩng đầu lên được. Nàng đờ đẫn nhìn Địch Cửu.
- Ngươi là ai?
- Tỷ, đệ là Địch Cửu đây mà.
Vành mắt Địch Cửu đỏ lên, trong lòng càng lúc càng thống khổ, thương tâm.
- A Cửu, sao đệ lại tới đây, đám súc sinh kia bắt được đệ à? Chạy mau, chạy mau, người kia chẳng mấy chốc nữa sẽ đến lấy máu của ta…
Địch Địch đứng bật dậy, cả người lảo đảo đứng không vững. Có lẽ theo suy nghĩ của nàng, chỉ cần Địch Cửu xông ra cửa là có thể chạy thoát được rồi.
- Chờ sau khi ta báo thù cho Địch gia xong, hai chúng ta cùng đi nhé.
Địch Cửu bế Địch Địch lên. Địch Địch giống như một gốc cây khô, thân thể nhẹ như một đứa trẻ, chân và lưng đều gầy yếu đến lộ ra cả xương cốt.
Địch Địch hốt hoảng thúc giục:
- A Cửu, đi nhanh lên, đi nhanh đi mà, những người kia là ác ma, bọn chúng là ác ma đấy.
Địch Địch muốn giơ tay lên sờ khuôn mặt của Địch Cửu, thế nhưng nàng cố thế nào cũng không thể sờ đến mặt của hắn. Thấy vậy Địch Cửu càng thêm xót xa.
Địch Cửu thở dài một tiếng, thần niệm lần nữa quét ra ngoài, chốc lát sau hắn đã tìm thấy Lượng Lộc.
Lượng Lộc đang ngồi bên trong Tụ Linh Trận, xung quanh đều là dược liệu đỉnh cấp, bên ngoài Tụ Linh Trận còn có một pháp trận, pháp trận này có tác dụng hấp thu toàn bộ linh khí và dược tính trong dược liệu để truyền vào đôi mắt gã.
Địch Cửu vừa nhìn liền biết đôi mắt kia là của Địch Địch, trong đôi mắt ấy còn có một tia tuyệt vọng và bi thương nhàn nhạt. Xem ra tên vương bát đản này vẫn chưa thể hoàn toàn dung hợp Thánh Linh Nhãn của tỷ tỷ hắn.
Thánh Linh Nhãn không chỉ yêu cầu huyết mạch, hơn nữa còn có quan hệ với tư chất.
“Răng rắc!”
Địch Cửu trực tiếp xé mở Tụ Linh Trận. Lượng Lộc đang lúc uẩn linh thì bị người phá ngang khiến gã một phen giật thót, gã ngẩng đầu lên xem tên nào to gan dám làm phiền mình tu luyện thì trông thấy Địch Cửu đang bế Địch Địch đứng ở phía trước.
Gã còn chưa kịp lên tiếng thì đã bị Địch Cửu nhanh tay móc đôi mắt kia ra. Sau đó Địch Cửu đá văng gã vô một góc rồi ném mấy cái trận kỳ ghim Lượng Lộc lên trên vách tường, máu tươi chảy xuống như suối nhuộm đỏ toàn bộ mặt đất dưới chân gã.
Nếu như ngươi đã thích lấy máu, vậy cứ từ từ mà hưởng thụ cảm giác đó đi.
- A Cửu, dường như ta cảm nhận được đôi mắt của ta…
Thanh âm Địch Địch run run, đã rất nhiều năm rồi nàng luôn phải sống ở trong bóng tối.
Địch Cửu vung tay kéo một cái ghế lại, hắn nhẹ nhàng đặt Địch Địch ngồi xuống rồi dịu dàng nói:
- Tỷ, tỷ không cần lo lắng, một lúc nữa thôi đệ sẽ giúp tỷ khôi phục lại đôi mắt.
Dứt lời, thần niệm Địch Cửu trực tiếp thẩm thấu vào hai mắt để ép huyết khí màu tím ra ngoài, biến thành hư vô.
Sau khi Địch Cửu bức toàn bộ tạp chất ra, đôi mắt trong tay đã trở lại dáng vẻ thanh tịnh sạch sẽ vốn có. Địch Cửu cẩn thận đặt đôi mắt vào trong hai hốc mắt trống rỗng của Địch Địch, thần niệm của hắn trong chớp mắt bao phủ toàn bộ gương mặt nàng.
Bên dưới sinh cơ nồng đậm từ thần niệm của Địch Cửu, huyết mạch hai mắt Địch Địch nhanh chóng dung hợp với thân thể, thời gian chưa đến nửa nén hương, xung quanh hai mắt Địch Địch đã có huyết dịch lưu động, mạch lạc cùng huyết nhục nhỏ xíu sinh trưởng cùng nhau, không còn phân liệt như lúc trước nữa.
Địch Địch khẽ khàng chớp mắt, cảm nhận được ánh sáng dần hiện lên khiến nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm Địch Cửu.
- A Cửu, tỷ… tỷ nhìn thấy được rồi, con mắt của tỷ khỏi rồi, đã khỏi rồi.
Địch Địch lắp bắp nói, dường như khó có thể tin nổi có một ngày nàng lại nhìn thấy được cảnh vật xung quanh như xưa.
Địch Cửu lấy ra một viên đan dược chữa thương đưa cho Địch Địch.
- Tỷ uống nó đi, chờ thân thể tỷ tốt lên một chút thì chúng ta cùng đi báo thù cho Địch gia nhé.
Cảm nhận được A Cửu dường như đã lột xác trưởng thành hoàn toàn, Địch Địch nhẹ gật đầu nuốt đan dược vào, lần này nàng không bảo Địch Cửu chạy trốn nữa.
...
Đại điện nghị sự Huyền Hỏa Tông đang diễn ra một hội nghị quan trọng, tông chủ và các vị trưởng lão đều có mặt ở đây. Nội dung cuộc hội nghị này chính là danh ngạch tiến về Thế giới Tiểu trung ương.
Trong ngũ đại lục, tuy Cực Dạ đại lục đã bị phân tách thành hai nửa, nhưng trình độ tu chân kém nhất lại chính là đại lục Á Luân.
Tuy Á Luân đại lục cũng có truyền tống trận đi đến Thế giới Tiểu trung ương, thế nhưng không phải ai cũng có thể sử dụng nó. Truyền tống đến Thế giới Tiểu trung ương 30 năm mới mở ra một lần, mỗi lần chỉ có năm người có thể đi qua.
Hơn nữa điều kiện là phải dưới trăm tuổi, tu vi đạt đến Kim Đan tầng bảy trở lên, linh căn thuần nhất, thì mới có tư cách tiến vào Thế giới Tiểu trung ương. Ngoài những điều kiện trên thì dị linh căn tinh khiết cũng có thể chấp nhận.
Thế giới Tiểu trung ương sở dĩ định ra quy tắc này cũng vì sợ thiên tài Á Luân đại lục bị quên lãng mà thôi. Tu sĩ Kim Đan dưới trăm tuổi ở Thế giới Tiểu trung ương rất phổ biến, thế nhưng ở Á Luân đại lục lại không nhiều lắm.
- Chỉ mấy tháng nữa truyền tống trận sẽ mở ra. Tu vi Lộc thiếu chủ tuy chưa đạt đến Kim Đan hậu kỳ nhưng người lại có được Thánh Linh Nhãn, mà Thánh Linh Nhãn còn hiếm thấy hơn cả dị linh căn nữa.
Một lão già râu bạc trắng đứng lên nói.
Ngồi trên vị trí cao nhất là một nam tử tóc đỏ, y chính là tông chủ Huyền Hỏa Tông - Lượng Tuyệt Nhận và cũng là cường giả Tích Hải cảnh duy nhất ở trong môn phái.
Nghe trưởng lão kia nói vậy, Lượng Tuyệt Nhận thở dài.
- Lộc nhi tuy có Thánh Linh Nhãn, nhưng trên quy định cũng đâu nói Thánh Linh Nhãn thì sẽ có tư cách truyền tống. Ta chỉ lo lắng hội trưởng Hợi Hoằng bên công hội quấy rối, y muốn đi đến Thế giới Tiểu trung ương hơn bất kỳ kẻ nào còn gì.
- Tông chủ, xảy ra chuyện lớn rồi!
Thanh âm kinh hoảng cắt ngang lời nói của Lượng Tuyệt Nhận, một bóng người áo xám hớt hải vọt vào.
Lượng Tuyệt Nhận sầm mặt lại, tông môn đang thương nghị đại sự mà kẻ này lại dám lớn tiếng xông vào, tưởng ta không dám giết người ư?
- Bên ngoài tông môn chúng ta không biết tại sao lại xuất hiện một cái Giảo Sát Trận, bất kỳ ai đi ra ngoài đều bị giết chết. Vừa rồi chấp sự Việt Tùy và Kỳ Tuyết Uy, cả một vị đệ tử Trúc Cơ chuẩn bị ra ngoài làm nhiệm vụ cũng đều bị giảo sát rồi.
- Cái gì?
Lượng Tuyệt Nhận giận đến run người, vung tay đập bàn trà nát vụn rồi đứng bật dậy, nhanh chóng lao ra khỏi đại điện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận