Thế Giới Thứ Chín

Chương 353

Nghe hết những lời Địch Cửu nói xong thì đông đảo tông chủ tông môn đều vô cùng đại hỉ. Những người xém chút đã theo Dịch Trinh công kích hộ trận thì cảm thấy may mắn không thôi, thật sự là một bước Thiên Đường một bước Địa Ngục.
Lúc Dịch Trinh dẫn người đi công kích, gần như ai cũng cho rằng bọn họ có thể dễ dàng hủy diệt phụ thành, đâu ngờ kết quả lại hoàn toàn ngược lại, cả bọn Dịch Trinh đã thân nát hồn tan khi thậm chí còn chưa kịp chạm tay tới hộ trận của thành Tinh Không.
...
Địch Cửu dẫn Lục Tây Côn và các vị tông chủ đi vào thành chính.
Vốn dĩ sinh cơ và tiên linh khí nồng đậm ở bên ngoài đã đủ để hết thảy mọi người vui mừng hoan hỉ. Thế nhưng khi đi vào thành chính thì bọn họ mới thật sự giật mình.
Tân Sinh Tiên Vực mà so với Tinh Không Tiên Thành thì chỉ như ếch ngồi đáy giếng.
Tiên linh khí nồng đậm, đạo tắc rõ ràng, vừa tiến vào tiên thành, khắp nơi đều là cảnh tượng sinh cơ bừng bừng, Thiên Trúc Hà xanh tươi tỏa ra khí tức sinh cơ thịnh vượng, sóng nước lấp loáng trên mặt sông, đây mới chính là Tiên giới thật sự.
- Khí vận Tiên giới quả nhiên phát nguyên lần nữa rồi…
Lục Tây Côn xúc động đến mức quỳ rạp xuống đất.
Năm xưa khi chuyển tới Tân Sinh Tiên Vực, ông ta đã biết tuy ở đây có tiên linh khí nên có thể tu luyện, nhưng xét đến cùng thì chỉ như nước không nguồn, cây không rễ. Đây là dự cảm của cường giả Tiên Vương, sớm muộn gì cũng có một ngày bọn họ sẽ bị hủy diệt.
Trên thực tế, ông ta không hề nhìn lầm, thậm chí ngày đó còn tới sớm hơn dự tính.
Không chỉ Lục Tây Côn, tất cả tông chủ khác đều kích động khó kiềm nổi, bởi vì bọn họ nhìn thấy một tia hi vọng sống sót.
Đứng cạnh đó, Tịnh Lạc Ôn hoàn toàn hiểu rõ vì sao những người này lại kích động như vậy. Không ai hiểu rõ hơn bọn họ chuyện lần nữa được sinh hoạt tại Tiên giới là khát vọng lớn đến cỡ nào.
Bất kỳ ai khi trông thấy tương lai mù mịt, tăm tối thì nội tâm họ đều sẽ tuyệt vọng và bàng hoàng, nhưng Tinh Không Tiên Thành hiện giờ lại cho bọn họ nhìn thấy tương lai.
Địch Cửu nói khí vận Tiên giới sẽ phát nguyên lần nữa, thật sự không phải là khoa trương.
- Trước hết mọi người hãy theo ta về phủ thành chủ để hiệp thương, tương lai còn có nhiều thời gian đi lại trong thành mà.
Địch Cửu ngăn chặn sự kích động của đông đảo môn chủ.
Bởi vì đang vội mang Mặc Vũ Xuân đi tìm Đại Đỉnh cho nên hắn luôn muốn sớm xử lý sự vụ trong Tinh Không Tiên Thành.
Lục Tây Côn rất muốn bảo mọi người hãy nghe Địch tông chủ, cùng đi tới phủ thành chủ. Tuy nhiên ông ta vẫn nhịn không mở miệng, nếu lòng dạ Địch Cửu hẹp hòi một chút thôi, rất có thể sẽ đề phòng ông ta vì câu nói này.
Trước đó Lục Tây Côn vẫn dẫn dắt mọi người thì không sao, nhưng hiện tại đã tiến vào Tinh Không Tiên Thành rồi, nơi đây phải do Địch Cửu làm chủ mới đúng, Lục Tây Côn ông không thể tự tiện đoạt quyền.
Còn may các tông chủ tông môn đều rất hiểu chuyện, nghe hắn nói vậy bèn dứt khoát theo hắn tiến vào phủ thành chủ.
...
Địch Cửu chờ mọi người ngồi xuống hết rồi mới cầm ra hơn một trăm miếng ngọc giản. Người có thể ngồi ở đây đều là tông chủ các đại tiên môn. Còn trưởng lão và các thành viên bình thường khác thì đang ở lại phụ thành, họ chưa có tư cách tiến vào thành chính.
Địch Cửu hắng giọng, lớn tiếng nói:
- Các vị, đây là chi tiết về luật pháp và điểm cống hiến trong Tinh Không Tiên Thành, trước tiên mọi người cứ xem qua đi, nếu có nghi vấn hãy lập tức phát biểu.
Đám người nhận được ngọc giản lập tức dùng thần niệm thẩm thấu vào, xem xét nội dung trong đó.
Không ai dám nghĩ tới chuyện đột phát chế nhân, bất ngờ chế trụ Địch Cửu. Chưa nói tới việc Địch Cửu dám đưa họ đến đây thì đương nhiên hắn đã có hậu chiêu, mà dù chế trụ được hắn thì như thế nào?
Không phải ai cũng giống như Dịch Trinh muốn khống chế toàn bộ Tiên giới. Tất cả tông chủ ở đây đều chỉ muốn an phận, chẳng một ai nguyện ý đại chiến tại nơi phát nguyên khí vận làm gì.
Ai làm thành chủ Tinh Không cũng được, điều kiện tiên quyết chỉ cần không hủy Tiên giới và không diệt truyền thừa tông môn của họ là được.
Lục Tây Côn xem hết ngọc giản rồi gật gù bảo:
- Địch thành chủ, luật pháp và điểm cống hiến rất công bằng, Vô Cực Đạo Tông không có ý kiến.
- Quảng Trận Tiên Môn không có ý kiến...
Từng tông chủ lần lượt tỏ thái độ, bọn họ đã nhận ra, luật pháp này chỉ cho phép duy nhất thành chủ được đặc cách, những điều còn lại thì rất hợp lý.
Về phần đặc cách cho thành chủ, đổi thành bọn họ dốc hết sức lực thành lập Tinh Không Tiên Thành thì họ đương nhiên cũng cần được đặc cách như vậy.
- Địch thành chủ, đây là bảo vật của Vô Cực Đạo Tông, ta hy vọng có thể đổi lấy một chút điểm cống hiến.
Lục Tây Côn tiên phong đứng ra giao giới chỉ cho Địch Cửu.
Địch Cửu tiếp nhận giới chỉ, hắn chỉ vừa nhìn thoáng qua liền động dung. Trong đó tuy không có Tiên Linh, nhưng các loại tiên linh thảo cùng tiên tài chồng chất như núi, phần lớn đều là đồ tốt, quan trọng hơn là hắn đang rất cần những thứ ấy.
Lục Tây Côn trông thấy Địch Cửu dường như rất hài lòng bèn ôm quyền nói với Tịnh Lạc Ôn:
- Tịnh môn chủ, ta có một việc cần xin lỗi ngươi.
- Lục tông chủ quá lời.
Tịnh Lạc Ôn vội vàng đáp lễ.
Lục Tây Côn lắc đầu.
- Không, ta vẫn luôn áy náy chuyện. Thời điểm Dịch Trinh giết sư muội Tịnh Lạc Lâm, ta tận mắt nhìn thấy...
Tịnh Lạc Ôn đứng bật dậy, siết chặt nắm đấm, một lát sau bà mới từ từ ngồi xuống. Có thể thông cảm cho chuyện Lục Tây Côn nhìn thấy cảnh Dịch Trinh giết Tịnh Lạc Lâm nhưng không ra mặt. Ai ai cũng có tính ích kỷ, hơn nữa tu vi Dịch Trinh còn cao hơn Lục Tây Côn rất nhiều.
Vì một người không liên quan mà đối nghịch với Tân Sinh Tiên Vực đệ nhất nhân, đoán chừng không ai muốn làm như thế.
Sắc mặt Địch Cửu trầm xuống. Thực lực Lục Tây Côn rõ ràng không kém hơn Dịch Trinh là bao. Nếu Lục Tây Côn thật sự vì sợ đắc tội Dịch Trinh mà không xuất thủ cứu giúp Tịnh Lạc Lâm, vậy hắn chắc chắn sẽ không cho phép loại người này lưu lại Tinh Không Tiên Thành.
Lục Tây Côn hổ thẹn nói:
- Không phải ta không muốn cứu giúp mà là ta không cách nào ra tay. Người khác sợ Dịch Trinh chứ ta không sợ. Lúc ấy ta trọng thương, thực lực chẳng còn được một phần mười. Nếu dám ra tay cứu giúp, ta hẳn phải chết không nghi ngờ.
Địch Cửu thản nhiên lên tiếng:
- Lấy thực lực của Lục tông chủ, tại Tân Sinh Tiên Vực chắc hẳn không mấy người có thể trọng thương ngươi?
Lục Tây Côn thẳng thắn đáp, cứ như không biết Địch Cửu đang chất vấn chính mình:
- Sở dĩ ta trọng thương là bởi vì ta muốn tìm kiếm đường hầm hư không rời khỏi Tiên giới. Lúc ấy ta vừa tìm được Lôi Phù đảo...
- Lục tông chủ, ngươi đến Lôi Phù đảo rồi ư?
Tịnh Lạc Ôn ngạc nhiên hỏi.
Địch Cửu nghi hoặc.
- Tịnh môn chủ biết địa phương này à?
Tịnh Lạc Ôn gật đầu.
- Đúng vậy, kỳ thật ta vốn luôn hối vì hận mang theo đệ tử Thiên Tịnh môn đến Tân Sinh Tiên Vực. Tông chủ như ta quả thật vô năng, sau khi đến đấy, đệ tử lớp chết lớp mất tích. Tuy rất muốn rời khỏi, thế nhưng ta biết yêu cầu Dịch Trinh mở Thiên Tường đại trận ra để ta đến Hoàng Hôn Tiên Vực là chuyện tuyệt đối không thể. Cho nên ta đã đi tìm Lôi Phù đảo, nghe đồn từ nơi đây có thể rời khỏi Tiên giới tiến vào hư không. Nhưng khi đặt chân lên đó, ta biết với thực lực của mình mà muốn rời đi thì không khác gì tự tìm đường chết.
Lục Tây Côn tán thành:
- Đúng vậy, ta cũng biết Tân Sinh Tiên Vực khó mà kéo dài nổi nên mới muốn rời khỏi Tiên giới. Ta vốn còn định liều mạng ở Lôi Phù một phen xem sao, nhưng còn chưa kịp tiến vào đảo thì đã bị lôi hồ dày đặc oanh đến trọng thương. May mắn ta kịp thời dùng độn phù chạy trốn, trong lúc đang chữa thương, ta nhìn thấy Dịch Trinh đánh lén Lạc Lâm sư muội, chuyện này khiến ta vẫn luôn áy náy trong lòng mãi không thôi...
Địch Cửu nghe vậy thì âm thầm quyết định, chờ đến lúc rảnh rỗi hắn sẽ hỏi mượn Tịnh Lạc Ôn địa đồ tới Lôi Phù. Hắn muốn rời khỏi đây thì xem ra lối đi ở Lôi Phù đảo thật sự là lựa chọn tốt nhất.
- Lục tông chủ, chuyện này không thể trách ngươi.
Ngay cả Địch Cửu cũng sẽ không tự dưng đi tìm cái chết. Nếu đã chắc chắn không cứu được người, sao phải bỏ thêm mạng mình vào?
- Đa tạ thành chủ.
Lục Tây Côn lập tức cảm tạ.
Địch Cửu lấy ra một miếng ngọc bài đưa cho ông ta.
- Điểm cống hiến của Lục tông chủ đủ rồi, có thể lựa chọn một chỗ tại biên giới Thiên Trúc Hà để thành lập trụ sở tông môn. Mặt khác, ta bổ nhiệm Lục tông chủ làm phó thành chủ đông thành.
Thấy Địch Cửu chẳng những cho phép ông thành lập trụ sở tông môn mà còn bổ nhiệm mình làm phó thành chủ, Lục Tây Côn liền kích động đứng dậy lớn tiếng tạ ơn. Có thể thành lập trụ sở trong thành tương đương với việc truyền thừa Vô Cực Đạo Tông sẽ không bị đứt đoạn trong tay ông ta.
Có Lục tông chủ làm người dẫn đường, các tông chủ còn lại nhao nhao dâng lên giới chỉ, tranh thủ kiếm điểm cống hiến cho bản thân.
Địch Cửu đương nhiên không cự tuyệt bất kỳ ai, hắn không phải nhà từ thiện, vì Tinh Không Tiên Thành, hắn đã góp vào Ly Địa Diễm Quang Kỳ cùng Thất Tinh Tịnh Thủy Kỳ, thế nên bây giờ hắn thu lấy những vật sở hữu của bọn họ là chuyện hợp tình hợp lý.
Nửa ngày sau, Địch Cửu kết thúc đại hội. Bản thân hắn là thành chủ, Cù Đồng là đệ nhất phó thành chủ.
Lục Tây Côn đảm nhiệm vị trí phó thành chủ đông thành, Đàm Mạch là phó thành chủ tây thành, Tịnh Lạc Ôn nhận chức phó thành chủ trung thành. Phó thành chủ bắc thành vẫn là Nhan Tiêu Sa, phó thành chủ nam thành thì do Bối Sơ Thái đảm nhiệm.
Địch Cửu không lo lắng việc quyền lực bị phân tán, chỉ cần họ giữ gìn Tinh Không luôn ổn định là được. Khí vận Tinh Không Tiên Thành ngưng tụ càng nhiều thì địa phương có thể tu luyện và định cư sẽ chậm rãi mở rộng, những tông môn này sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi đây để phát triển ở bên ngoài mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận