Thế Giới Thứ Chín

Chương 667: Đồ Sát Phong Giác Bảo

Thang Tế Đàm không nói gì thêm, nàng đối với Địch Cửu hiện tại phải nói là cực kỳ tín nhiệm. Từ lúc nàng mời Địch Cửu đến Thiên Trúc Hư Đảo tới nay, ánh mắt và phán đoán của Địch Cửu chuẩn hơn nàng rất nhiều. Nếu đúng như nàng từng đoán, Yêu tộc Cấm Thịnh Huân đã bị Địch Cửu xử lý, vậy có lẽ Địch Cửu thật sự có khả năng không sợ bất cứ người nào ở đây.
Tất cả mọi người cùng nhau bước lên phi thuyền, cấm chế lập tức giăng lên, Địch Cửu lựa chọn đứng sát bên mép thuyền, Thang Tế Đàm liền đi đến đứng ở bên người hắn.
Chỉ trong chớp mắt, phi thuyền đã xông ra khỏi hộ trận của Thiên Trúc Hư Đảo.
Khoảng mười cái hô hấp sau khi phi thuyền xông ra khỏi hộ trận của Thiên Trúc Hư Đảo, Địch Cửu liền đưa tay cầm ra mấy viên trận kỳ rồi ném xuống, đồng thời dùng tay xé mở hư không ra, khiến cho cấm chế trên phi thuyền của Tịch Hồng Sâm đột ngột xuất hiện một vết nứt rõ rệt.
Trong mắt mọi người, thứ Địch Cửu ném ra ngoài là ba viên Ngũ Phương Kỳ, trên thực tế, Địch Cửu ném xuống tổng cộng bốn mai Ngũ Phương Kỳ. Trong đó, Tố Sắc Vân Giới Kỳ đã khéo léo dung hợp vào trong Ly Địa Diễm Quang Kỳ.
Thanh âm của Địch Cửu nhanh chóng vang lên: "Tế Đàm sư tỷ, sau này còn gặp lại."
Thang Tế Đàm đã sớm chờ đợi câu nói này, cơ hồ là ngay khi Địch Cửu vừa lên tiếng, nàng liền kích phát độn phù, lập tức biến mất vô tung vô ảnh.
"Oanh!" Tịch Hồng Sâm là kẻ phản ứng đầu tiên, sau một chớp mắt kinh ngạc, ông ta đã lấy lại bình tĩnh, giận dữ đánh xuống một quyền.
Địch Cửu không định ngạnh kháng chống đỡ một quyền đó, mà là thân hình lóe lên, quỷ dị thoát ra từ trong Hỗn Nguyên lĩnh vực của Tịch Hồng Sâm.
Không chỉ có như vậy, Địch Cửu còn nhanh tay thu hồi ba viên Ngũ Phương Kỳ của mình. Hắn ném xuống tổng cộng bốn viên, nhưng hiện tại lại chỉ thu hồi có ba viên, còn có một viên lưu lại. Đáng tiếc là nơi này dù cho có người có trình độ Trận Đạo ngang tầm Địch Cửu thì cũng vô pháp nhìn ra trận kỳ ẩn nấp kia. Trận kỳ này là thứ mà Địch Cửu giấu đi trong pháp tắc trận kỳ của hắn, nếu như tu sĩ nào không thể lý giải quy tắc thiên địa đến một trình độ nhất định, hơn nữa còn có thể phác hoạ pháp tắc trận kỳ ngang ngửa với Địch Cửu hắn, vậy thì đừng trông mong gì nhìn ra tung tích của viên trận kỳ kia.
Tịch Hồng Sâm không tiếp tục động thủ, ông ta biết mình đuổi không kịp Thang Tế Đàm nữa. Vả lại ông ta cũng đã nhìn ra, Địch Cửu căn bản cũng không có ý định rời đi, nếu như Địch Cửu muốn đi, vừa rồi đã sớm theo chân Thang Tế Đàm rời khỏi.
"Đạo hữu thật bản lĩnh, vậy mà có thể tiện tay liền xé mở cấm chế trên phi thuyền của ta." Tịch Hồng Sâm nhìn chằm chằm Địch Cửu, lạnh lùng nói.
Địch Cửu uể oải đáp: "Bản lĩnh sao? Cũng thường thôi, chủ yếu là do bằng hữu của ta không muốn cùng đi với mọi người, cho nên trước hết ta đưa nàng một đoạn đường vậy, nếu Tịch đạo hữu thấy khó chịu thì cứ việc phát tiết lửa giận lên trên người ta là được, ta cam đoan bản thân nhất định sẽ tiếp nhận."
Tịch Hồng Sâm cười ha ha một tiếng, "Địch đạo hữu, trước đó chúng ta đã nói qua, nếu đã đồng ý cùng đi tìm kiếm Thanh Liên, vậy thì không thể tùy tiện rời đi trước được. Ngươi đã biết rõ quy định rồi mà còn cố phạm phải, hẳn là cho rằng dù chúng ta nhiều người như vậy, nhưng liên thủ vẫn đánh không lại ngươi?"
Địch Cửu hé tay ra, Thiên Sa Đao liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, ngữ khí không có nửa điểm nhiệt độ, nói, "Ha, ta chính là cứ muốn cho bằng hữu của mình rời đi trước đấy, ngươi có thể làm khó dễ được ta? Nếu như khó chịu thì cứ tiến lên động thủ đi, đừng đứng ở đó dông dài nữa."
Sắc mặt Tịch Hồng Sâm âm trầm xuống hẳn, thần niệm của ông ta nhanh chóng đảo qua trên người mấy vị Hỗn Nguyên Thánh Đế còn lại, phát hiện ngoại trừ riêng lẻ vài người bên ngoài, phần lớn các tu sĩ khác đều không có nửa điểm ý muốn động thủ.
Tịch Hồng Sâm chau mày, ông ta nhận thức rất rõ một chuyện, ấy là trước khi nhìn thấy được Hỗn Độn Thanh Liên, tuyệt đối sẽ không có người nào toàn tâm toàn ý liên thủ với ông ta để xử lý Địch Cửu.
Hiện tại đừng thấy mọi người hô hào lấy Tịch Hồng Sâm ông làm chủ mà lầm, bất quá là muốn ông ta dẫn đường đi tìm Hỗn Độn Thanh Liên mà thôi.
Tịch Hồng Sâm có thể nhìn nhận vấn đề rõ ràng như vậy, bởi vì trên thực tế, chính ông cũng đang lợi dụng bọn họ.
Thế nhưng ông vẫn hơi khó chịu, bởi vì tên Đạo Nguyên sâu kiến nho nhỏ tên Địch Cửu kia tựa hồ có chút cổ quái, khiến ông không cách nào nắm bắt được hắn trong lòng bàn tay.
"Ngươi không sợ ta giết ngươi?" Nghĩ đến lợi ích sau này, Tịch Hồng Sâm cố gắng nhẫn nhịn, ngữ khí ngược lại ôn hòa hơn hẳn lúc trước.
Địch Cửu cười ha ha, đáp: "Nếu ngươi động thủ giết ta, ta dù chết cũng sẽ khiến ngươi bị thương không nhẹ, ở trong tình cảnh này, ngươi cảm thấy lấy mạng ta để rồi khiến mình trở thành kẻ yếu trong vòng vây của đám cường giả kia, có đáng không?"
Tịch Hồng Sâm cười lạnh, nói: "Không sai, đúng là hậu sinh khả uý."
Sau khi nói xong, Tịch Hồng Sâm không tiếp tục làm khó Địch Cửu nữa, mà là cười tủm tỉm, quay sang bàn chuyện phương vị đi đến Hư Không Bảo cùng với mấy tên Thánh Đế đang đứng xung quanh ông ta.
Ông ta cũng đoán được Địch Cửu vì cái gì dám làm như thế, khẳng định là hắn cho rằng chắc chắn Tịch Hồng Sâm ông không dám động thủ, bởi vì nơi này cường giả quá nhiều, Tịch Hồng Sâm ông không dám để cho bản thân mình bị thụ thương, tránh để bị người khác ngứa mắt mà xử lý.
Vả lại ắt hẳn tên Địch Cửu đó vẫn còn giữ riêng cho mình một hai cái tuyệt chiêu gì đấy, thậm chí có khi hắn còn nghĩ, một khi đánh không lại Tịch Hồng Sâm ông thì còn có thể lần nữa xé mở cấm chế của phi thuyền rồi kích phát độn phù bỏ chạy.
Nếu như chỉ với chút thủ đoạn cỏn con đó mà Tịch Hồng Sâm còn không nhìn ra, chẳng phải ông đã sớm bị người khác tùy tiện nhào nặn đến chết rồi sao. Tư cách đâu mà còn có thể đứng đây thống lĩnh mọi người cùng đi tìm kiếm Tiên Thiên bảo vật?
Thực tế thì Tịch Hồng Sâm sẽ không động thủ, không phải là vì như Địch Cửu nghĩ, cho rằng ông sợ bị thụ thương, lại càng không phải vì ông lo lắng Địch Cửu lần nữa xé mở cấm chế phi thuyền của ông ta rồi bỏ chạy, mà là vì hiện tại giết Địch Cửu thật sự chẳng có chút ý nghĩa nào. Vả lại ông còn có điều không nghĩ tới, ấy là không ngờ tên Đạo Nguyên sâu kiến nho nhỏ này trên thân còn có ba viên Ngũ Phương Kỳ.
Phi thuyền của Tịch Hồng Sâm ông, hắn có thể xé mở một lần, ấy là do ông chủ quan không đề phòng, nhưng nếu hắn muốn xé mở lần thứ hai, vậy thì đừng có nằm mơ.
Địch Cửu trông thấy Tịch Hồng Sâm không có ý định động thủ nữa bèn lẳng lặng thu hồi Thiên Sa Đao. Hắn có một viên Tố Sắc Vân Giới Kỳ đang dung nhập vào hộ trận của chiếc phi thuyền này.
Sau khi chứng kiến Địch Cửu xé mở cấm chế để Thang Tế Đàm bỏ chạy, rất rõ ràng là Tịch Hồng Sâm đã tăng đẳng cấp của hộ trận lên một cấp bậc. Vốn ban đầu là thần trận cấp năm, hiện tại đã là thần trận cấp sáu.
Chỉ cần không đến thần trận cấp bảy, Địch Cửu liền không sợ gì cấm chế của chiếc phi thuyền này.
"Địch đạo hữu, vừa rồi nếu là ta không có nhìn lầm, ngươi đã lấy ra 3 viên Ngũ Phương Kỳ đúng không? Không biết ngươi có muốn bán Ngũ Phương Kỳ này chăng? Nếu có, ta nhất định sẽ trả cho ngươi một cái giá khiến ngươi thấy hài lòng." Khiến Địch Cửu không nghĩ tới, ấy là Tịch Hồng Sâm không chủ động tìm Địch Cửu gây phiền phức nữa, mà Yêu tộc Phiền Viễn lại chủ động tìm tới chỗ Địch Cửu nói một câu.
"Không bán." Địch Cửu gọn lỏn đáp, không buồn dài dòng với y.
Phiền Viễn nghe thấy Địch Cửu từ chối, chỉ bình thản ha ha cười thành tiếng, thế mà không có tiếp tục làm khó hay hỏi thăm Địch Cửu về những việc liên quan tới Ngũ Phương Kỳ.
Trên phi thuyền, các Hỗn Nguyên Thánh Đế khác đều theo bản năng giữ khoảng cách nhất định cùng Địch Cửu.
Tính tình âm hiểm của Tịch Hồng Sâm, có kẻ nào ở đây mà không biết? Nếu như nói sau khi Địch Cửu thẳng thắn vả mặt Tịch Hồng Sâm như vậy mà ông ta vẫn còn tốt tính lưu tình, vậy thì lực uy hiếp của Tịch Hồng Sâm đối với mọi người sẽ chẳng lớn tới thế.
Tịch Hồng Sâm sở dĩ hiện tại không động thủ, khẳng định là đã có tính toán khác. Huống chi, trên thân Địch Cửu còn có Ngũ Phương Kỳ. Ngũ Phương Kỳ đồng dạng là Tiên Thiên bảo vật a, ai cũng thấy rõ cảnh tượng Địch Cửu thu hồi ba viên Ngũ Phương Kỳ ban nãy, trong tình huống chưa chắc ăn, bọn họ thật sự không muốn liều lĩnh đi lên cướp đoạt, sau đó lại bị đánh cho trọng thương, làm đá lót đường cho những tên cường giả Hỗn Nguyên Thánh đế khác nhân cơ hội cháy nhà hôi của.
Địch Cửu thấy không có người tìm hắn dông dài, dứt khoát ngồi xuống bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Khoang thuyền bên trong chiếc phi thuyền này vô cùng rộng lớn, nhưng không ai có ý định tiến vào trong đó, ngay cả chủ thuyền là Tịch Hồng Sâm cũng vờ như quên mất phép lịch sự cần phải đánh tiếng mời mọi người vào trong khoang thuyền nghỉ ngơi, tựa hồ như ông thừa biết, dù có lên tiếng mời thì cũng chẳng có người nào sẽ đi vào.
Nửa tháng sau, phi thuyền ngừng lại, đồng thời cấm chế mở ra.
Địch Cửu quét thần niệm đến phía trước phi thuyền, thấy rõ đó là một cái Hư Không Bảo cự đại, trên Hư Không Bảo này có ba cái thần thể tự, Phong Giác Bảo. Hư Không Bảo này còn rất thịnh vượng, thần niệm của Địch Cửu thoáng quét qua một chút, liền cảm nhận được nơi đây chí ít có ba bốn mươi vạn tu sĩ.
Tịch Hồng Sâm cười ha ha một tiếng, "Các vị, đến nơi rồi, chính là chỗ này, vật chúng ta muốn tìm ngay ở dưới Hư Không Bảo đây. Chúng ta cứ lẫn vào trong bảo, sau đó..."
"Làm gì cần phải phiền toái như vậy, trước tiên cứ san bằng cái bảo này, chẳng phải là càng thêm đơn giản hay sao?" Ô Lạc từ tốn nói.
Tịch Hồng Sâm mỉm cười, "Ô đạo hữu nói cũng đúng."
"Đã như vậy, ta liền vì mọi người ra chút khí lực, san bằng cái bảo địa này. Chờ ta làm xong, mọi người cùng tiến lên một lúc đi..." Ô Lạc ngạo nghễ nói, dứt lời liền muốn bước ra khỏi cấm chế.
Địch Cửu châm chọc nói: "Ngươi đúng là đồ rác rưởi, có phải ngươi là tạp giao của con rùa nào cùng với rùa đen hay không? À, không đúng, ta nói vậy là đang vũ nhục bọn chúng rồi."
Địch Cửu giờ phút này mới thật sự cảm nhận được lời Thang Tế Đàm từng nhận xét về gã Ô Lạc. Gã ta đúng là kẻ tâm ngoan thủ lạt, trong mắt tên rác rưởi đó, chỉ e là giữa vũ trụ mênh mông này, chỉ có một mình mệnh của hắn là có giá trị, mệnh của những kẻ khác đều là cỏ rác cả. Bọn họ tới đây đúng là vì tiến bảo tìm kiếm bảo vật, thế nhưng trong Phong Giác Bảo này chí ít có đến mấy chục vạn tu sĩ, gia hỏa đó lại đòi chém tận giết tuyệt. Đồng thời Địch Cửu cũng coi như được rửa mắt với bản tính giả dối của Tịch Hồng Sâm, chẳng phải ông ta cũng ngầm đồng ý để Ô Lạc giết sạch toàn bộ người trong bảo hay sao? Quả nhiên là cá mè một lứa.
"Vốn ban đầu ta muốn đợi lát nữa, sau khi xong việc ở đây rồi mới giết ngươi, không nghĩ tới ngươi lại không kịp đợi chết dưới vũ khí của ta như vậy." Ô Lạc đột ngột quay người lại, một đầu gậy đen kịt bỗng chốc phóng ra, định bụng phóng thẳng tới trước mặt Địch Cửu.
"Ô đạo hữu cứ việc đi làm việc của mình đi, chỉ là một gã Đạo Nguyên sâu kiến thấp hèn mà thôi, còn chưa đủ tư cách làm phiền Ô huynh động thủ, để ta đến giúp Ô huynh dạy dỗ hắn." Khiến cho người ta không nghĩ tới, ấy là lại có kẻ đứng ra đòi đối phó với Địch Cửu thay cho Ô Lạc, người đó không phải ai xa lạ, chính là tên Hỗn Nguyên Quảng Minh Tử.
Quảng Minh Tử đứng ra, Ô Lạc nhìn thoáng qua Tịch Hồng Sâm, cười hắc hắc, sau đó nhanh chóng xông ra khỏi cấm chế của phi thuyền, nhào thẳng về phía Phong Giác Bảo. Ngay lúc gã vừa thoát ra, Tịch Hồng Sâm cũng đồng thời khóa lại cấm chế của phi thuyền. Tên Yêu tộc Phiền Viễn vô tình hay cố ý đứng ở bên cạnh Quảng Minh Tử, ý đồ ngăn cản động tác của Địch Cửu.
Nếu đến lúc đó, Địch Cửu đương nhiên sẽ không tiếp tục lưu lại trên phi thuyền. Thân hình hắn mở ra, lần nữa đưa tay chộp tới cấm chế do Tịch Hồng Sâm dựng lên.
Tốc độ của Địch Cửu rõ ràng nhìn không quá nhanh, thế nhưng khiến Quảng Minh Tử ngạc nhiên, ấy là lĩnh vực của y không có biện pháp khóa chặt Địch Cửu lại được.
Trông thấy Địch Cửu lần thứ hai chụp vào cấm chế trên phi thuyền của mình, khóe miệng Tịch Hồng Sâm tràn ra một tia cười lạnh. Đồ ngu xuẩn, lẽ nào hắn thật đúng là đã đem cấm chế do ông tự tay bố trí xem như một tờ giấy mỏng, muốn xé là xé sao?
"Răng rắc!" Cấm chế của phi thuyền lần thứ hai bị Địch Cửu xé rách, nét tươi cười trên mặt Tịch Hồng Sâm cứng lại, giờ phút này Địch Cửu đã xông ra khỏi phi thuyền. Trong lòng của ông bỗng nhiên dậy nỗi bất an, cái gã tên Địch Cửu kia thật sự quá thần bí.
Địch Cửu xông ra phi thuyền xong, cũng không vội rời đi, mà là nói với Quảng Minh Tử: "Mặt vỏ cây, ra đây đi, gia gia ở chỗ này chờ tên rác rưởi ngươi."
Nói xong câu đó, Địch Cửu cao giọng hét lên: "Toàn bộ tu sĩ Phong Giác Bảo hãy nghe ta nói, có một tên Hỗn Nguyên rác rưởi tên là Ô Lạc hiện tại muốn tiêu diệt toàn bộ Phong Giác Bảo, các ngươi có năng lực thì mau tự mình đào tẩu đi."
Địch Cửu chỉ có thể giúp bọn họ tới đó, còn lại phải xem tạo hóa của mấy chục vạn tu sĩ kia. Hắn khẳng định, cứ xem như hắn ngăn cản Ô Lạc thành công, thế thì Tịch Hồng Sâm cùng những người còn lại cũng sẽ đem Phong Giác Bảo đồ sát sạch sẽ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận