Thế Giới Thứ Chín

Chương 472

"Phốc!"
Một đạo huyết vụ nổ tung, đầu Cự Tích cấp chín bị một đao của Địch Cửu chém thành hai nửa.
Địch Cửu cầm đao trên tay, trong lòng dâng lên loại cảm giác hào hùng khó diễn tả. Một đao này không mượn bất kỳ pháp tắc lôi nguyên nào từ Thái Cổ Lôi Thạch, hoàn toàn đều dựa vào cảm ngộ bản thân mà ra.
Thực lực hiện tại của hắn đã là Tiên Tôn tầng hai, đủ khả năng một chiêu chém chết đầu Yêu thú cấp chín đỉnh phong. Chỉ mỗi việc Yêu thú trọng thương dưới Thái Cổ Lôi Thạch đã đủ chứng minh hiện tại Địch Cửu đang đứng nơi đỉnh phong của thế giới này.
Trước đó Địch Cửu từng dùng Giảo Sát đại trận kết hợp với Thái Cổ Lôi Thạch chém giết không biết bao nhiêu Hư Không Yêu thú, tuy nhiên vẫn không đáng sợ bằng ngàn trượng lôi đao mới rồi.
Chỉ một đao đã đủ chém đầu Hư Không Cự Tích đỉnh phong rồi, sau khi Yêu thú bị tiên nguyên từ hư không bổ ra, huyết vụ nổ tung khuấy động đầy trời, chẳng khác nào một đóa huyết hoa đột ngột nở rộ, mang đến cho người nhìn một loại rung động từ tận đáy lòng.
Không chỉ vậy, vào lúc ngàn trượng lôi đao này tiến tới phạm vi phía dưới Hư Không Tiên Yêu Thú, tất cả Yêu thú đều hóa thành cặn máu.
Hiển nhiên, địa vị trong đàn của Cự Tích bị Địch Cửu giết không thấp, sau khi đao thế qua đi, cả đàn Hư Không Thú đều chậm lại mất mấy giây, sau đó có không ít Yêu thú quay đầu bỏ chạy.
Yêu thú triều tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Địch Cửu đứng yên trên Thái Cổ Lôi Thạch chứ không định đuổi theo truy sát, hắn nhắm mắt như cũ, từ tốn cảm ngộ một đao vừa rồi.
Từ nay về sau, hắn sẽ gọi đao vừa nãy là Thái Cổ Lôi Đao, đao mang ẩn chứa một loại khí tức áp chế từ pháp tắc thiên địa, sau khi đánh ra sẽ giống như lôi kiếp lấy pháp tắc tiên địa khóa chặt đối thủ.
Tu sĩ đứng vây xem bên trong Tiên thành đều rung động không thôi, trong mắt họ tràn đầy kính sợ cùng sự tôn trọng, đây là người có thể đánh lùi được Hư Không Thú Triều vô cùng kinh khủng, là người đã đứng ra bảo vệ bọn họ.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đoán chừng chẳng có ai tin đây là sự thực.
Mông Thiến Thiến vẫn chưa thể bình tĩnh lại, ở đây, tu vi của nàng là mạnh nhất, một đao của Địch Cửu nàng có thể nhìn thấy rõ ràng. Khoảng cách giữa Mông Thiến Thiến tới một đao kia xa vô cùng, nhưng cảm giác tử vong lại cực kỳ chân thật.
Nói cách khác, Mông Thiến Thiến thà đối mặt với lôi kiếp cũng không nguyện ý đối đầu với Địch Cửu, một đao kia nhìn qua có vẻ đơn giản nhưng lại là thần thông mạnh nhất mà nàng từng thấy, quả thật rất đáng sợ.
Nàng nhận ra trong quá trình công kích Yêu thú, Địch Cửu cảm ngộ được điều gì đó. Bất quá việc này không quan trọng, quan trọng là nội tâm nàng hiểu rõ, hiện giờ cường giả đệ nhất Tứ đại tiên lục không ai khác ngoài Địch Cửu.
Trước đó Mông Thiến Thiến từng tới tiệm cơm Hòa Bình gây sự với Địch Cửu, hiện tại nàng càng thêm sợ hãi vì hành động khi ấy của bản thân có bao nhiêu ngu xuẩn.
Mỗi lần nhớ tới, Mông Thiến Thiến đều cảm thấy bản thân sống tới tận bây giờ là việc may mắn khôn cùng. Giờ khắc này, oán hận còn sót lại của nàng với Địch Cửu đều đã biến mất vô tung vô ảnh, đây là sự kính sợ đối với cường giả chân chính.
Đứng kế bên, Mễ Tịch rất nhanh lấy lại phản ứng, lão vội vàng lên tiếng:
- Lần này Hư Không Yêu Thú Triều đều nhờ Địch Đan Đế ra tay giảo sát, mọi người tiến hành thu thập vật liệu ở ngoài kia, nhớ kỹ, tuyệt đối không được quấy rầy ngài ấy cảm ngộ, bằng không ta nhất định không buông tha cho kẻ đó.
Có cường giả như Địch Cửu trấn giữ Tự Do Tiên Thành, tương lai ai dám tới đây gây chuyện? Chỉ cần lão cứ núp sau lưng Địch Cửu là được.
Làm Thành chủ Hư Không Tiên Thành, điểm nhãn lực này Mễ Tịch vẫn phải có.
Mễ Tịch vừa nói xong, âm thanh Địch Cửu liền truyền tới:
- Không cần, lần này Tiên Yêu Thú bị ta đẩy lùi, trong thời gian ngắn hẳn là sẽ không đến nữa. Tu sĩ thu thập vật liệu, mỗi người có thể nhận được một thành từ tổng số vật liệu bản thân thu được, cộng với một thành nữa cho tu sĩ xử lý và sắp xếp, lưu lại hai thành cho Đại Đỉnh, còn lại thì Mễ thành chủ chỉnh lý tốt rồi đưa cho ta là được.
Nhiều vật liệu từ Hư Không Yêu Thú đỉnh cấp thể này, Địch Cửu sẽ không tùy tiện lấy.
Dù sao hắn cũng không cần ngần ấy vật liệu, chia bớt cho mọi người cũng tốt.
- Vâng, Địch Đan Đế yên tâm, ta nhất định sẽ sắp xếp mọi chuyện thỏa đáng.
Mễ Tịch kích động đáp.
Vốn tu sĩ tại Tự Do Tiên Thành có ai mà không hùng tâm tráng khí, đâu dễ bị kích động, vậy mà không ngờ lúc này tất cả đều lớn tiếng kêu lên:
- Địch Đan Đế vĩnh thịnh!
Trở về từ cõi chết coi như xong, bây giờ còn có tiền của phi nghĩa rơi vào túi, ai mà không cao hứng cho được?
- Địch Đan Đế, nếu không nhờ ngài, lần này toàn bộ chúng ta đều đi đời nhà ma rồi.
Mông Thiến Thiến vội vàng đi lên thi lễ.
Lúc này, trong lòng Địch Cửu vô cùng khinh bỉ Mông Thiến Thiến, hắn biết Mông Thiến Thiến đã chuẩn bị tốt mọi thứ để chạy trốn. Bất quá loại chuyện nhàm chán này hắn lười quan tâm thôi.
- Mông Hội chủ khách khí, ta dự định đi một chuyến tới Lôi Đình tiên lục, Đại Đỉnh còn cần Mễ Thành chủ cùng Mông Hội chủ hao tâm tổn trí nhiều hơn.
Nói hao tâm tổn trí vì Đại Đỉnh Tiên Thành chứ thực tế là muốn hai người này “chăm sóc” tốt cho tiệm cơm Hòa Bình của hắn kia kìa.
Mà lúc này, Mễ Tịch và Mông Thiến Thiến cũng vội vàng cam đoan, tuyệt đối không để Đại Đỉnh và tiệm cơm Hòa Bình có nửa điểm sơ xuất.
- Đại ca.
Từ phía xa, Hắc Hỏa và Tiểu Thụ Nhân vội vàng chạy tới.
- Giỏi đấy, tu vi Hắc Hỏa có tiến bộ rất lớn, đã là cấp bảy Tiên Yêu trung kỳ. Lần này ta ra ngoài, Hắc Hỏa sẽ đi cùng ta.
Thấy Hắc Hỏa, Địch Cửu hài lòng gật đầu, sự tồn tại của Hắc Hỏa cũng không bình thường, tu vi nó càng mạnh càng giúp được hắn nhiều hơn.
- Đại ca...
Nghe Địch Cửu nói thế, Thụ đệ cảm thấy có chút ủy khuất, dựa theo đạo lý, thằng bé là kẻ đầu tiên đi theo đại ca, vì sao lần nào huynh ấy ra ngoài cũng không có phần mình.
Địch Cửu từ tốn giải thích:
- Tu vi đệ quá thấp, chờ khi nào năng lực đệ tốt hơn, ta sẽ dẫn đệ theo. Bây giờ đệ trở về tiệm cơm Hòa Bình bế quan tu luyện đi.
Tư chất Thụ đệ không bằng Hắc Hỏa còn chưa tính, về mặt cố gắng cũng không nỗ lực bằng Hắc Hỏa.
- Vâng, đại ca.
Thụ đệ rũ mắt cụp đầu, thằng bé quyết định vô luận thế nào, lần này nó cũng sẽ điên cuồng gia tăng tu vi bản thân, bằng không không muốn thì sớm muộn gì Hắc Hỏa cũng sẽ leo lên đầu nó mất.
...
Bên ngoài truyền tống trận Đại Đỉnh Tự Do Tiên Thành có hộ trận bảo vệ, khoảng cách loại truyền tống trận này khá dài, không phải một người là có thể khởi động được.
Nếu không đủ tiên tinh hay địa vị quá thấp thì không có tư cách sử dụng loại truyền tống này, muốn di chuyển tới nơi xa như mấy đại tinh lục khác chỉ có thể rèn luyện phi hành pháp khí của riêng mình mà thôi.
- Địch Đan Đế, ta nghĩ truyền tống trận của Lôi Đình tiên lục đã xảy ra vấn đề, nơi này không có cách nào xác định vị trí truyền tống. Cứ như vậy liều mạng mà đi thì rất có thể xảy ra chuyện.
Đứng sau lưng Địch Cửu, Mễ Tịch lo lắng nói.
Địch Cửu khoát tay chặn lại:
- Không có vấn đề gì đâu, dù truyền tống trận xảy ra vấn đề thì ta vẫn ổn.
Truyền tống trận tại Lôi Đình tiên lục mà có vấn đề thì sẽ dẫn đến hai loại tình huống có thể xảy ra, một sẽ giống với lần truyền tống đến Tứ Phương tiên lục, rơi xuống một chỗ ngẫu nhiên trong phạm vi Tứ Phương.
Thứ hai, hư không sẽ xuất hiện đoạn đứt quãng, một khi xuất hiện loại tình huống này, Địch Cửu vẫn có biện pháp tự cứu, bởi vì hắn còn một viên Thánh âm Châu.
Địch Cửu đứng trên truyền tống trận, Mễ Tịch nhanh chóng khởi động trận pháp. Ngay sau đó hắn lập tức được bao phủ bởi một mảng ánh sáng trắng rồi nhanh chóng biến mất.
...
"Bành!"
Địch Cửu rơi thật mạnh lên mặt đất, xương đùi nứt gãy nhưng hắn lại nhẹ nhàng thở ra, xem ra giống y như lần trước, truyền tống ngẫu nhiên.
Ngay cả đan dược Địch Cửu cũng chẳng thèm lấy ra, chỉ mau chóng vận chuyển mấy vòng chu thiên, ngay sau đó vết thương liền khôi phục.
Dưới thần niệm của Địch Cửu, hắn không cảm nhận được khí tức từ người sống, chỉ có duy nhất mùi vị nhàn nhạt của máu tươi, chứng tỏ cách đây không lâu có người hoặc Yêu thú vừa bị giết.
Một tòa tiên thành chỉ vẻn vẹn còn lại một đoạn tường thành, ngoại trừ vết máu khô thì cũng chỉ còn có hài cốt, pháp bảo bị hỏng nằm chỏng chơ, tu sĩ thì chẳng thấy đâu.
Năm đó, thời điểm hắn vừa tới Tứ Phương tiên lục, do khí vận bị tước đi mà tiến nhập thời kỳ hoàng hôn, dẫn tới cảnh vật hoang vu tiêu điều. Còn trước mắt hắn, mọi thứ vẫn bình thường, khí tức tiêu sát và hoang lương kia đều do Yêu thú triều gây ra.
Địch Cửu gọi Hắc Hỏa ra, Hắc Hỏa vừa xuất hiện liền kêu lên:
- Đại ca, trước đây không lâu nơi này có rất nhiều Yêu thú chiến đấu.
Vốn Địch Cửu muốn trả lời nhưng hắn lại phát hiện ngay tại biên giới thần niệm xuất hiện một bóng người đang vọt tới.
Hắn không kịp nói nhiều, chỉ nhắc nhở Hắc Hỏa nắm chặt bờ vai, thân hình lóe lên, trực tiếp độn đi.
Từ khi thần niệm đột phá đến tiên niệm cấp chín siêu việt, ngay cả lão Chủng cũng không chắc đuổi kịp Thần Niệm Độn của hắn, đây là lý do đến tận bây giờ Địch Cửu vẫn chưa nghiên cứu Ngũ Hành độn thuật.
Chỉ vẻn vẹn nửa canh giờ sau, thần niệm Địch Cửu liền phát hiện tên gia hỏa đang độn về phía hắn chính là Chủng Ngạo.
Ngay lúc đó, Chủng Ngạo cũng cảm giác được Địch Cửu. Thân hình y lóe lên, xông về phía này.
Trong chớp mắt, Chủng Ngạo đã xuất hiện trước mặt hắn.
- Lão Chủng, ngươi làm sao mà chật vật như vậy?
Ánh mắt Địch Cửu vừa rơi lên thân Chủng Ngạo liền có chút khó tin.
Khắp người y phủ đầu máu tươi, khí tức uể oải vô cùng, thể hiện rõ thương thế lão Chủng rất nặng, không cách nào chiến đấu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận