Thế Giới Thứ Chín

Chương 256

Cầm chiếc nhẫn của Giản Dị Vũ trong tay mà Địch Cửu không khỏi có chút tự hào. Lúc trước hắn phải nghĩ hết biện pháp để tránh né sự truy sát của y, may mà đuổi kịp thời gian Thiên Mạc mở ra mới thoát được một kiếp. Thế mà bây giờ đứng trước mặt hắn, y lại đỡ không nổi dù chỉ một đao.
Địch Cửu tìm một chỗ kín đáo, xuất thần niệm thâm nhập vào chiếc nhẫn của tên kia. Bên trong nhẫn có mấy trăm vạn linh thạch thượng phẩm và một đống lớn đan dược, thế nhưng Địch Cửu hoàn toàn không xem trọng những thứ này. Huyễn Minh Tử giúp hắn lấy được gần 100 triệu linh thạch cùng một đống lớn nguyên liệu luyện khí cao cấp kia kìa. Còn về đan dược, hắn lại càng chẳng thèm để tâm tới.
Tuy nhiên khi nhìn thấy những linh thảo cao cấp trong đấy thì Địch Cửu lại mừng rỡ không thôi. Lựa chọn của y và hắn không giống nhau, linh thảo thấp nhất trong nhẫn của y là cấp sáu, hơn nữa Giản Dị Vũ còn thu hoạch được một đống lớn chỉ ngắn ngủi trong hơn hai tháng trời.
Việc này khiến Địch Cửu tiếc nuối vô cùng, nếu hắn đợi thêm 2 năm nữa thì chả phải phát tài rồi ư.
Sau khi phân loại toàn bộ linh thảo, hắn liền chuyển hết vào Tiểu Thế Giới rồi đem mấy thứ dư thừa chất chồng ở một góc, xong xuôi Địch Cửu mới từ từ đi tới bên cạnh dòng suối nhỏ.
Linh vật đỉnh cấp như Thất Sắc Bàn Đào tuyệt đối không có khả năng sinh trưởng tùy tiện ở một chỗ bất kỳ, nếu thứ này sống được tại đây chứng tỏ gần đấy sẽ có một loại linh vật đỉnh cấp khác nữa để phụ trợ cho nó.
Tuy nhiên hắn đã tìm cả một ngày trời cũng chỉ thấy được dòng suối nhỏ kia chứ chả còn vật nào khác.
Nếu muốn nói có gì đặc biệt thì dòng suối này có chút linh khí nhàn nhạt, nhưng như vậy cùng lắm chỉ giúp cho linh thảo xung quanh càng thêm tươi tốt chứ làm gì đến mức cung cấp đủ cho Thất Sắc Bàn Đào sinh trưởng được.
Địch Cửu tiếp tục tìm kiếm dọc theo con suối kia đến tận 10 trượng vẫn chưa dừng lại, mặc dù dòng suối này có chỗ nằm trên núi nhưng khởi nguồn của nó lại là một tuyền nhãn. Thế nhưng thần niệm của hắn thẩm thấu sâu xuống dưới cũng chẳng thấy có gì đặc thù, tuyền nhãn đó cũng chỉ là nước mưa lắng đọng thành mạch ngầm mà thôi.
Vốn dĩ nơi đây là phía dưới chân núi, dù hắn có dùng thần niệm tìm kiếm xung quanh cả trăm ngàn lần đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể có linh mạch hoặc linh tủy gì.
Tuy nhiên, ngay lúc Địch Cửu tính từ bỏ và rời khỏi đây thì bỗng dưng hắn lại nghĩ tới một việc.
Sở dĩ thần niệm tại Tiểu Trung Ương tinh không thể thẩm thấu đi quá xa là vì khắp nơi đều có cấm chế hoặc pháp trận, có đôi khi Ẩn Nặc trận đang ở ngay dưới chân tu sĩ mà người đó không biết. Đây là nguyên nhân mà vì sao cứ mỗi trăm năm Tiểu Trung Ương tinh sẽ mở ra một lần, vậy mà vẫn có người tìm thấy được vạn năm linh quả.
Nghĩ đến Ản Nặc trận có thể tồn tại quanh đây, Địch Cửu liền trực tiếp triệu hồi Ly Địa Diễm Quang Kỳ ra.
Nếu thần niệm cấp mười của hắn không tìm được Ẩn Nặc trận thì chỉ có cách thêm một viên trận kỳ nhằm phá hư tính hoàn mỹ của nó, có thế thì may ra trận pháp mới xuất hiện.
Nếu pháp trận nơi này thuộc về tự nhiên, vậy chứng tỏ trình độ trận đạo của hắn còn chưa đủ để hóa giải nó, nếu đủ thì hắn đã sớm cảm giác được rồi.
Tuy nhiên Ly Địa Diễm Quang Kỳ lại là Linh Bảo mang cấp bậc Tiên Thiên, Địch Cửu không tin là Ẩn trận tự nhiên ấy lại có đẳng cấp cao hơn trận kỳ trên tay mình.
Ly Địa Diễm Quang Kỳ nhanh chóng hóa thành một đạo màu đỏ bắn lên, rơi vào Ẩn trận trên chân núi.
Ngay lập tức, Địch Cửu ngạc nhiên phát hiện rằng thần niệm của hắn có thể mơ hồ quét đến trận cơ được rồi. Không ngoài dự đoán của hắn, đúng là có Ẩn Nặc trận.
May là thần niệm hắn cấp mười, bằng không xem như được Ly Địa Diễm Quang Kỳ hỗ trợ cũng không chắc chắn tìm ra nó.
Việc phát hiện ra Ẩn Nặc trận lúc này càng dễ hơn. Dù hắn không phá giải được nó cũng không sao, vẫn có thể cường ngạnh đập vỡ mà.
Địch Cửu tế Thiên Sa Đao ra, một đao rồi một đao thay nhau hạ xuống.
Mỗi một lần hắn đều đánh vào những chỗ lỏng lẻo nhất trên pháp trận, sau mấy ngày thì tiếng tạch tạch nhỏ xíu dần dần xuất hiện, kéo theo đó là vết rạn nứt từ từ kéo dài trước mắt hắn. Thấy vậy Địch Cửu không chút do dự mà bổ thêm một đao thật mạnh khiến vết rạn đột ngột biến lớn. Thân hình hắn lóe lên cùng với Ly Địa Diễm Quang Kỳ rồi trực tiếp biến mất ngay tại đó.
Vài giây sau, Địch Cửu mở mắt ra, ngay lập tức hắn bị choáng váng, bởi vì hắn thấy được một cái quặng mỏ linh thạch lộ thiên xuất hiện trước mặt mình. Các loại linh thạch với phẩm cấp khác nhau nguyên vẹn chất chồng một chỗ và kéo dài vô tận. Thẩm thấu thần niệm xuống dưới cũng không tìm ra giới hạn cuối cùng của nó.
Tại biên giới của mỏ linh thạch này còn có một gốc cây ăn quả khô héo nữa, nhìn rõ hơn Địch Cửu mới nhận ra đây đúng là Thất Sắc Bàn Đào.
Nguyên lai cây đào bên ngoài kia chính là hại giống còn sót lại của Thất Sắc Bàn Đào đã khô héo này.
Địch Cửu thở dài, trong lòng cũng không có bao nhiêu kinh hỉ, thay vì mỏ linh thạch thì cho hắn mấy đầu linh mạch còn tốt hơn. Mỏ linh thạch to lớn đến thế, hắn căn bản đào không hết, mà Địch Cửu cũng sẽ không rảnh rỗi ở lì tại đây để mù quáng đào đâu.
Chỗ tốt duy nhất chính là khi tu luyện tại đây sẽ không cần lo lắng thiếu thốn linh khí.
Hắn chợt nghĩ đến lúc trước sau khi hắn đoạt được Địa Tâm Văn Kim tại Tà Nhã Tuyết Sơn rồi rời đi, thì bà lão Nguyên Thần kia liền bạo liệt chết, dẫn tới mỏ linh thạch ở phía dưới bị người khác tìm được.
Sở dĩ lão bà đó tìm đến Tà Nhã Tuyết Sơn hẳn là vì mỏ linh thạch phía dưới nó nhỉ. Còn nguyên nhân vì sao bà ta có được Ly Địa Diễm Quang Kỳ và đạt tới thần niệm cấp mười thì chỉ có bà ta biết mà thôi.
Giống như bây giờ, hắn có thể phát hiện cái mỏ trước mắt cũng là vì thần niệm cấp mười và Ly Địa Diễm Quang Kỳ mà hắn cầm trên tay đây.
Trong lúc toàn bộ tu sĩ đang tranh nhau cướp đoạt linh thảo cao cấp, mà hắn còn trốn ở chỗ này mù quáng đào linh thạch thì trừ phi hắn váng đầu rồi.
Địch Cửu đi vòng quanh mỏ linh thạch, lòng thầm nghĩ, nếu có thể chuyển ngọn núi này đi thì đoán chừng muốn giúp Cảnh Mạt Song thành lập mấy cái Tinh Hà phái cũng được.
Địch Cửu thử vận chuyển một vòng Tinh Hà Quyết, hắn cảm nhận được linh khí khổng lồ lập tức chen chúc tới, xem ra tu vi lại tăng lên không ít.
Điều này khiến trong lòng Địch Cửu chấn động không thôi, loại cảm giác ấy mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lúc bình thường hắn tu luyện, thật giống như…
Địch Cửu nhớ tới thời điểm mỗi lần mình thăng cấp một cảnh giới, khoảnh khắc tu luyện mà hắn thích nhất chính là lúc độ lôi kiếp, bởi vì khi đó hắn chỉ cần tu luyện như thường mà tốc độ lại tựa hồ phóng tên lửa. Mặc dù tốc độ hấp thụ linh khí hiện tại của hắn còn kém xa thời điểm độ kiếp nhưng vẫn hơn tận mấy bậc so với khi hắn đơn độc dùng linh thạch, thậm chí là linh mạch.
Trong lòng hắn càng kiên quyết phải ở lại đây tu luyện hơn, bên ngoài có rất nhiều linh thảo nhưng vẫn không cản nổi ý nghĩ này của hắn.
Sau khi lựa được một nơi phù hợp bên trong quặng mỏ, Địch Cửu liền dùng toàn lực vận chuyển Tinh Hà Quyết.
Linh khí lúc này giống như bị lửa hun nóng đến bốc hơi cuồn cuộn, quét thẳng về hướng Địch Cửu, trong lòng hắn vô cùng cuồng hỉ. Địch Cửu mừng rỡ không phải vì linh khí sung túc, mà là hắn đã hiểu rõ vì cái gì tốc độ tu luyện tại nơi đây lại tốt hơn vô số lần so với dùng linh thạch để tu luyện rồi.
Lý do vì quặng này toàn là quy tắc không thôi, thời điểm khi hấp thu linh khí từ linh thạch, hắn mơ hồ cảm nhận được một chút xíu linh nguyên nho nhỏ trong quá trình tích lũy từng tháng từng ngày để từ từ biến thành khổng lồ của nó.
Đây là loại trưởng thành tự nhiên giống như một hình thức khác của Thiên Đạo vậy. Trong quá trình cảm ngộ bên trong linh nguyên giúp tu vi Địch Cửu từ từ tăng lên.
Ban đầu khi Địch Cửu trông thấy quặng linh thạch, hắn còn tính bỏ qua nó luôn, một lòng chỉ muốn tranh thủ thời gian ra ngoài tìm kiếm linh thảo. Hiện tại hắn lại hoàn toàn chìm đắm vào việc tu luyện, làm gì còn nhớ rõ những chuyện khác nữa.
Thừa Đỉnh tầng bốn, tầng năm….
Theo một năm lặng yên trôi qua, Địch Cửu đã bước vào Thừa Đỉnh tầng bảy.
Tuy càng về sau tốc độ hấp thu linh khí của hắn càng chậm nhưng lượng linh khí thu được lại cường hãn hơn hẳn. Tinh Không tựa như một cái động không đáy, chỉ có nơi này mới đủ linh khí để cung cấp cho hắn tu luyện mà thôi.
Thừa Đỉnh tầng tám, tầng chín…
Thời điểm Địch Cửu mở mắt ra lần nữa thì hắn đã là Thừa Đỉnh tầng chín viên mãn rồi.
Hắn thật không dám tin tưởng vào tiến độ của mình, người khác vào được Tiểu Trung Ương tinh thì điên cuồng tìm kiếm linh thảo, còn hắn lại dành trọn vẹn 2 năm ở nơi đây để bế quan. Thời gian hai năm, hắn đã từ Thừa Đỉnh tầng ba tiến vào Thừa Đỉnh tầng chín viên mãn.
Địch Cửu đứng lên nhìn xung quanh một lượt, hắn biết linh khí xung quanh sung túc lạ thường nhưng quy tắc tại đây lại quá hoàn thiện, hắn có muốn mượn quặng mỏ để trùng kích Kiếp Sinh cảnh cũng vô pháp thực hiện.
Muốn thăng cấp thì hắn phải rời khỏi nơi này trước, sau đó bắt đầu tìm kiếm linh thảo cấp cao rồi nghĩ cách đột phá Đan Vương tầng tám, hắn còn muốn tìm Sa Quả để luyện chế Hối Kiếp Đan nữa kìa.
Địch Cửu quay đầu nhìn xuống núi linh thạch dưới chân mình. Hắn có chút không đành lòng đào nó lên, bởi vì khi tu luyện, Địch Cửu dường như cảm nhận được quặng mỏ có sinh mệnh và do hắn cảm nhận được sinh mệnh thai nghén kia nên mới có thể minh ngộ quy tắc.
Địch Cửu không khỏi hoài nghi cuối cùng có một ngày quặng mỏ sẽ biến thành một Linh Thể đơn độc và rời khỏi đây. Nếu hắn không nhận ra chỗ tốt của nơi này thì không có gì, tuy nhiên bây giờ lại khác. Địch Cửu thở dài một hơi, cùng lắm thì chờ sau khi hắn bước vào Kiếp Sinh cảnh sẽ quay lại đây tu luyện vài năm rồi mới rời đi vậy. Linh thạch thì đào làm gì, hắn có rất nhiều mà.
-
Bạn cần đăng nhập để bình luận